Hoa Sầu Riêng Và Anh Dưa Hấu - Cô Gián Mập - Chương 54: Đỗ đại học
Lúc đầu Như Hoa chỉ định đăng kí một nguyện vọng duy nhất, được ăn cả ngã về không. Nếu đỗ thì nó học, còn không đỗ thì đi học làm bánh và pha chế để mở của tiệm của riêng mình. Đây cũng là một trong những ước mơ của nó.
Nhưng vì lời khuyên của Dương Đăng Khôi vào đêm trước ngày hệ thống đăng kí khoá lại, Như Hoa đã kịp thay đổi.
Khoảng thời gian đó hai người rất ít nhắn tin trò chuyện với nhau.
Hôm ấy, đã hơn mười giờ đêm, Dương Đăng Khôi gửi đến một tin nhắn.
【Trứng thối: Em đăng kí trường gì rồi?】
【Bumblebee: Anh hỏi làm gì?】
【Trứng thối: Anh muốn biết thôi.】
【Bumblebee: Không nói cho anh biết.】
【Trứng thối: Thấy ảnh Kiệt bảo em chỉ đăng kí một nguyện vọng thôi à?】
【Bumblebee: Anh ấy nói cho anh biết hết rồi còn gì.】
【Trứng thối: Đúng là anh biết rồi, giờ mình nói chuyện nghiêm túc được không? Nói xong rồi ghét anh tiếp cũng được.】
【Bumblebee: Anh nói đi.】
【Trứng thối: Em có ý định nếu không đỗ thì mở tiệm bánh riêng đúng không?】
【Bumblebee: Đúng vậy. Anh đừng khuyên em làm gì.】
【Trứng thối: Anh không khuyên em làm gì cả, anh chỉ đưa ra một giả thuyết thế này nhé.】
Nguyễn Như Hoa không nói gì nữa, chăm chú vào những dòng tin nhắn của Dương Đăng Khôi.
Bình thường trông Khôi em cứ nhăn nhở chăng nghiêm túc làm gì, vậy mà suy nghĩ rất thấu đáo.
Hắn bảo Như Hoa nghĩ xem, nếu sau này làm ăn được thì không nói, nếu không được muốn nhảy việc, người ta cần bằng cấp cao hơn thì tính thế nào. Hãy tính xa hơn tí nữa, giả sử lúc có con rồi, nó lớn lên cũng không chịu đi học đại học thì lấy gì ra dạy nó, hay con cái lại mang việc “mẹ ngày trước” với “noi gương mẹ” ra để nói.
Dương Đăng Khôi nói rất nhiều, nhưng không khuyên nó làm gì, chỉ bảo suy nghĩ thật kĩ mà thôi.
【Trứng thối: Đến hạn cuối rồi, nghĩ kĩ nha.】
【Bumblebee: Vâng.】
Hiện tại Nguyễn Như Hoa đỗ nguyện vọng 2, là ngành ngôn ngữ Hàn.
Mọi người cứ tưởng nó không thay đổi ý định nên lúc nghe nó thông báo đỗ một ngành khác thì hơi bất ngờ, nhưng cũng vui vì nó không đi nhầm hướng.
Tối đó, bố mẹ Nguyễn mua đồ làm bữa cơm mừng con gái đỗ đại học, mời cả nhà bà ngoại và anh em Dương Khôi tới cùng ăn.
Ai cũng chúc mừng, không cần biết đỗ trường nào, chỉ cần thấy con cháu có thành tích là mừng rồi. Nói miệng rồi còn có cả quà, mấy bao lì xì đỏ chói như ngày tết, Hoa cười không ngớt miệng, vui quá đi thôi, bị sai vặt nấu cơm cũng không thấy vất vả xíu nào.
Bảy giờ tối, mọi người đã tới đông đủ cả, bữa cơm cũng bắt đầu.
Ăn mừng đương nhiên là ngoài nước ngọt ra phải có tí bia rượu rồi.
Cả nhà vừa hạ cốc, hạ chén thì chú Lâm Thanh Bình, chồng dì út Thu Hương của Như Hoa hỏi:
– Thế hai thằng này thì thằng nào cháu rể chú?
– Gớm chú nó cứ hỏi thừa, thằng nào ngồi cạnh thì là nó chứ sao. Phải không con? – Dì út cũng lên tiếng.
Như Hoa cười ngại ngùng nhìn sang chàng trai ngồi bên cạnh rồi quay lại nói với mọi người.
– Vâng, người ngồi cạnh con là người yêu con ạ, anh ấy tên Dương Đăng Khôi.
– Phải thế chứ, chẳng giới thiệu thì ai biết được, nào, uống với chú một chén.
Uống xong lại đến bà ngoại hỏi:
– Có phải thằng bé lần trước đi với Kiệt qua bà lấy ổi không?
– Dạ không bà ạ, lần đó chắc là anh con rồi. – Khôi em ngoan ngoãn trả lời.
– Hai thằng giống nhau quá, bà không phân biệt được.
Lúc này Tuấn Kiệt mới nói:
– Thằng qua nhà bà là Khôi anh, nó cao hơn nhưng gầy hơn, với lại nó nghiêm túc không như người yêu cái Bông bà ạ. Bà nhìn mặt thằng nào cứ nhăn nhở, hớn hở là cháu rể bà.
– Sao lại gọi anh ấy là Khôi anh thế anh Kiệt. – Thu Trà là con gái dì út thắc mắc.
– Tại vì hai anh này cùng tên Khôi, anh Minh Khôi là Khôi anh, còn người yêu chị Bông tên Đăng Khôi là Khôi em.
– À, nghe cứ như mấy người Trung Quốc ấy nhở. Lúc đầu em còn tưởng anh của anh Đăng Khôi nên gọi là Khôi anh cơ.
Câu nói ngây thơ của con bé làm mọi người phải bật cười. Đúng là suy nghĩ của trẻ con mà.
Bữa cơm kéo dài hơn một tiếng, mọi người dọn dẹp còn Hoa và Khôi rửa bát.
Lúc chuẩn bị rửa, Hoa hỏi Khôi:
– Anh ơi.
– Sao thế?
– Anh rửa bát cho em à?
– Hai đứa rửa đi, không phải bắt nạt nó đâu.
Kiệt đại ca đi qua cửa bếp nghe thấy thì dằn mặt.
Hoa chẳng quan tâm hỏi tiếp.
– Anh rửa bát cho em thật á? Xin cảm ơn.
– Ừ, anh rửa.
Khôi nhìn nó cười, chữ “ừ” nhấn mạnh cùng giọng điệu nuông chiều làm nó cười tít mắt.
Từ ngày yêu là Dương Đăng Khôi ngày xưa bị đuổi đi đâu mất ấy, Hoa rất thích Khôi của bây giờ.
Mỗi lần Hoa làm nũng như vậy chỉ để nghe Khôi trả lời chứ không phải muốn đẩy hết việc sang cho hắn.
Khôi cũng rất kiên nhẫn chiều theo nó chứ chẳng hề khó chịu chút nào.
Đúng là người mới yêu, cứ quấn quýt như đôi chim ri nhỏ.
– Anh ơiii!
– Dạ!
– Xế xế anh cóa quà cho iem hong?
– Ngôn ngữ khuyết tật gì đấy hả Bông? – Lại là Tuấn Kiệt đi vào bếp nghe thấy nên khịa tiếp.
– Anh làm sao thế? Kệ em chứ! Anh không có tình yêu nên ghen tị à?
– Anh mà phải tị với mày?
Hai anh em lúc nào cũng chí choé như vậy. Dương Đăng Khôi quen rồi, chỉ cười cười rồi hỏi lại:
– Thế bạn Bông thích quà gì nào?
Dương Đăng Khôi
– Em muốn đi công viên chụp ảnh.