Hóa Ra Tôi Là Mỹ Cường Thảm - Thiếu Thuyết Phế Thoại - Chương 28: Tôi còn tưởng cậu sẽ gửi cho tôi một bản tình ca (TG1 END)
- Trang Chủ
- Hóa Ra Tôi Là Mỹ Cường Thảm - Thiếu Thuyết Phế Thoại
- Chương 28: Tôi còn tưởng cậu sẽ gửi cho tôi một bản tình ca (TG1 END)
Vừa lúc account marketing đã tung ra câu chuyện giả mạo qua một tấm hình hỗ trợ chuyển hướng sự chú ý, Chu Minh dứt khoát mặc kệ để cho tin đồn ấy lên men, chuẩn bị gửi thư đến luật sư để làm sáng tỏ sau khi thu thập đầy đủ bằng chứng.
Thời gian chờ đợi này lại càng khiến fan của Tịch Dã sợ hãi.
Từ năm trước khi bắt đầu quay chương trình tạp kỹ, đối phương đã rất nhiều lần phải nhập viện liên tục, tần suất làm việc cũng giảm sút đáng kể, quay xong “Chiến Triều” lại càng gầy đi đáng kể, còn bị antifan bắt gió bắt bóng* chế nhạo là giảm cân quá đà.
* lời nói và hành động thiếu căn cứ xác thực, không đáng tin cậy.
Mà giờ phút này trong bức ảnh được đăng tải trên mạng, Tịch Dã tuy có béo hơn đôi chút, làn da lại trắng quá mức, cầm một chiếc ô màu đen, cùng một thân quần áo bệnh nhận xanh trắng đan xen, nhìn như thế nào cũng thấy không giống người bình thường.
[Xong rồi xong rồi, Tịch Dã sẽ không thật sự…]
[Ngẫm lại lúc trước có bao nhiêu người kêu anh ấy rời khỏi giới giải trí.]
[Bị nói là tiểu tam còn bị tung tin đồn khiêu dâm, hiện tại ngẫm lại, rõ ràng đều là nồi của Tiết Minh Lãng, cái gì mà thế thân của bạch nguyệt quang, một lúc làm hại luôn hai người.]
[Hai người? Chân chính bị hại chỉ có Tịch Dã, đại ngôn bị triệt, chương trình bị cắt, đến cả bị thương cũng bị mắng là đen đủi, nếu không phải về sau nhờ sự nỗ lực của bản thân, chỉ sợ người đã sớm biến mất luôn rồi.]
[Haiz, hiện tại xin lỗi còn kịp không? Rõ ràng cũng đâu có bằng chứng cơ sở gì đó đâu, tôi lúc trước cứ như bị quỷ mê tâm vậy, mắng thật nhiều lời khó nghe.]
Ký ức sẽ phai mờ đi, nhưng những con chữ trên Internet thì lại không, thậm chí đến tận hôm nay, tùy ý gõ vài từ khóa vẫn có thể tìm được rất nhiều câu lăng mạ nguyền rủa dơ bẩn đến khó coi về Tịch Dã.
Trong khu hot search hỗn loạn, đạo diễn Lý của “Chiến Triều” là người đầu tiên bày tỏ ý kiến của mình: [Gần đây bỗng nhiên nhớ lại chút chuyện thú vị, xem hình nói chuyện, tăng lương quả thực rất dễ dàng. [Hình ảnh] [Hình ảnh]]
Bức ảnh đi kèm đầu tiên là ảnh chụp buổi tiệc đóng máy, trong đó có Tịch Dã, có ông ta, diễn viên nữ chính và hai diễn viên nam phụ, cùng với một đám nhân viên công tác của đoàn phim;
Tấm ảnh thứ hai đã bị cắt xén chỉ còn lại một mình Tịch Dã, sau khi điều chỉnh qua bộ lọc, gương mặt đỏ bừng, trong tay là ly rượu đã gần như thấy đáy, nháy mắt liền thay đổi ý vị.
Hàng năm luôn ở tuyến đầu lĩnh vực lướt mạng, rất nhanh đã có những cư dân mạng ăn dưa phản ứng lại.
[Tôi hoài nghi đạo diễn Lý đang có ẩn ý, nhưng tôi không dám nói.]
[Sau lưng là bút tích của ai hiểu được đều hiểu, đây chính là tiểu thiếu gia ngây thơ vô tội trong miệng mấy người nào đó.]
[Tịch Dã chỉ là mất đi thanh danh và sự nghiệp của anh ta, còn tiểu thiếu gia là mất đi tình yêu đó/ emoji đầu chó.(1)]
. truyện teen hay
[Coi chừng bay acc.]
[Hiện thực ảo ma canada.]
Dù sao vẫn có khả năng liên quan đến một mạng người, hơn nữa có đạo diễn Lý nhờ vào “Chiến Triều” lần thứ ba đoạt giải đạo diễn xuất sắc nhất đi đầu, rất nhanh, càng ngày càng nhiều người trong cuộc đứng lên.
Những bức ảnh đã từng khiến cho Tịch Dã bị chửi bới lên hot search đó, “Dâm phụ nhục nhã” được kim chủ chăm nom, cuối cùng lại chỉ là những bữa tiệc liên hoan vô cùng bình thường.
[Cho nên chỉ có vụ ra mắt bằng cảnh giường chiếu là thật thôi à.]
[Nói cho mà biết nè, đoạn diễn đó chỉ có 30 giây, 30 giây đã có thể hủy diệt một người, không biết còn tưởng rằng Tịch Dã xuất hải* quay GV không đó.
* tham gia vào các hành vi không đứng đắn.
[Nếu xem xét kỹ, những bữa tiệc Tịch Dã tham gia ít nhất đều có một vị đạo diễn biên kịch ở đó, tham công tiếc việc, phận người làm công đồng cảm sâu sắc.] (lại chém ಥ_ಥ)
[Bình luận cần cẩn thận.]
[Một người huyết thư (2) Tịch Dã bình an.]
Trăm triệu không nghĩ tới Lý đạo diễn hợp tác cách đây hơn nửa năm trước lại sẽ “giảng nghĩa khí” như vậy, dự án sơ bản toàn bộ trở thành phế thải, Chu Minh khóc không ra nước mắt, nhưng bất luận nói như thế nào đều tính là chuyện tốt, nhìn đến album với số lượng hàng trữ không nhiều lắm, trước khi cư dân mạng sinh ra cảm giác bị trêu chọc, anh ta nhanh chóng lệnh cho bộ phận quan hệ công chúng xuất bản một bài đăng dài.
Lưu loát mấy trăm ký tự, nội dung chủ yếu lại chỉ có ba điều: Một, Tịch Dã thực sự đang ở bệnh viện để hồi phục sức khỏe, chủ yếu là bởi vì một đoạn thời gian bị mất ngủ trầm trọng cùng những vết thương cũ lưu lại khi quay phim, không hề có chuyện tự sát, chọn ra nước ngoài là để bảo đảm sẽ không bị quấy rầy, tận lực không chiếm dụng tài nguyên công cộng;
Hai, Tịch Dã hiện tại đã hồi phục rất tốt, rất nhanh sẽ trở về nước, và sẽ không lui khỏi giới;
Ba, đạo diễn Lý nói đúng, không thể chỉ nhìn hình ảnh để nói chuyện, lần này cũng vậy.
Hành văn tổng thể nghiêm túc nhưng không thiếu sự khôi hài, đặc biệt là ở điều cuối cùng hơi có chút hài hước đen tối, không bao lâu đã thoát vòng nhờ cư dân mạng.
Đồng dạng thoát vòng còn có ảnh chụp Tịch Dã mặc quần áo bệnh nhân đang tản bộ ở dưới bài viết, chiếc ô che khuất hơn phân nửa ánh mặt trời, cùng một bàn tay to lớn với những đường xương rõ ràng được phản chiếu qua lớp kính.
[Loại góc nhìn của bạn trai này… Tui sẽ làm bộ không nhận ra đó là Cố Tông.]
[Bé Tông ơi đổi ô đi, đổi sang kiểu có ren cũng được, thuần đen thật sự quá đáng sợ.]
[Chẳng trách dạo gần đây Cố Tông luôn đóng đô ở sân bay, hóa ra để bồi dưỡng thêm rồi thuận tiện gặp vợ luôn.]
[Có chắc để gặp vợ mới là thuận tiện không đó?]
[Nhân cơ hội quảng cáo, bọn tui hành nghề thật sự quá đỉnh!]
[Oa oa oa, ngồi ở trong nhà vẫn có đường từ trên trời rơi xuống, còn fan CP nào hạnh phúc hơn thế này nữa không?]
[Nhắc nhở thân thiện, tuần sau là đến hạn giải tán nhóm, tiếp đến là lần đầu lên sân khấu của bé Tông đó, không sớm cũng không muộn, thầy Tịch rất nhanh sẽ về nước, mấy người nghĩ xem, nghĩ kỹ vào.]
[A a a Cố Tông cố lên, giữ lại thầy Tịch, hàn chết anh ấy ở phim trường luôn đê!]
Vừa kết thúc buổi tập luyện vũ đạo liền bị tag liên tiếp, Cố Tông cầm lấy khăn lau đi mồ hôi, nghiêm túc phóng to hình ảnh cuối bài viết để thưởng thức một lát, trong lòng cũng không khỏi sinh ra một chút chờ mong. Thứ bảy tuần sau, sân vận động thành phố S, là buổi biểu diễn đầu tiên của hắn.
Quan trọng nhất chính là, Tịch Dã sẽ khỏe mạnh trở về.
Mùa xuân năm nay, khả năng miễn dịch của đối phương đột nhiên kịch liệt giảm xuống, mỗi lần cảm lạnh hay mỗi lần đau đầu đều có thể phải nằm viện hơn nửa tháng, lăn qua lăn lại mất nửa năm, tình trạng của Tịch Dã mới ổn định trở lại.
Mà Cố Tông trong nửa năm này cũng biến thành một dân bay* thực thụ.
* biệt danh chỉ người thường xuyên di chuyển bằng máy bay.
Mặc dù sau khi tất cả các chỉ số cơ thể đều đã khôi phục bình thường, đối phương khi ngủ cũng không còn giống như lúc trước mà ỷ lại vào hắn, nhưng Cố Tông vẫn là thực sự vui vẻ, phảng phất như thể đạt được tâm nguyện đã ấp ủ từ lâu gì đó.
Vô cùng hài lòng với suy đoán đáng tin cậy của fan CP, hắn dứt khoát chuyển tiếp bài viết của Thịnh Tinh Official Weibo, biểu thị công khai chủ quyền, còn mờ ám mà thêm một cái biểu cảm “yeah”.
Rồi sau đó, thuần thục chuyển qua tài khoản phụ, nhấp vào siêu thoại của Tịch Dã, liên tiếp hỗ trợ báo cáo phản hắc.
Tịch Dã ở nước ngoài xa xôi, lại gỡ cài đặt Weibo, người khác đánh giá y là tốt hay xấu, y kỳ thật không hề để tâm, tương tự, hiện giờ người bị chỉ trích đã đổi thành Tô Thanh Duyệt cùng Tiết Minh Lãng, y cũng sẽ không hỗ trợ giải thích, có thể vượt qua được hay không, thì là chuyện riêng của vai công thụ chính.
Vé máy bay đã đặt xong từ sớm, năm ngày sau, Tịch Dã khó khăn lắm mới kết thúc một đợt trị liệu cuối cùng để được bác sĩ cho đi, một mình ngồi lên chuyến bay trở về.
Thể chất của thân thể này kém, khi trẻ lại quá liều mạng, lưu lại cũng nhiều ám thương, hơn nữa còn thêm căn bệnh mất ngủ đến chết vẫn không có biện pháp chửa khỏi trong nguyên tác, thân phận này chết đột ngột cũng là vô cùng hợp lý.
Nhưng hiện tại bất đồng, Tịch Dã không chỉ vẫn tồn tại, thậm chí còn trở thành một người có thể đi vào giấc ngủ một cách bình thường.
Nhưng y vẫn muốn quay trở về bên cạnh Cố Tông.
Cố ý nhờ hệ thống thay mình lưu ý theo dõi chung quanh, Tịch Dã lần này về nước vô cùng kín tiếng: Đêm nay là buổi trình diễn trên sân nhà của Cố Tông, y không muốn để bất cứ kẻ nào cướp đi nổi bật của đối phương, bao gồm cả chính y.
Nhân đến doanh số của album đầu tiên vượt xa mong đợi, Thịnh Tinh lần này phá lệ hào phóng, theo chân khán giả lần lượt tiến vào, những chấm đèn của lightstick sáng lên, là Cố Tông với ánh mắt cũng giống như diện mạo của hắn, hội tụ từng chút từng chút một tạo thành một đại dương màu hổ phách, chiếu sáng sân vận động được bố trí tỉ mỉ ở S thành.
Dựa vào tấm vé vào cửa độc quyền được viết tay của người nào đó, Tịch Dã cũng nhận được một cây.
Rõ ràng đã suy xét qua sở thích của y, vị trí Cố Tông an bài cho y tương đối an tĩnh, lại không dễ bị camera quay đến, đúng 8 giờ tối, nhịp trống dồn dập đúng giờ khai màn, sân khấu tối om lập tức được thắp sáng, tiếng đàn ghi-ta điện cùng một giọng cao say đắm va chạm, một hình bóng quen thuộc từ dưới đài dâng lên.
Đây là lần đầu tiên Tịch Dã được xem Cố Tông biểu diễn ở khoảng cách gần gần đến như vậy.
Không màng tuổi tác, không màng dung mạo, giọng ca của Cố Tông hoàn toàn bất đồng với ấn tượng hắn mang đến cho người khác, âm vực trầm mang theo một chút khàn khàn pha trộn giữa thiếu niên và thanh niên, tiếng hát tràn ngập sức mạnh xuyên thấu, con người màu hổ phách không hề giống như mật đường, mà như một ngọn lửa hừng hực, dễ dàng đốt cháy toàn bộ sân vận động.
Tràng Rock and Roll oanh tạc, hay tình ca lưu luyến, bất kể là loại giai điệu gì hắn đều có thể khống chế một cách hoàn mỹ, từng con sóng của biển hồ màu hổ phách dập dờn hết đợt này đến đợt khác, khán giả khi thì trầm mặc thưởng thức, khi thì lắc lư gào thét, cao giọng hò hét cho phần encore.
Tịch Dã cũng vẫy vẫy chiếc lightstick trong tay.
Rõ ràng là một góc cực kỳ hẻo lánh, chỉ với một cái liếc mắt Cố Tông đã phát hiện ra y, giơ tay lên làm một nụ hôn gió, kèm theo soái khí bức người.
Fan CP nhạy bén tựa hồ nhận được được điều gì đó.
Tuy nhiên, xuất phát từ tư tâm của Cố Tông, chỗ ngồi của Tịch Dã, trừ bỏ nhân viên công tác và máy quay, cũng chỉ có vị trí ở trên sân khấu này của hắn mới có thể nhìn thấy được.
Sau khi trình diễn bài hát cuối cùng, Cố Tông nói lời cảm ơn với khán giả, sau đó nhanh chóng khom lưng kết màn, chạy vào phía hậu trường.
Thanh niên đã tháo xuống khẩu trang quả nhiên đang ở hành lang chờ hắn.
Trong lúc chuẩn bị cho buổi diễn cũng chưa được gặp mặt, Cố Tông không hề nghĩ ngợi, sải bước dài hơn tiến đến, dùng sức ôm lấy đối phương: “Thầy Tịch.”
“Em nhớ anh lắm.”
Eo bị người gắt gao ôm chặt lấy, giống như muốn đem mình khảm vào trong lồng ngực, mùi mồ hôi nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi, Tịch Dã khựng lại, cuối cùng duỗi tay ôm lại Cố Tông.
Buột miệng thốt ra, y nói: “Tôi còn tưởng cậu sẽ gửi cho tôi một bản tình ca.”
Tựa như kết thúc của vô số bộ tiểu thuyết khác vậy.
“Ban đầu em cũng muốn, nhưng em vẫn còn một chuyện chưa làm.” Lưu luyến không rời buông ra thanh niên trong lồng ngực, Cố Tông vươn tay, từ trong túi quần lấy ra một tấm thẻ.
“Tiền vi phạm hợp đồng khi đến Thịnh Tinh, em kiếm đủ rồi.”
Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trái so với chính mình còn nhỏ hơn kia, hắn trịnh trọng đặt tấm thẻ đặt vào trong lòng bàn tay của Tịch Dã: “Anh ơi, em không muốn làm chim hoàng yến.”
“Em muốn làm bạn trai của anh.”
“Được không?”
“Em biết việc này có thể là quá tham lam, nhưng em không thể kiềm chế được,” hầu kết khẩn trương hơi khẽ lăn, Cố Tông thả chậm ngữ tốc, nhìn thẳng vào đôi mắt của thanh niên: “Tịch Dã, em không chỉ thích…”
“Em nghĩ em đã yêu anh.”
“Đã yêu từ rất lâu rồi.”
Yêu.
Đối với Tịch Dã mà nói, nó thật ra không phải một từ gì đó đáng để tin cậy, vô số người đã từng nói với y những lời tương tự, rồi sau đó lại không chút lưu tình bỏ y lại mà rời đi.
Nhưng lúc này đây, miệng y lại đi ngược lại với lý trí của y.
“… Vậy thì thử xem.” Nâng tay gỡ xuống dải lụa sáng màu tươi đẹp trên đỉnh đầu của thiếu niên, mặc cho đại não kêo gào phản đối, Tịch Dã ngẩng đầu lên, chậm rãi nói:
“Bạn trai.”
(1) Dựa theo lời thoại mất não kinh điển trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao á mn.:>
Trong Tân Một Thoáng Mộng Mơ, Phí Vân Phàm đã nói với Lục Bình: “Cô của khi đó chỉ mất đi một chân, còn Tử Lăng thì sao? Em ấy vì cô đã từ bỏ cả tình yêu của mình“.
(2) Nghĩa là thư được viết bằng máu của một người (hoặc chính mình). Để thể hiện một nhu cầu mạnh mẽ hoặc phản đối một cái gì đó. Xuất phát từ việc người ta thường nói “vạn dân huyết thư” là biểu tình chung, nhưng thuật ngữ “một người huyết thư” lại nhấn mạnh vào người nói. Ngoài ra còn có các từ phái sinh “hai người huyết thư”, “ba người huyết thư”…v.v., làm nổi bật số lượng người đưa ra yêu cầu.
_____________
Đôi lời ê đích tơ: Zị là hết TG1 goy, hem biết mn đoán ra được gợi ý chưa nhỉ?