Hóa Ra Ta Yêu Nhau Tự Bao Giờ - Tiểu Hạ Nhi - Chương 4: Có người đợi con!
“Chị gái ơi, chị theo chúng em nhé.”
“Ơ tiếng ai mà sao nghe nó da diết, trong trẻo thế.”
Thu Diệp ngơ ngác nhìn xung quanh. Không còn dáng vẻ ngôi nhà thân quen, những tán cây, dòng người náo nhiệt. Mà chỉ là những đám mây trắng hồng pha chút xanh đang lượn lờ bám theo đầu gió. Bên dưới, Y thấy từng vùng đất, cây cỏ, những mảnh ruộng vàng xanh ngày càng thu nhỏ lại trông như những mảng màu.
“Giọng nói lúc nãy là của ai.”
“Chị mau theo chân chúng em đi.”
Y giật mình quay người lại phía phát ra giọng nói, một đàn bướm ngũ sắc đang lượn vòng xung quanh y.
“Là các em nói sao?”
Đàn bướm không nói gì thêm, lập tức cả đàn xếp thành hướng mũi tên chỉ trạm tiếp theo cô đến.
Thu Diệp đưa mắt nhìn nơi thầy mẹ sinh ra mình lần cuối rồi bịn rịn ra đi.
“Không biết các em ấy đưa mình đến đâu, chả lẽ là âm giới sao.”
Nói rồi cô rùng mình, vì từ nhỏ cô có nghe qua nhưng vẫn chưa thực sự tận mắt chứng kiến.
Y nhắm chặt mắt.
“Bà ơi, chúng cháu đã hoàn thành nhiệm vụ, thưa Bà.”
“Bà sao?”
Y nghĩ.
Đôi mắt từ từ mở ra, phía trước và cả xung quanh không âm u, rợn người như cô nghĩ, trước mắt cô là một cây cầu bắt ngang một dòng sông lớn. Bên dưới nước sông nó chả giống nơi y, nước ở đấy màu xám lẫn một chút khói đang bốc lên bên trên bề mặt. Cây cầu nó màu trắng, hai bên trụ ở phần đầu cây cầu đấy khắc rất to vài chữ.
“Nhanh đi chị ơi, Bà đang chờ đấy ạ.”
Vừa dứt câu, cơ thể y như có gì đấy đẩy về phía trước, lướt nhanh qua cây cầu mặc dù y chưa kịp đọc xong chữ được khắc trên đấy.
Ven bờ, mọc rất nhìu hoa đỏ rực như máu, nhưng thật khác lạ, loài hoa này nó chỉ có thân và hoa, không một cây hoa nào có lá. Hoa của chúng cũng rất lạ. Đó là loài hoa mà cô chưa gặp qua bao giờ.
Tới nơi, y thấy một cây cổ thụ rất to, thân và nhánh đều chia ra thành hai hướng, hướng phía đông, lá của nó có màu xanh và quả nó màu đỏ. Hướng tây thì lá màu vàng, quả màu đen. Thân của nó to đến mức 20 người đàn ông vạm vỡ cũng không ôm hết.
Y đang ngơ ngác nhìn chiếc cây cổ thụ kia. Một giọng nói vang lên khiến cô quên hết mọi thắc mắc từ lúc nãy đến bây giờ.
“Dạo này, người trẻ ghé chỗ ta nhìu bộn thế cơ à.”
Giọng nói này như phát ra từ sâu thẳm bên trong con người y. Chưa kịp hoàn hồn. Giọng lão bà bà lại vang lên một lần nữa.
“Đây là loài cây tên là Dương Mộc Liễu, nó đã có từ thuở nào Ta cũng chẳng nhớ rõ nữa. Nó giúp người đứng trước nó có thể biết tiếp tục đi tiếp hay đầu thải làm ải súc sinh. Chỉ cần con đứng trước nó. Quả của một trong hai hướng sẽ rơi xuống, quả đỏ thì là quả ngọt còn màu đen là con phải từ bỏ kiếp nhân sinh mà đầu thai làm vật.”
Khi y quay người về phía sau, một người phụ nữ có mái tóc như trắng tuyết được búi gọn gàng bởi một chiếc trâm rất tinh xảo, gương mặt bà rất phúc hậu, chân mài lá liễu, y phục đang trên người không kém phần trang nghiêm, phần bụng được thắt bởi một chiếc thắt lưng màu tím pha chút đen huyền bí, đôi bông tai thật đặc biệt, nó dạng hình giọt nước bên trong có thứ nước màu gì đó như sợi chỉ uốn lượn vòng tròn.
Y chợt giật mình khi nghe lão bà bà nói, tim cô đau thắt, mà phát run từng cơn.
“Không được, chàng ấy đang chờ ta. Vũ Minh, ta chỉ còn một bước nữa thôi là được gặp chàng rồi..”
“Bà Bà ơi, Người hãy giúp con, có người đang chờ con rất lâu rồi..”
“Có duyên ắt sẽ gặp nhau. Uyên ương gắn chặt một lòng sắt son. Đôi khi buộc phải chia lìa. Nhưng rồi cũng sẽ quay về bên nhau.”
Lời lão bà bà vừa dứt, nhánh cây của hai hướng run lắc dữ dội, Thu Diệp nhắm chặt mắt không dám hé dù chỉ một tí.
“Bịch”.
Quả táo rơi vào đúng đôi bàn tay của y, đang định mở mắt.
“Nhắm chặt mắt ngay, con hãy giữ kĩ quả táo này cùng với đôi mắt nhắm chặt, sẽ có người đưa con đi. Hãy nhớ kĩ lời Ta dù chuyện gì cũng không được hé mắt dù bất cứ giá nào, cho đến khi con không còn nghe âm thanh kì lạ nữa thì lúc đó hãy mở mắt, và còn một điều nữa bốn câu thơ kia Ta tặng cho con hãy khắc ghi trong lòng.”
Nói rồi, y cứng đơ người, hai tay giữ chặt quả táo trong lòng, một đàn ong bay tới đưa y nhẹ nhàng đi qua cây cầu ban nãy.
Dòng chữ hiện lên.
“Cầu Nại Hà.”