Hoá Ra Bạch Nguyệt Quang Của Anh Ấy Là Tôi - Nhất Mai Nữu Khấu - Chương 39: Tôi ghen
- Trang Chủ
- Hoá Ra Bạch Nguyệt Quang Của Anh Ấy Là Tôi - Nhất Mai Nữu Khấu
- Chương 39: Tôi ghen
Có lẽ vì khán giả quá mức kích động trước phân đoạn mượn tiền, trong nửa giờ cuối, tinh thần của mọi người đều cực kỳ tốt, thỉnh thoảng có phần tương tác cũng rất phối hợp, bầu không khí vô cùng tuyệt vời.
Không chỉ có khán giả, mà sau khi Hứa Dục bước xuống từ sân khấu, cậu thấy mấy người trong studio mình, trên mặt họ cũng là vẻ tươi cười giống như những người xem.
Hứa Dục hoàn toàn không muốn hỏi mọi người đang cười chuyện gì.
Sau khi chào hỏi mọi người trong ekip chương trình, nhóm Hứa Dục cũng rời khỏi đài truyền hình.
Hai ngày nay, có người tiết lộ hành tung của Hứa Dục, cho nên ra khỏi đài truyền hình, lập tức nhìn thấy một hàng người hâm mộ đứng trên đường bên ngoài.
Trời cũng đã khuya lắm rồi, những người hâm mộ đang đứng ngồi ở ven đường, vài người xúm vào giơ bảng hiệu, thấy Hứa Dục đi ra cửa, lập tức chạy về phía bọn họ.
Hứa Dục không đi thẳng lên xe, mà còn bước về phía bọn họ.
Chị Vân đã sắp xếp bảo vệ cho Hứa Dục, Hứa Dục đi theo bảo vệ, người hâm mộ cũng vây lại, tiếng hét chói tai đồng thời vang lên theo.
Hứa Dục mỉm cười vẫy tay với mọi người, ra dấu im lặng: “Chào buổi tối, mọi người.”
Các fan đều nhiệt tình hưởng ứng, ngoan ngoãn hạ thấp giọng.
“Chào buổi tối, Dục Dục.”
“Dục Dục, đừng làm việc quá sức nha.”
“Đi về ngủ sớm một chút nhé.”
“Cố lên nhé Dục Dục!”
…
Để không làm tăng thêm công việc cho các bảo vệ, Hứa Dục không ở lại lâu, chỉ đứng đó một lúc rồi nói lời tạm biệt với fan hâm mộ, lúc này đã gần mười hai giờ đêm, Hứa Dục dặn họ về sớm, đi đường cẩn thận.
Ngay khi vừa rời khỏi đài truyền hình, dường như tâm trạng phấn khởi của mọi người đều đột ngột giảm sút, đến khi lên xe, ai ai cũng uể oải.
Hứa Dục cũng hơi mệt mỏi, vừa lên xe cậu đã nhắm mắt lại.
Xe vừa đi ra đường, Hứa Dục đột nhiên mở mắt, lấy điện thoại di động ra.
Cậu mở WeChat của Tô Nguyên Cửu, gửi tin nhắn cho hắn.
Hứa Dục: Tôi không cần mượn tiền đâu
Hứa Dục: Vừa rồi chỉ là một phần của chương trình thôi
Hứa Dục: Làm phiền anh rồi
Khi Hứa Dục gõ dở tin nhắn thứ ba, đã thấy đối phương cũng đang gõ, đến khi Hứa Dục gõ xong tin nhắn thứ ba, câu trả lời của Tô Nguyên Cửu đã được gửi tới.
Tô tiên sinh: Không sao
Tô tiên sinh: Kết thúc rồi à?
Hứa Dục: Vâng
Câu trả lời tiếp theo của Tô Nguyên Cửu là một cuộc gọi.
Trong xe yên tĩnh, một tiếng chuông đột ngột vang lên, mọi người đều mở mắt ra.
Đầu tiên Hứa Dục nhấn nút chỉnh âm lượng để tắt tiếng chuông trước khi nhấc máy.
“A lô.” Hứa Dục thì thầm.
Tô Nguyên Cửu: “Cậu về rồi à?”
“Ừm, đang ở trong xe,” Hứa Dục hỏi: “Sao anh còn chưa ngủ?”
Tô Nguyên Cửu nói: “Chờ cậu tan làm.”
Yết hầu của Hứa Dục khẽ chuyển động, cổ họng nghẹn lại nửa giây rồi mới nói: “Sao anh cũng nói chuyện tan làm thế.”
Đầu dây bên kia đột ngột dừng lại vài giây: “Còn ai khác nhắc đến chuyện tan làm à?”
Hứa Dục: “Anh trai tôi, anh ấy cũng nói đến chuyện tan làm.”
“Anh trai cậu.” Đột nhiên Tô Nguyên Cửu lặp lại một lần, sau đó có chút thất vọng cười một tiếng.
Mặc dù vậy, Hứa Dục ở đầu dây bên kia không nghe thấy, cậu chợt nhớ đến mấy tiếng “chủ tịch Tô” mà Tô Nguyên Cửu vừa gọi trong chương trình ban nãy, liền hỏi Tô Nguyên Cửu: “Anh có biết vừa rồi tôi đang chơi trò chơi không?”
Tô Nguyên Cửu: “Đoán được.”
Hứa Dục: “Sao anh đoán được?”
Tô Nguyên Cửu: “Bạn nhỏ nào đó đã hứa với tôi sẽ không gọi chủ tịch Tô, đột nhiên lại gọi như vậy, chắc chắn là có vấn đề.”
Hứa Dục nghiêng đầu, khóe miệng nở nụ cười: “Vậy lỡ bạn nhỏ đó quên bẵng đi mất, lại gọi anh là chủ tịch Tô thì sao?”
Tô Nguyên Cửu bật cười một lúc lâu: “Chẳng sao cả, tôi còn có thể làm gì được chứ?”
Hứa Dục mím môi cười, cố ý nói: “Chào buổi tối chủ tịch Tô.”
Tô Nguyên Cửu ở bên kia cất lên một tiếng cười trầm thấp.
Hứa Dục khẽ nhắm mắt, thở dài một tiếng trong lòng, rồi lại mở mắt ra.
Cậu hỏi: “Nếu đó không phải là một trò chơi thì sao? Anh sẽ cho tôi mượn tiền chứ?”
Tô Nguyên Cửu: “Cho.”
Hứa Dục: “Tin tưởng tôi nhiều như vậy sao?”
Tô Nguyên Cửu: “Số tiền đó chẳng đáng là bao.”
“Ồ,” Hứa Dục thấp giọng cười: “Chủ tịch Tô quả là giàu có hào sảng.”
Tô Nguyên Cửu cũng cười theo, nhưng ngay sau đó, hắn lập tức nói: “Được rồi, đừng lộn xộn, không được gọi chủ tịch Tô.”
Hứa Dục tròn miệng: “Ồ.”
Tô Nguyên Cửu: “Có được không?”
Hứa Dục: “Nếu được thì sao?”
Tô Nguyên Cửu: “Cho cậu 500 ngàn.”
Hứa Dục bị chọc cười, đột nhiên cười phá lên, nhưng lại nghĩ đến đằng sau vẫn còn người đang ngủ, lập tức che miệng lại.
Giọng nói của Hứa Dục nhỏ hơn một chút: “Phí điều chỉnh xưng hô sao?”
Tô Nguyên Cửu: “Cũng có thể.”
Hứa Dục bật cười.
Khách sạn cách đài truyền hình không xa lắm, Hứa Dục áng chừng đã gần đến nơi rồi nên liền nói vào điện thoại: “Anh ngủ sớm một chút đi, tôi sắp về tới khách sạn rồi.”
Tô Nguyên Cửu ừ một tiếng: “Ngày mai hẹn với Quý Chu Xuyên lúc mấy giờ?”
Hứa Dục: “Hai giờ chiều.”
Tô Nguyên Cửu hỏi: “Đi cùng ai?”
Hứa Dục: “Tôi, chị Vân và một trợ lý nữa, ba người.”
Tô Nguyên Cửu: “Được rồi, ngày mai gặp.”
Hứa Dục: “Ừ.”
Ngắt điện thoại rất đúng lúc, Hứa Dục vừa mới cất điện thoại di động, chiếc xe đã dừng lại trước cửa khách sạn.
Trợ lý mở cửa cho cậu, cậu đang chuẩn bị xuống xe thì đột nhiên nghe thấy tiếng cười kỳ lạ vang lên từ ghế sau.
Cậu quay đầu lại, trong xe rất tối, cậu chỉ có thể nhìn thấy Bối Bối và một nhân viên khác đang nắm tay nhau cười khúc khích, có lẽ nhận ra Hứa Dục vừa quay đầu lại, hai người lập tức trở nên nghiêm túc, còn ho khan vài lần.
Hứa Dục cũng có phỏng đoán trong lòng, nhưng cậu cũng sẽ không hỏi.
Mọi người đều mệt mỏi, nói câu chúc ngủ ngon ở hành lang, rồi nhanh chóng trở về phòng của mình.
Sau khi tắm xong lên giường, Hứa Dục cầm lấy điện thoại, phát hiện mười mấy phút trước Tô Nguyên Cửu vừa gửi cho cậu tin nhắn chúc ngủ ngon.
Hứa Dục cũng đáp lại một câu chúc ngủ ngon, vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, công việc của Hứa Dục là đi gặp Quý Chu Xuyên, cho nên mọi người đều rất thoải mái ngủ đến trưa mới dậy.
Ngoài chị Vân và Bối Bối muốn đi cùng Hứa Dục, những người còn lại trong studio đều còn có công việc khác, mọi người cùng nhau ăn trưa trong khách sạn rồi giải tán.
Nhà Quý Chu Xuyên cách khách sạn một đoạn, để không bị trễ, chị Vân đã đặt xe trước.
“Không ngờ lại có thể đến nhà Quý Chu Xuyên, em có vui không, Hứa Dục?” Ở trên xe, chị Vân hỏi Hứa Dục.
Hứa Dục thành công theo đuổi thần tượng cười lên một tiếng: “Vui lắm.”
Bối Bối cũng quay đầu lại: “Hứa Dục thích Quý Chu Xuyên sao?”
Hứa Dục gật đầu: “Ừm.”
Bối Bối: “Khi tôi còn nhỏ cũng từng rất thích anh ấy, tôi còn mua hẳn hai cuốn album của anh ấy, sau đó anh ấy không phát hành ca khúc mới, tôi cũng không còn chú ý đến anh ấy nữa.”
Hứa Dục: “Bây giờ anh ấy làm việc trong hậu trường, thỉnh thoảng còn làm chương trình.”
Chị Vân: “Lần này là nói chuyện làm chương trình.”
Lúc đầu khi Quý Chu Xuyên liên hệ với studio, anh ta chỉ nói mình muốn làm một bài hát với Hứa Dục, sau khi trò chuyện một lát, lại nhắc tới chương trình Quý Chu Xuyên đang chuẩn bị làm, cuối cùng anh ta nói muốn sáng tác bài hát chủ đề của chương trình với Hứa Dục.
Dĩ nhiên là phía studio rất vui vẻ, chương trình của Quý Chu Xuyên chắc chắn không hề tệ chút nào, cộng thêm bài hát được sáng tác cùng với Quý Chu Xuyên, đến lúc đó mức độ nhận diện của Hứa Dục sẽ cao hơn.
Dọc đường đi, chị Vân và Bối Bối vừa nói vừa cười, tìm được nhà của Quý Chu Xuyên theo đúng địa chỉ.
Một biệt thự nhỏ trong tiểu khu sang trọng, trước khi đến đã chào hỏi qua rồi, khi đến cửa, chị Vân bấm chuông, ba người lẳng lặng đứng chờ ngoài cửa.
Chưa đầy nửa phút, cánh cửa mở ra.
Mà người mở cửa…
Chị Vân sửng sốt, cảm thấy Bối Bối bên cạnh đang nhéo cổ tay mình, cực kỳ luống cuống.
“Chủ tịch Tô? Anh cũng ở đây sao.” Chị Vân lên tiếng trước.
Tô Nguyên Cửu ừ một tiếng, nhường đường cho ba người.
Chị Vân và Bối Bối không vào ngay, mà rất ăn ý quay đầu lại, cùng nhìn vào Hứa Dục ở bên cạnh.
Dù vậy, Hứa Dục không cảm nhận được ánh mắt của họ, còn bước vào trước họ.
“Anh tới sớm vậy sao.” Sau khi bước vào, Hứa Dục nói với Tô Nguyên Cửu.
Tô Nguyên Cửu: “Tôi đến từ sáng.”
Dép mới đã được chuẩn bị sẵn ở cửa, Hứa Dục đột nhiên trẹo chân, cả người ngã sang một bên.
Tô Nguyên Cửu đang đứng bên cạnh cậu, vươn tay đỡ lấy cậu một cách rất tự nhiên, lòng bàn tay chạm vào tay Hứa Dục.
Hứa Dục cũng không muốn mình bị ngã, sau khi đứng thẳng dậy lập tức rút tay lại.
“Đã tới rồi.” Quý Chu Xuyên cũng đi ra.
Hứa Dục đổi giày: “Chào anh Quý.”
Quý Chu Xuyên thở dài: “Vào đi.”
Đoàn đội của Quý Chu Xuyên cũng có vài người cùng đến đây, ngoại trừ Tô Nguyên Cửu, những người còn lại trong phòng đều đi sang phòng tiếp khách.
Quý Chu Xuyên pha trà cho mọi người, khi đặt cốc trà trước mặt Hứa Dục, Quý Chu Xuyên nói với cậu một câu: “Cậu ta ở bên ngoài.”
Hứa Dục khựng lại một chút: “Hả?”
Quý Chu Xuyên mỉm cười, nhưng không nói thêm gì nữa.
Thời gian dần dần trôi đi, cuộc thảo luận về vấn đề hợp tác cũng đã đi vào chủ đề chính, sau khi trò chuyện gần một tiếng đồng hồ, hai bên đã đưa ra được quyết định sơ bộ.
Sau khi bàn chuyện xong xuôi, mọi người không cần nán lại thêm làm gì nữa, vừa ra khỏi phòng khách đã bắt đầu nói lời tạm biệt.
Vốn dĩ Hứa Dục cũng muốn gia nhập nhóm người nói lời tạm biệt, nhưng đột nhiên Quý Chu Xuyên lại gọi cậu một tiếng.
“Hứa Dục rảnh không? Có thời gian thì ở lại chút đi.”
Hứa Dục liếc nhìn Tô Nguyên Cửu rồi mới gật đầu nói mình có rảnh.
Lúc rời đi, chị Vân vỗ vai Hứa Dục một cái, đến khi Bối Bối ra cửa cũng vỗ vai Hứa Dục, Hứa Dục không chịu nổi mấy cử chỉ mờ ám này.
Cậu cẩn thận liếc nhìn Tô Nguyên Cửu đang đứng bên cạnh, thấy Tô Nguyên Cửu đang bắt đầu nói chuyện với Quý Chu Xuyên, không biết có nhìn thấy hay không.
Chị Vân nói với Hứa Dục: “Bọn tôi đi đây, nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại nhé.”
Hứa Dục gật đầu: “Được.”
Cánh cửa vừa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại ba người, Hứa Dục đi đến cạnh hai người kia, hỏi Quý Chu Xuyên: “Anh Quý tìm tôi có việc gì không?”
Quý Chu Xuyên gật đầu: “Đương nhiên là có việc,” anh ta hỏi: “Lần trước cậu nói cậu là fan của tôi?”
Hứa Dục gật đầu: “Tôi thích anh Quý rất lâu rồi.”
Quý Chu Xuyên: “Bao lâu?”
Hứa Dục tính toán cẩn thận: “8 năm.”
Quý Chu Xuyên: “Lâu như vậy sao,” anh ta vừa nói vừa vỗ vai Tô Nguyên Cửu: “Lâu quá đúng không?”
Tô Nguyên Cửu nhàn nhạt hất cánh tay đang khoác trên vai mình xuống.
Quý Chu Xuyên: “Ha ha ha ha ha ha.”
Quý Chu Xuyên nghiêm túc nói: “Tôi nghe Tô Nguyên Cửu nói cậu có thể đánh đàn piano.”
Hứa Dục khó hiểu, hỏi Tô Nguyên Cửu: “Làm sao anh biết?”
Hứa Dục chưa bao giờ biểu diễn piano trước ống kính.
Tô Nguyên Cửu hỏi: “Tôi giỏi lắm đúng không?”
“Gì chứ,” Hứa Dục gật đầu qua loa lấy lệ: “Giỏi lắm.”
Tô Nguyên Cửu cười cười, giơ tay xoa đầu Hứa Dục.
Quý Chu Xuyên: “Ôi chao, tôi vẫn còn ở đây đấy.” Anh ta cười một tiếng, nói với Hứa Dục: “Mấy ngày trước tôi lấy được một bản nhạc, chơi bằng bốn tay, vốn muốn tìm người nào đó để thử một chút, cậu làm được không?”
Hứa Dục gật đầu: “Được.”
Quý Chu Xuyên vừa nói vừa đi về phía phòng sách, nhưng vừa đi được hai bước đã đột nhiên quay đầu lại, hỏi Tô Nguyên Cửu: “Cậu thấy được không?”
Dường như Tô Nguyên Cửu không buồn để ý tới dáng vẻ của Quý Chu Xuyên: “Mau đi đi.”
Quý Chu Xuyên mỉm cười rời đi.
Quý Chu Xuyên biến mất ở lối lên cầu thang, Hứa Dục vẫn rất tò mò, hỏi Tô Nguyên Cửu: “Làm sao anh biết tôi có thể chơi đàn piano?”
Tô Nguyên Cửu: “Cậu từng nhắc tới.”
Hứa Dục nghiêng đầu: “Vậy sao?”
Cứ tạm cho là vậy đi, có lẽ trước đây trong chương trình nào đó cậu đã nói thế.
Chẳng bao lâu sau, Quý Chu Xuyên từ trên lầu đi xuống, anh ta vẫy tay gọi Hứa Dục qua đó, ba người họ cùng đi sang một căn phòng khác.
Trong phòng chỉ có một cây đàn piano, Quý Chu Xuyên đặt bản nhạc lên, để Hứa Dục ngồi bên cạnh mình.
Đầu tiên Hứa Dục lật qua bản nhạc một chút, sau đó đột nhiên đứng dậy.
“Anh Quý, tôi quay video lại được không?” Hứa Dục hỏi.
Quý Chu Xuyên gật đầu: “Được.”
Hứa Dục nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, mở camera rồi sải bước đến bên cạnh Tô Nguyên Cửu.
Hứa Dục: “Giúp tôi quay một lát.”
Tô Nguyên Cửu không động đậy ngay, mà nhìn Hứa Dục mấy giây rồi mới chậm rãi nhận lấy điện thoại di động.
Hứa Dục nói: “Cảm ơn.”
Tô Nguyên Cửu bấm nút bắt đầu, hình ảnh Hứa Dục nhỏ trong máy quay chạy tới, ngồi xuống bên cạnh Quý Chu Xuyên.
Hai người nhìn nhau, cùng bắt đầu hết sức ăn ý.
Vẻ mặt Tô Nguyên Cửu hoàn toàn vô cảm.
Hắn nhìn hai người trên màn hình, trong giây lát đã cảm thấy hối hận.
Sao hắn lại giới thiệu hai người này với nhau?
Hứa Dục cũng cười vui vẻ quá đấy.
Tô Nguyên Cửu cực kỳ bất đắc dĩ, không thể không giơ điện thoại lên, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Đúng lúc này, một tin nhắn WeChat xuất hiện trên điện thoại di động của Hứa Dục.
Là chị Vân gửi tới, hỏi Hứa Dục: Buổi tối cậu có ăn cơm với quý ngài Vụng Về không?
Tô Nguyên Cửu nghi ngờ nhíu mày, mãi đến khi tin nhắn của chị Vân biến mất, hắn mới phát hiện ra ống kính đã bị nghiêng lệch.
Điều chỉnh lại ống kính, Tô Nguyên Cửu cũng lấy điện thoại của mình ra, hắn lướt tới WeChat của Phan Vĩ, gửi một tin nhắn cho cậu ta.
Tô Nguyên Cửu hỏi: Cậu có biết quý ngài Vụng Về là ai không?
Sau khi gửi xong câu này, hắn lại ngẩng đầu lên nhìn người đang ngồi bên cạnh Hứa Dục một lát, hỏi tiếp: Có phải là Quý Chu Xuyên không?