Hoá Ra Bạch Nguyệt Quang Của Anh Ấy Là Tôi - Nhất Mai Nữu Khấu - Chương 37: Chỗ nào dài?
- Trang Chủ
- Hoá Ra Bạch Nguyệt Quang Của Anh Ấy Là Tôi - Nhất Mai Nữu Khấu
- Chương 37: Chỗ nào dài?
Cuối cùng tên fanclub của cậu cũng đã được quyết định, đó là cái tên cậu Khoai Môn mà cậu chọn.
Hứa Dục chỉ tiện tay lựa chọn, mọi người lại chọn theo cậu, cuối cùng còn sao chép lại dòng chữ: “Là tên do Hứa Dục đề cử đó, Dục Dục và các bé Khoai Môn cùng nhau tiến lên nào!”
Cậu không có yêu cầu quá lớn về tên fanclub, miễn là không phải Con Người Rắn Rỏi và mọi người đều vui vẻ là được.
Hứa Dục lại nhấp vào bài Weibo kết quả một lần nữa, trả lời bọn họ: Cảm ơn mọi người.
Còn về KAYOU, vẫn không có bất cứ video nào cậu muốn.
Đối với cậu, hôm nay thật là một ngày vô cùng náo nhiệt, thực sự có rất nhiều điều đã xảy ra trong một ngày.
Nhưng đối với những người khác, đây chỉ là một ngày thứ tư hết sức bình thường.
Vì cậu và Tô Nguyên Cửu đã theo dõi chéo, Hứa Dục cố tình mang tài khoản phụ đi dạo siêu thoại Hứa Nguyện Trường Cửu một vòng, quả nhiên Weibo hot nhất đã thay đổi.
Vẫn là blogger đó, cắt hình phần theo dõi của Tô Nguyên Cửu và theo dõi mới của Hứa Dục, ghép hai bức ảnh vào thành một, caption là “Cầu nguyện thành công rồi”.
Bài Weibo này nhìn không có vấn đề gì, giọng điệu cũng bình thường, như thể đang nói tới một chuyện rất bình thường, nhưng nhấp vào bình luận thì…
“Aaaaaa Hứa Nguyện Trường Cửu là thật aaaaa”
“Aaaaa đã theo dõi nhau rồi vậy thì thích nhau còn có thể xa nữa sao aaaa”
“Aaaaa Dục Dục theo dõi Tô Nguyên Cửu chứng tỏ Dục Dục chắc chắn đã xem bài Weibo của Tô Nguyên Cửu rồi aaaa ngọt quá aaaa”
“Aaaaa lần đầu tôi thấy tốc độ nhanh đến vậy, chiều Tô Nguyên Cửu mới đăng ký Weibo, đến tối Hứa Dục đã theo dõi ảnh luôn rồi aaa ship mạnh aaaa”
“Aaaaa chúc mừng Tô Nguyên Cửu theo đuổi thần tượng thành công aaaa”
“Aaaaa đợi Từ Từ Ăn Đường aaaaa mặc dù chính tui cũng biết edit”
“Aaaaa Từ Từ Ăn Đường làm nhanh lên chút đi aaaa”
…
Ngoài ra, trong siêu thoại còn có một bài Weibo rất nghiêm túc, giải thích nguồn gốc của “Hứa Nguyện Trường Cửu”.
Nói là CP đột ngột xuất hiện, vội vàng đặt tên luôn, và cũng không có ý định muốn đổi vị trí gì hết.
Còn nói thật ra cũng không cần giải thích vấn đề có đổi vị trí hay không, mà ai nhìn cũng biết người nào là công rồi.
Còn nói, để bù đắp cho việc tên của Tô Nguyên Cửu ở phía sau nên đã đặt tên CP có hai chữ trong tên của hắn, tất nhiên, cũng là do Tô Nguyên Cửu dài hơn.
(Chữ “Nguyên” trong tên Tô Nguyên Cửu là 原, chữ “Nguyện” trong Hứa Nguyện Trường Cửu là 愿, có thể đọc là Nguyên hoặc Nguyện, đồng thời hai chữ này đều có pinyin là Yuan.)
Hứa Dục cũng đọc bình luận của bài đăng Weibo này, mọi thứ khác đều ổn, chỉ có một người hỏi: “Chỗ nào dài thế?”
Mà các bình luận dưới bình luận này cũng vô cùng thống nhất, đều viết: “Cô nói thử xem?”
…
Ngày hôm sau, Tô Nguyên Cửu đúng giờ đứng dưới lầu đợi cậu, Hứa Dục vừa mới xách vali đến cửa, lão Triệu đã tới đón, cầm lấy vali từ tay cậu.
Lão Triệu: “Cậu Hứa lên xe đi.”
Hứa Dục: “Vâng, cảm ơn chú ạ.”
Hôm nay Hứa Dục rất nghe lời đội mũ, đeo kính râm và khẩu trang, Tô Nguyên Cửu vừa mở cửa xe ra, cậu đã bước vào ngay.
Sau khi ngồi xuống, Hứa Dục tháo khẩu trang và kính râm xuống, cậu nghe thấy Tô Nguyên Cửu nói: “Hôm nay bạn nhỏ thật đẹp trai.”
Hôm nay Hứa Dục mặc áo sơ mi với áo gi-lê, cực kỳ ra dáng thiếu niên tươi sáng.
Bạn nhỏ nhẹ giọng lên tiếng cảm ơn, rồi nhanh chóng đổi đề tài: “Sao anh lại đổi xe?”
Tô Nguyên Cửu nói: “Chiếc trước chật quá.”
Hứa Dục nghiêng đầu, hoàn toàn không hiểu định nghĩa chật của Tô Nguyên Cửu là gì.
Hôm nay, Tô Nguyên Cửu mặc một bộ quần áo bình thường, Lại Minh không có ở đây, Hứa Dục khó tránh khỏi tò mò, hỏi hắn: “Anh tới Kiến thị làm gì vậy? Đi công tác hay sao?”
Tô Nguyên Cửu nói: “Về nhà ông ngoại.”
Hứa Dục ồ một tiếng.
Tô Nguyên Cửu hỏi: “Cậu thì sao? Đi mấy ngày?”
Hứa Dục lắc đầu: “Không chắc nữa, có một số việc đã được quyết định rồi, một số việc còn phải thảo luận thêm.”
Tô Nguyên Cửu gật đầu, hỏi Hứa Dục: “Nếu không bận có muốn tới nhà ông ngoại tôi không?”
Hứa Dục nghi ngờ thở dài: “Sớm quá rồi.”
Tô Nguyên Cửu hỏi: “Cái gì sớm cơ?”
Hứa Dục sửng sốt, chậm rãi hít vào một hơi.
Cậu cười một tiếng khô khốc, nhanh chóng động não rồi lập tức nói: “Tôi chỉ rảnh lúc ban ngày, sợ đến quá sớm quấy rầy ông cũng không tốt.”
Tô Nguyên Cửu lắc đầu: “Không sao, ông dậy rất sớm.”
“Thật sao,” Hứa Dục nói đến đây thì ồ một tiếng, lập tức nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, tôi sắp gặp Quý Chu Xuyên đấy.”
Hứa Dục nói dứt lời, quay đầu lại cười một cái rất vui vẻ với Tô Nguyên Cửu.
Tô Nguyên Cửu: “…”
Tô Nguyên Cửu cũng mỉm cười đầy phối hợp, nhưng rất nhanh đã không cười nữa: “Cậu ấy nói với tôi rồi.”
Hứa Dục lại nói: “Nếu không có gì ngoài ý muốn, ngày mai có thể sẽ gặp anh ấy.”
Tô Nguyên Cửu: “Ừ.”
Lão Triệu đã lái xe ra ngoài, Hứa Dục cũng báo cho chị Vân biết mình đã xuất phát rồi.
Chẳng qua, dường như vì có người đồng hành là Tô Nguyên Cửu, chị Vân rất yên tâm chỉ nói một câu ‘được’, cũng không dặn dò thêm gì khác.
Trên đường đi, Hứa Dục đột nhiên nhớ tới một chuyện, cậu quay đầu hỏi Tô Nguyên Cửu: “Anh sẽ ở lại Kiến thị mấy ngày?”
Tô Nguyên Cửu: “Xem tình hình đã.”
Hứa Dục muốn hỏi thêm gì đó, nhưng điện thoại di động của Tô Nguyên Cửu bất chợt reo lên.
Hai người ngồi gần nhau, Hứa Dục liếc mắt nhìn thấy tên người gọi đến chính là Quý Chu Xuyên.
Hứa Dục ngẩng đầu nhìn Tô Nguyên Cửu, vừa hay Tô Nguyên Cửu cũng ngước mắt lên nhìn cậu.
Tô Nguyên Cửu rất nhanh đã bắt máy, có lẽ vì có Hứa Dục ở đây, Tô Nguyên Cửu dứt khoát bật chế độ rảnh tay.
“A lô, Tô Nguyên Cửu.” Đầu dây bên kia xen lẫn tiếng cười.
Tô Nguyên Cửu đáp lời anh ta: “Ừ, có chuyện gì không?”
Quý Chu Xuyên nói: “Lần trước ông nói chừng nào đến Kiến thị ấy nhỉ? Tôi xếp thời gian rảnh cho ông.”
Tô Nguyên Cửu không trả lời đối phương mà nói: “Ông nghe thử xem đây là ai.”
Sau khi Tô Nguyên Cửu nói xong thì đưa điện thoại qua, đặt trước mặt Hứa Dục.
Hứa Dục lập tức ngồi thẳng người, nghiêm chỉnh nói với điện thoại: “Chào thầy Quý ạ.”
Quý Chu Xuyên rất khách khí: “Ồ chào cậu, cậu là?”
Không đợi Hứa Dục lên tiếng, Tô Nguyên Cửu đã lấy lại điện thoại: “Cho ông thêm một cơ hội.”
“À à!” Quý Chu Xuyên bên kia lớn tiếng gọi: “Hứa Dục!”
Không đợi đầu bên này nói lại, Quý Chu Xuyên bên kia đã đột nhiên bật cười.
“Ha ha ha ha.”
Âm thanh quá lớn, Tô Nguyên Cửu dời điện thoại ra xa một chút.
Sau đó hắn nói với Hứa Dục: “Cậu xem thần tượng của mình đi.”
Có lẽ Quý Chu Xuyên cũng nghe được lời nói của Tô Nguyên Cửu, anh ta lập tức ngừng cười, ho khan một tiếng: “Có ý gì đấy? Sao mà hai người lại ở cùng nhau thế?”
Tô Nguyên Cửu lại chuyển điện thoại đến trước mặt Hứa Dục: “Cậu nói thử xem.”
Hứa Dục nghiêm túc giải thích: “Hôm nay anh ấy cùng đi Kiến thị với tôi, anh ấy về nhà ông ngoại, tối nay tôi phải ghi hình một chương trình, là chương trình của Tiền Chân.”
Quý Chu Xuyên à một tiếng: “Vậy à, vậy thì tốt rồi, chẳng phải ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau sao? Nếu không thì ngày mai cậu cứ đến nhà tôi luôn đi, Tô Nguyên Cửu, ngày mai ông có rảnh không, cùng đến nhé.”
Tô Nguyên Cửu nghe thấy thế, hỏi: “Có tiện không?”
Quý Chu Xuyên: “Tiện chứ.”
Tô Nguyên Cửu: “Không hỏi ông.”
Hắn nhìn Hứa Dục, rồi lại hỏi: “Có tiện không?”
Hứa Dục gật đầu: “Thầy Quý tiện là được rồi.”
Quý Chu Xuyên ở đầu bên kia: “Tôi rất tiện, tôi rất tiện.”
Tô Nguyên Cửu bất đắc dĩ cười, hỏi Quý Chu Xuyên: “Ông còn chuyện gì không?”
Quý Chu Xuyên: “Không có gì.”
Tô Nguyên Cửu: “Được.”
Chữ ‘được’ này vừa dứt, Tô Nguyên Cửu đã cúp máy luôn.
Hứa Dục nhíu mày: “Sao lại cúp máy luôn vậy?”
Tô Nguyên Cửu: “Nếu không thì thế nào?”
Hứa Dục: “Ít nhất cũng phải tạm biệt đã chứ.”
Tô Nguyên Cửu nhìn Hứa Dục: “Sao trước mặt cậu ta cậu lại ngoan như vậy?”
Hứa Dục dừng lại: “Có ư?”
Tô Nguyên Cửu: “Có.”
Một lúc sau, Tô Nguyên Cửu bỗng hỏi: “Cậu có biết Quý Chu Xuyên bao nhiêu tuổi không?”
Hứa Dục tính toán một chút: “Hình như là 31 tuổi thì phải?”
Tô Nguyên Cửu gật đầu: “Đúng vậy, cậu ta lớn hơn cậu 9 tuổi.”
Hứa Dục à một tiếng, hỏi Tô Nguyên Cửu: “Sao thế?”
Tô Nguyên cười một lúc: “Không có gì.”
Thời gian tính toán cũng vừa vặn, hai người cùng nhau ra sân bay, sau đó cùng nhau đến Kiến thị.
Đúng lúc đến giờ ăn trưa, máy bay hạ cánh, Tô Nguyên Cửu và Hứa Dục đến nhà hàng ăn trưa trước, sau đó Tô Nguyên Cửu mới đưa Hứa Dục về khách sạn.
Thời gian đến Kiến thị của các nhân viên khác trong studio không giống nhau, Hứa Dục về đến phòng rồi, mấy người chị Vân vẫn đang ăn, chị Vân gửi tin nhắn bảo Hứa Dục nghỉ ngơi một lát, nửa tiếng sau mọi người đến phòng Bối Bối họp.
Hứa Dục đưa tin nhắn của chị Vân cho Tô Nguyên Cửu bên cạnh xem, cũng nói: “Nửa tiếng nữa bọn họ sẽ trở về.”
Tô Nguyên Cửu gật đầu, hỏi: “Mấy giờ tối sẽ ghi hình chương trình?”
Hứa Dục: “Tám giờ.”
Sau câu nói này, căn phòng đột nhiên im lặng.
Dường như đã dùng hết mọi lý do để có thể ở bên nhau, Hứa Dục mím môi, lúc này, cậu đột nhiên trông thấy thứ gì đó từ khoé mắt.
“Anh ăn trái cây không?” Hứa Dục bước sang bên trái một bước.
Tô Nguyên Cửu nhìn theo hướng ngón tay cậu, sau đó nhìn Hứa Dục với ánh mắt nghi hoặc.
Hứa Dục quay đầu lại nhìn.
“Ồ,” Hứa Dục thu tay lại: “Trái cây giả à…”
Tô Nguyên Cửu mỉm cười, giơ tay xoa xoa đầu Hứa Dục: “Tôi đi đây, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi nhé.”
Hứa Dục gật đầu: “Vâng.”
Nói đi là đi, sau khi tạm biệt Hứa Dục, Tô Nguyên Cửu cầm điện thoại liên lạc với tài xế, cũng không quay đầu lại mà còn chu đáo đóng cửa giúp Hứa Dục.
Khoảnh khắc cửa bị khóa lại, Hứa Dục ngẩng đầu lên than vãn một tiếng, sau đó quay đầu lườm quả táo giả trên bàn một cái, cậu lùi lại vài bước, trực tiếp ngã xuống giường.
Nói là nửa giờ thì đúng nửa giờ không trật tý nào, Hứa Dục đang nửa mê nửa tỉnh thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
Cậu đứng dậy vò tóc một cái, đi tới mở cửa, nhìn thấy chị Vân và bốn đồng nghiệp ở studio đang đứng ở cửa.
“Đang ngủ à?” chị Vân hỏi Hứa Dục.
Hứa Dục gật đầu: “Ngủ một chút.”
Chị Vân đáp một tiếng, đột nhiên mím môi, liếc nhìn ra phía sau Hứa Dục.
Ánh mắt như kẻ trộm, Hứa Dục lập tức nhận ra ngay.
Cậu mở rộng cánh cửa.
Chị Vân: “Ha ha ha, đi thôi, sang chỗ Bối Bối nào.”
Đã hẹn với đài truyền hình ba giờ chiều, cho nên cuộc họp trong phòng không kéo dài quá lâu, chỉ dặn dò một vài điều cần lưu ý rồi xuất phát luôn.
Buổi chiều phải khớp kịch bản, cũng sắp xếp bài hát mà Hứa Dục sẽ hát trong chương trình.
Thời gian không quá eo hẹp, mỗi người đều có công việc của mình, phân công xong xuôi, cuối cùng trong phòng họp chỉ còn lại chị Vân và Hứa Dục.
Chị Vân xếp chồng các tài liệu trong tay lại với, ngẩng đầu nhìn quanh.
Là một căn phòng rất bình thường, không có camera, cũng không có thiết bị đáng ngờ nào khác.
Cô gọi Hứa Dục một tiếng.
Hứa Dục hơi ngẩng đầu lên, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào tài liệu trong tay: “Sao vậy ạ?”
Chị Vân nhỏ giọng hỏi: “Quý ngài Vụng Về đâu rồi?”
Hứa Dục ngẩng hẳn đầu lên, nhưng chỉ một giây, cậu lại cúi xuống, giả vờ đọc tài liệu: “Anh ấy đến nhà ông ngoại rồi.”
Chị Vân ồ một tiếng: “Ông ngoại anh ta ở Kiến thị à.”
Hứa Dục: “Vâng.”
Chị Vân đột nhiên nhỏ giọng hơn một chút: “Em nói thật cho chị biết đi, anh ấy đang đuổi theo em à?”
Hứa Dục vẫn nói như cũ: “Em không biết nữa.”
Chị Vân nhún vai: “Được rồi.”
Chị Vân dời ghế qua một chút, nửa gục trên bàn, thấp giọng hỏi: “Quan hệ của hai người bây giờ là gì?”
Hứa Dục: “Bạn bè bình thường.”
Chị Vân có hơi thất vọng ồ một tiếng, cô cầm lấy đồ trên tay, nhưng một lúc sau lại đặt xuống.
Chị Vân vẫn không từ bỏ: “Thật sự chỉ là bạn bè bình thường thôi sao?”
Lần này Hứa Dục dừng lại hai giây, nhưng vẫn đáp: “Vâng.”
Chị Vân gật đầu, vỗ vỗ cổ tay Hứa Dục: “Có thể nói với chị mọi chuyện, chị luôn đứng về phía em.”
Hứa Dục vẫn chỉ ừm một tiếng.
Thấy Hứa Dục như vậy, có lẽ chị Vân cũng cảm thấy cậu không muốn nói chuyện, chuẩn bị đứng dậy đi về.
Chỉ là trước khi rời đi, Hứa Dục đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, không cho cô đi.
Chị Vân nói chuyện một hồi như vậy, Hứa Dục hoàn toàn không đọc được chữ nữa.
Cậu ngước mắt lên liếc nhìn chị Vân một chút, thấy chị Vân đang nghi hoặc nhìn cậu.
Chị Vân: “Có chuyện gì vậy?”
Hứa Dục nuốt nước bọt, buông tay ra.
“Chị Vân.”
Hứa Dục chỉ gọi một tiếng, nhưng một lúc lâu sau vẫn không nói lời nào.
Chị Vân: “Hả? Làm sao vậy?”
Hứa Dục nuốt nước bọt, theo âm lượng của chị Vân, nhỏ giọng hỏi: “Em có thể yêu đương không ạ?”
Chị Vân khựng lại một chút.
Sau đó.
“Ha ha ha ha ha.”