Hoá Ra Bạch Nguyệt Quang Của Anh Ấy Là Tôi - Nhất Mai Nữu Khấu - Chương 36: Hứa Nguyện Trường Cửu
- Trang Chủ
- Hoá Ra Bạch Nguyệt Quang Của Anh Ấy Là Tôi - Nhất Mai Nữu Khấu
- Chương 36: Hứa Nguyện Trường Cửu
Hứa Dục bĩu môi: “Đúng là trùng hợp ghê.”
Tô Nguyên Cửu nghe vậy thì mỉm cười, tiếp tục hỏi Hứa Dục: “Thật sự không có chuyện gì sao?”
Giọng Tô Nguyên Cửu quá đỗi dịu dàng, thậm chí Hứa Dục còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của hắn giờ phút này.
Nếu bây giờ Hứa Dục đang ở trước mặt Tô Nguyên Cửu, chắc hẳn Tô Nguyên Cửu đang hơi cúi đầu và chăm chú nhìn vào mắt Hứa Dục.
Hứa Dục bật cười, rốt cuộc cũng bằng lòng khôi phục lại giọng điệu bình thường của mình: “Thật sự không có mà.”
Hứa Dục vừa nói dứt lời, lại nghe thấy ở phía Tô Nguyên Cửu có người gọi chủ tịch Tô.
Có lẽ là có việc phải xử lý, Hứa Dục cũng không làm phiền nữa, nói: “Tôi phải làm việc đây.”
Tô Nguyên Cửu ừ một tiếng: “Được, vậy buổi tối lại gọi cho cậu.”
Cuối cùng Hứa Dục cũng không lười biếng nữa, cậu ném điện thoại di động vào phòng ngủ, nghiêm túc dành cả buổi chiều ở phòng tập piano.
Gần tối, sau khi cơm nước xong xuôi, Hứa Dục lại đặt điện thoại trong phòng ngủ, tiếp tục đi đến phòng tập piano.
Ngày càng có nhiều đề tài liên quan đến họ trên Weibo.
Group chuyên bàn luận về Tô Nguyên Cửu được thành lập.
Người hâm mộ trong nhóm fans của Hứa Dục cũng càng ngày càng tăng.
Tên CP của họ cũng đã được chọn, gọi là “Hứa Nguyện Trường Cửu”, group đu CP cũng nhanh chóng được tạo ra.
Bài đăng Weibo hot nhất trong Super Topic của Hứa Nguyện Trường Cửu rất phù hợp với tên của chiếc “thuyền” này.
[1] Super Topic là trang dành riêng để người hâm mộ thể hiện tình cảm với nghệ sĩ, kêu gọi ủng hộ, tuyên truyền phim giúp diễn viên, hay chạy số liệu giúp nghệ sĩ được biết đến nhiều hơn.
Nội dung bài đăng: “Hứa Nguyện theo dõi lẫn nhau.”
Bên dưới có tổng cộng hai bức ảnh, ảnh chụp màn hình đầu tiên hiển thị trang Weibo của Tô Nguyên Cửu, đặc biệt khoanh tròn số người theo dõi của Tô Nguyên Cửu, là một người.
Bức ảnh thứ hai là người Tô Nguyên Cửu theo dõi, bức ảnh cho thấy hắn chỉ theo dõi một mình Hứa Dục.
Mà trong phần bình luận bên dưới cũng cực kỳ đồng đều, bình luận nào cũng là “Hứa Nguyện xông lên nào[2]”.
[2] Nguyên văn là Xông áp (冲鸭): Cách nói láy âm từ “Tiến lên nào” một cách đáng yêu – chữ “nào” đồng âm với chữ “vịt”
Ngoài ra, nhóm fans Bạch Nguyệt Quang của Tô Nguyên Cữu cũng đang không ngừng lớn mạnh.
Bên cạnh đó, phía Hứa Dục cũng bắt đầu thảo luận bỏ phiếu, xem nên đặt tên fanclub của cậu là gì.
Gần chín giờ tối, Hứa Dục cuối cùng cũng ra khỏi phòng piano, cậu cầm điện thoại lên, vừa vào Weibo đã thấy có người là gắn tag mình, bèn dứt khoát bấm vào.
Cậu nhìn thấy trong Super Topic của mình có rất nhiều bài đăng, mọi người đang sôi nổi thảo luận, bỏ phiếu xem nên đặt tên fanclub của cậu là gì.
Có bốn sự lựa chọn:
1, Bong Bóng Cá;
3, Khoai Môn;
3, Hạt Dâu Tây;
4, Con Người Rắn Rỏi.
Là một cuộc bỏ phiếu chỉ có thể nhìn thấy số phiếu bầu cho mỗi lựa chọn sau khi đã chọn xong, Hứa Dục vào tài khoản phụ chọn bừa một cái, kết quả phát hiện số phiếu cao nhất lại thuộc về cái tên thứ tư.
Hứa Dục: “…”
Cậu cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nhanh chóng trở về tài khoản chính của mình, đăng nhập vào Weibo, bỏ phiếu cho lựa chọn thứ hai, sau đó nhấp vào phần bình luận, ở bên dưới chiếc bình luận “Tất cả chúng ta đều là những con người rắn rỏi!” được nhiều người thả tim nhất kia, trả lời một câu: Đừng như vậy.
Ngoại trừ Weibo, các ứng dụng khác trong điện thoại đều trống không, không có bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nào cả.
Thế nhưng trong nhóm chat của studio lại có hơn một trăm tin nhắn, toàn bộ đều nói về sự lịch trình và các hoạt động cần chú ý trong vài ngày tới, Hứa Dục lướt một lượt, sau đó tắt điện thoại đi.
Chờ đến khi tập thể hình và tắm rửa xong thì đã quá mười giờ.
Đi ra khỏi phòng tắm, việc đầu tiên Hứa Dục làm là cầm điện thoại lên, nhưng trong máy vẫn không có gì.
Cậu không mở khóa di động mà đi sấy tóc luôn.
Sấy tóc xong lại cầm điện thoại lên.
Vẫn không có gì cả.
Hứa Dục cảm thấy bản thân bị điên mất rồi.
Cậu nằm lên giường, mở nhóm chat của studio ra, phát hiện nửa tiếng trước, mọi người đang thảo luận về cái bình luận trên Weibo của Hứa Dục kia.
Bối Bối: Tuyệt quá, lên Hot Search những mấy phút lận!
Tiểu Hồng: #Con_người_rắn_rỏi_đừng_như_vậy# Hứa Dục xem xong chắc chắn càng tức hơn.
Bối Bối: Ha ha ha, nhóm fans này chẳng dễ dẫn dắt tẹo nào.
Tiểu Hồng: Thành thật mà nói, tôi cảm thấy cái tên Con Người Rắn Rỏi rất hay, rất đặc biệt ha ha ha.
Bối Bối: Khuyên cô mau thu hồi tin nhắn đi, Hứa Dục sắp ra chiến trường rồi.
Tiểu Hồng: Toi rồi, tôi làm xong cái bảng này quay về thì đã quá hai phút.
Tiểu Hồng: Không kịp thu hồi rồi.
Tiểu Hồng: Cầu nguyện[3] Hứa Dục không nhìn thấy, không nhìn thấy.
Bối Bối: Ha ha ha, lời cầu nguyện này hiệu nghiệm[4] ghê.
[3] [4] Nguyên tác là 许愿 nghĩa là cầu nguyện, tuy nhiên đây cũng là hai chữ đầu trong tên CP Hứa Nguyện Trường Cửu của Hứa Dục x Tô Nguyên Cửu. Ở đây, Tiểu Hồng đang dùng nó để trêu Hứa Dục nên Bối Bối mới bảo lời cầu nguyện này hiệu nghiệm =)))))) mấy ní studio hơi báo
Hứa Dục chẳng muốn tham gia vào cuộc trò chuyện này chút nào, đọc xong tin nhắn, cậu chợt nhớ ra vấn đề tên fanclub vừa rồi còn sót lại, bèn rời khỏi WeChat, nhanh chóng nhấn vào bài bỏ phiếu khi nãy trên Weibo.
Có lẽ vì chính cậu đã bỏ phiếu cho “Khoai Môn” và phản đối “Con Người Rắn Rỏi” dưới bình luận, mà giờ phút này, lựa chọn “Khoai Môn” không được để mắt tới lúc trước đã có số phiếu vượt xa các lựa chọn khác.
Bình luận được nhiều người yêu thích nhất vẫn là chiếc bình luận mà cậu trả lời khi nãy, chẳng qua bình luận nhiều lượt like thứ hai thì đã thay đổi rồi.
Bình luận hot thứ hai: “Á á á Dục Dục tới rồi! Bảo vệ Dục Dục của chúng ta, tui cũng sẽ vote cho Khoai Môn! Dục Dục thích cái gì thì tui thích cái đó! Dù sao thì ngoại trừ Con Người Rắn Rỏi, Khoai Môn cũng là thứ cứng nhất trong bốn sự lựa chọn mà!”
Hứa Dục không biết nên khóc hay nên cười.
Thích là được rồi, không cần thiết phải thêm câu phía sau đâu…
Nhóm fans hâm mộ này đúng là khó dẫn dắt thật đấy.
Hứa Dục đang chuẩn bị lướt xuống thì điện thoại đột nhiên reo vang.
Trên màn hình hiện lên ba chữ “Tô tiên sinh” lớn.
Ngay trong khoảnh khắc nhìn thấy ba chữ này, khoé miệng Hứa Dục vô thức nhếch sang một bên.
Hứa Dục rất bình tĩnh, cậu kéo cái ghế dưới gầm bàn ra ngồi xuống, uống thêm một ngụm nước rồi mới bắt máy.
“A lô.”
Tô Nguyên Cửu hỏi: “Có ở nhà không?”
Hứa Dục: “Có.”
Tô Nguyên Cửu nói: “Khoảng ba phút nữa tôi sẽ đến bên dưới nhà cậu, mang cho cậu ít đồ, cậu xuống lấy hay mở cửa để tôi đi lên?”
Hứa Dục suy nghĩ một lúc: “Tôi sẽ đi xuống.”
Tô Nguyên Cửu: “Được.”
Hứa Dục không ngờ đã muộn như vậy rồi mà vẫn có thể gặp nhau, ba phút nữa có lẽ Tô Nguyên Cửu sắp tới cổng khu dân cư rồi.
Lúc này cậu đang mặc đồ ngủ, sau khi cúp điện thoại, Hứa Dục đứng trước gương suy tư khoảng hai giây, xem rốt cuộc có nên mặc đồ ngủ đi xuống hay là thay bộ quần áo khác.
Cuối cùng, cậu quyết định thay bộ quần áo khác.
Không phải cậu muốn ăn mặc thật tươm tất chỉn chu đi gặp Tô Nguyên Cửu, chỉ là trên mũ bộ đồ ngủ có tai mèo.
Tất nhiên là lúc mua Hứa Dục không biết việc này, khi đó cậu rất thích màu xám đen của bộ đồ, ai ngờ lúc giao tới lại trông như vậy cơ chứ.
Cậu cảm thấy nếu mặc như vậy đi xuống, chắc chắn Tô Nguyên Cửu sẽ mượn cơ hội trêu cậu là chàng trai rắn rỏi cho mà xem.
Hứa Dục còn giúp Tô Nguyên Cửu nghĩ ra lời để nói luôn rồi: “Bộ đồ mạnh mẽ quá.”
Sau khi chọn bừa một cái hoodie, sợ Tô Nguyên Cửu phải đợi lâu, Hứa Dục nhanh chóng cầm điện thoại đi xuống lầu.
Ra khỏi thang máy, lại rẽ vào một góc nhỏ, Hứa Dục nhìn thấy Tô Nguyên Cửu bên ngoài cửa kính, hắn không đứng dưới ánh đèn, mà đứng ở một chỗ xa hơn ven đường, bên của Hứa Dục sáng, bên Tô Nguyên Cửu tối, Hứa Dục chỉ có thể nhìn thấy một bóng người, nhưng cậu vẫn cảm nhận được Tô Nguyên Cửu đang nhìn mình.
Hứa Dục sờ sờ lông mày, mỉm cười với bóng người kia.
Khi cậu mở cửa đi ra ngoài, Tô Nguyên Cửu cũng bước qua đây.
Quả nhiên là dáng vẻ vừa mới tan làm, vẫn mặc vest, cả người rất gọn gàng chỉnh tề.
Hứa Dục lên tiếng trước: “Chào buổi tối.”
Tô Nguyên Cửu cũng nói: “Chào buổi tối.”
Hứa Dục hỏi: “Anh mang cho tôi cái gì thế?”
Tô Nguyên Cửu mỉm cười: “Nếu tôi nói mình cố ý lừa cậu xuống đây thì cậu sẽ làm gì?”
Vẻ mặt Hứa Dục giống như sắp nổi giận, nhưng não bộ lại bảo cậu không được làm như thế.
Chắc chắn là có điều mờ ám!
Hứa Dục cúi đầu nhìn chằm chằm cánh tay Tô Nguyên Cửu đang giấu sau lưng, nói: “Vậy anh giơ tay ra trước để tôi xem đã.”
“Nguy rồi,” Tô Nguyên Cửu cười: “Bị phát hiện mất rồi.”
Tô Nguyên Cửu lấy đồ ra.
Một thứ gì đó được bọc trong hộp giấy, bên ngoài có vẽ một quả dâu tây rất lớn.
“Dâu tây à?” Lông mày Hứa Dục hơi nhướng lên, nhận lấy từ trong tay Tô Nguyên Cửu.
Cậu mở ra xem, quả nhiên là dâu tây, đựng đầy cả một hộp, quả nào quả nấy đều rất lớn, vừa lớn lại vừa đỏ, trông ngon miệng vô cùng.
Hứa Dục ngẩng đầu nhìn Tô Nguyên Cửu: “Ở đâu ra vậy?”
Tô Nguyên Cửu nói: “Giữa nhân viên công ty đưa cho và tôi cố tình mua, cậu chọn một cái đi.”
Hứa Dục cười nói: “Sao thế, chẳng lẽ tôi nói gì thì là cái đó ư?”
Tô Nguyên Cửu gật đầu: “Đúng vậy.”
Hứa Dục dường như hiểu ra điều gì đó, cậu ho khan một cái, lựa chọn: “Nhân viên công ty đưa.”
Tô Nguyên Cửu gật đầu: “Được.”
Sau đó Tô Nguyên Cửu duỗi tay ra.
Hứa Dục: “Làm sao vậy?”
Tô Nguyên Cửu: “Cho tôi một trái đi, chỉ vì để bày cho đẹp mà tôi còn chưa được ăn đâu.”
Hứa Dục bị Tô Nguyên Cửu chọc vui, cố ý nhặt một quả nhỏ nhất trong hộp đặt vào tay Tô Nguyên Cửu: “Tôi hào phóng lắm đó.”
Tô Nguyên Cửu hùa theo cậu: “Hào phóng quá.”
Hứa Dục càng cười tươi hơn, sau đó lại chọn một trái lớn nhất đưa cho Tô Nguyên Cửu.
“Hôm nay công việc khá bận rộn, nhưng sắp tới tôi sẽ có một kỳ nghỉ dài.” Tô Nguyên Cửu nói.
Hứa Dục ồ một tiếng.
Cậu cảm thấy bây giờ mình nên làm gì đó, cho nên cậu cầm lấy một trái dâu tây.
Dâu tây đã được rửa sạch, có thể trực tiếp ăn.
Tô Nguyên Cửu cũng không ăn, mà hỏi Hứa Dục: “Ngày mai studio có bao nhiêu người đi cùng?”
Hứa Dục đáp: “Thêm cả tôi là năm.”
Tô Nguyên Cửu hỏi: “Sân bay có an toàn không?”
Hứa Dục ngẩng đầu nhìn Tô Nguyên Cửu: “Chắc là an toàn?”
Tô Nguyên bất đắc dĩ nhìn Hứa Dục, bày ra vẻ mặt ‘tôi biết ngay mà’.
Tô Nguyên Cửu: “Cậu nói chuyện với trợ lý một chút, ngày mai cậu sẽ đi cùng với tôi.”
Hứa Dục liếm liếm nước dâu tây dính trên khóe miệng.
Tô Nguyên Cửu nghiêng đầu, chăm chú nhìn vào mắt Hứa Dục: “Được không?”
Hứa Dục gật đầu: “Được.”
Hứa Dục ăn hết trái dâu tây trên tay, cầm hộp dâu tây chào tạm biệt Tô Nguyên Cửu.
Cậu nhớ mấy ngày trước trợ lý xác nhận vé máy bay trong nhóm cũng không dặn dò gì đặc biệt, cho nên khi về đến nhà, Hứa Dục lập tức gọi điện thoại cho chị Vân.
Chị Vân ở đầu bên kia nhanh chóng bắt máy.
“Sao vậy Hứa Dục?” chị Vân hỏi.
Hứa Dục thầm ho khan một tiếng, nói: “Ngày mai có một người bạn sẽ đi Kiến thị cùng em, em với người đó sẽ ngồi khoang VIP.”
Chị Vân à một tiếng: “Chị cũng đang định ngày mai sẽ sắp xếp lại việc này, lúc nãy bọn họ nói với chị lịch trình của em bị lộ, ngày mai có thể sẽ có fans tới sân bay,” vừa nói dứt lời, chị Vân lại hỏi: “Ngày mai còn cần chị đón ở cửa tiểu khu chỗ em không? Bạn nào thế?”
Hứa Dục nói: “Tô Nguyên Cửu.”
Chị Vân lại ồ một tiếng dài hơn nữa: “Xem ra không cần phải đón em rồi nhỉ.”
Hứa Dục: “Vâng.”
Chị Vân chậc một tiếng, giọng điệu đột nhiên thay đổi, cười hỏi: “Có ý gì đây? Em cho chị một phương hướng đi? Chuyện yêu đương tạm thời có thể giữ bí mật với bên ngoài, nhưng phải thẳng thắn với studio.”
Hứa Dục nói: “Không phải yêu đương, anh ấy có việc phải đi Kiến thị, chỉ là tiện đường mà thôi.”
Chị Vân à một tiếng, vẫn hỏi tiếp: “Vậy… có ý đó không?”
Hứa Dục buột miệng thốt ra: “Không có.”
Chị Vân đã hiểu: “Được rồi, ngày mai nhớ mang theo khẩu trang và mũ đấy.”
Hứa Dục: “Vâng.”
Nói chuyện điện thoại với chị Vân xong, Hứa Dục mới thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng hiểu sao cậu cứ có cảm giác như đang nói chuyện với phụ huynh ấy, lại còn bị phụ huynh bắt quả tang nữa chứ.
Trong hộp vẫn còn rất nhiều dâu tây, Hứa Dục mở hộp ra, đầu tiên chọn một trái nhỏ bỏ vào miệng, sau đó lại lấy một trái khác, nhưng không ăn.
Trông hộp dâu tây này vô cùng đẹp, giá trị thẩm mỹ hết sức cao, Hứa Dục đặt quả dâu tây đã chọn lên bàn, tuỳ tiện chụp một tấm ảnh.
Cậu mở Weibo ra, đăng nhập vào tài khoản Hứa Dục, để trống caption, trực tiếp chọn bức ảnh dâu tây này, trước khi bấm đăng, Hứa Dục chợt nghĩ đến điều gì đó, cậu nhấn vào album ảnh, lại chọn bức ảnh Lego lần trước ghép được ở nhà của Tô Nguyên Cửu vào.
Đăng lên.
Làm xong, Hứa Dục mới cắn một miếng dâu tây, sau đó cậu nhận được một like từ Tô Nguyên Cửu.
Hứa Dục lại lấy thêm quả dâu tây nữa, cắn một miếng thật lớn, trong nháy mắt, nước dâu tây ngọt ngào đã lan ra khắp khoang miệng.
Trong bầu không khí nhỏ hẹp xung quanh Hứa Dục tràn ngập hương dâu tây thơm ngát.
Bài đăng Weibo vừa được đăng lên chưa đầy một phút, trước vô số cặp mắt đang đổ dồn vào, Hứa Dục nhấn theo dõi Tô Nguyên Cửu.