Họa Quốc - Thức Yến - Thập Tứ Khuyết - Chương 125 - ۵ Hồi 31: Thoát kén hoá bướm (4) ۵
- Trang Chủ
- Họa Quốc - Thức Yến - Thập Tứ Khuyết
- Chương 125 - ۵ Hồi 31: Thoát kén hoá bướm (4) ۵
Đôi mắt Chương Hoa sâu hút, sau đó, như sực nhớ ra người trước mắt là nàng nên từ từ thả lỏng, lộ ra chút biểu cảm chân thật: “Lời của Tạ Phồn Y đừng tin hoàn toàn.”
“Khéo thật, ta cũng nghĩ vậy.” Tạ Trường Yến mỉm cười, nhưng một giây sau đó không nén nổi bi thương, “Có một vấn đề lúc nãy ta không hỏi, vì ta sợ hỏi rồi sẽ giống như Hạc Công, không kìm được lòng…” Cơn mưa trong lòng vẫn cứ tí tách rơi, tựa như không có điểm dừng, “Mẹ ta…”
“Trường Yến!” Chương Hoa bỗng ôm nàng vào lòng.
Tạ Trường Yến ngẩn người rồi từ từ thả lỏng, ngoan ngoãn nép vào lòng chàng, giọng nghe như tiếng thở dài: “Bệ hạ, người đa tình với người mình yêu như thế, sao lại vô tình với người thân đến vậy?”
Chương Hoa không trả lời, chàng vỗ nhẹ lưng nàng từng cái từng cái.
“Tỷ ấy vì nhị ca ca mà từ bỏ cha mẹ huynh đệ, còn vì dẫn ta nhập cuộc mà cứu đệ tử Ngân Môn giết cha ta từ trên đảo ra rồi dẫn hắn đến trước mẹ ta… Đó là mẹ ta đó! Ngày đó còn là ngày cập kê của ta!” Tạ Trường Yến không nói tiếp được nữa.
Nàng nhắm mắt, nắm chặt vạt áo của Chương Hoa, run lập cập.
Tất cả bắt đầu từ ngày đó…
Ngày đó, nàng chứng kiến mẫu thân mất mạng trước mặt mình. Hung thủ lật lại chuyện xưa của mười lăm năm trước, sau đó còn đâm thủng thuyền.
Những chuyện mà khi ấy không hiểu, bây giờ cuối cùng cũng rõ rành rành.
Tất cả đều do một tay Tạ Phồn Y mà ra.
Tạ Phồn Y đẩy nguyên nhân cái chết thật sự của Tạ Duy Thiện ra trước mặt nàng, cộng thêm mối thù giết mẹ, dụ nàng đến Trình quốc điều tra Như Ý Môn. Mà khi đó, nàng ta có thể nắm thời cơ tốt như thế là vì Hồ Trí Nhân luôn theo bên cạnh nàng…
Sau khi đến Trình, Hồ Trí Nhân cũng là người nắm rõ hành trình của nàng nhất. Sở dĩ để nàng tự do vui chơi hơn nửa năm là vì nàng ta bận bồi dưỡng tân Trình vương. Đợi mọi chuyện sắp xếp ổn thoả, lấy danh nghĩa đại thọ Trình vương, mời sứ thần ba nước Nghi Bích Yên đến, sau đó khiến nàng mất tích, làm Yên vương phải đích thân đến Trình.
Sau đó, cho nổ thuyền hòng nổ chết Yên vương và Tạ Trường Yến, còn nàng ta sẽ dẫn tân Yên vương về cung. Đây là một loạt kế hoạch của Tạ Phồn Y.
Phải nói rằng, tuy rất to gan nhưng cũng rất nhanh gọn. Không cần tốn quá nhiều sức lực, không cần gây chiến mà đã có thể thay triều đổi đại một cách thần không biết quỷ không hay.
Chỉ tiếc, đối thủ của Tạ Phồn Y là Chương Hoa.
Quân vương của Yên quốc, sự tồn tại như ánh mặt trời.
Mà Tạ Phồn Y cũng đánh giá Tạ Trường Yến quá thấp. Tạ Trường Yến đã nhận ra khác thường trước đó, đồng thời để lại tin tức mấu chốt cho Chương Hoa, chính là sáu nút thắt.
“Bệ hạ, rốt cuộc đối với Tạ Tri Hạnh ngài có tâm trạng gì?” Ghé vào lòng Chương Hoa, lắng nghe nhịp đập đều đều của trái tim chàng, Tạ Trường Yến nghĩ: Hai người bọn họ đúng là cùng chung hoạn nạn, nàng thì bị tỷ tỷ đùa cợt trong lòng bàn tay, còn chàng thì suýt bị đệ đệ đoạt mất giang sơn.
Chương Hoa xoa mặt nàng, nói: “Nàng có tâm trạng thế nào với Tạ Phồn Y thì trẫm có tâm trạng thế ấy với Tạ Tri Hạnh.”
“Nhưng trông ngài…” Bình thản như thể không quan tâm gì cả.
Nàng luôn khống chế mình, không để bản thân thể hiện ra cảm xúc đau thương trước mặt Tạ Phồn Y, không để bản thân rơi vào thù hận. Nhưng Chương Hoa từ đầu tới cuối đều cứ thong dong bình thản, nhờ thế cũng làm Tạ Phồn Y tức tối đến mất kiểm soát.
Chương Hoa mỉm cười: “Sáu năm.”
“Gì cơ?”
“Trẫm trải nghiệm nhiều hơn nàng sáu năm, tôi luyện nhiều hơn nàng sáu năm, mà thôi.”
“Muội sẽ gặp được rất nhiều rất nhiều người, rất nhiều rất nhiều chuyện trong cuộc đời này. Có kẻ ngại ngùng, kẻ thù hận, kẻ ghen ghét, kẻ xấu hổ, loại người nào cũng có. Không phải cứ tránh né là có thể thoát được, nhất là… Người làm hoàng hậu.”
“Muội ngồi trên phượng ỷ, nhìn mọi người quỳ bái mình. Trong số đó, có kẻ mang lòng ái mộ nhưng không thể đến gần, có kẻ ác tâm nhưng không thể làm bậy, có kẻ nham hiểm trăm phương ngàn kế rắp tâm hãm hại muội, cũng có kẻ hèn nhát yếu đuối chẳng đáng để muội nhìn đến… Cuộc sống của muội sẽ bị vây quanh bởi những con người này, không trốn được, cũng không thể trốn.”
“Muội phải làm quen, khắc chế, chiến thắng.”
“Bị thương rồi muội mới biết phải chữa trị như thế nào. Chịu khổ rồi muội mới biết phải tránh như thế nào. Muội làm mất một món đồ mới biết trân trọng những gì mình đang có. Muội yêu một người rồi mới biết thế nào là tình yêu thật thụ… Muội phải trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện, kinh nghiệm ngày càng phong phú, đến khi trơn nhẵn láng mịn, đánh đâu thắng đó.”
“Bị thương để biết trân trọng cuộc sống, trải nghiệm để biết tìm lợi tránh hại, mất đi là để có được, yêu để nhìn rõ trái tim. Muội mang mệnh phượng hoàng, ắt phải chịu gian truân.”
Đây là niềm tin của Chương Hoa, từ ba năm trước chàng đã dạy nó cho nàng của năm mười ba tuổi.
Sau đó, từ mười ba tuổi đến mười sáu tuổi, nàng từng bước lĩnh hội chân lý của những lời này.
Từng bước, thoát kén hoá thành bướm.
Dưới ánh đèn, thiếu niên mặc trường bào hoa văn bạch trạch đang đọc mật hàm trong tay, xem đến đây thì dừng.
Sau đó hắn đóng mật hàm lại, cầm đèn lên, mở cửa thư phòng bước ra ngoài.
Hắn đi qua rừng trúc, xuyên qua đình viện tiêu điều và hành lang vắng lặng, đến từ đường nằm ở phía Bắc phủ đệ. Trong từ đường, hơn trăm ngọn đuốc soi lên hàng bài vị bày la liệt như rừng cây. Trên tấm bài vị mới nhất ở cuối dãy trống trơn, vẫn chưa khắc tên.
Thiếu niên lặng nhìn tấm bài vị không tên, hồi lâu sau, hắn châm lửa đốt mật hàm rồi bỏ nó xuống khay trước mặt.
Tấm mật hàm bốc cháy rừng rực, ánh lửa liếm nuốt những con chữ dày đặc bên trên.
“Đúng như ngài dự đoán, người chiến thắng cuối cùng vẫn là Chương Hoa.”
“Chuyện này đối với Bích quốc mà nói vừa là tin tốt vừa là tin xấu. Tin tốt là trong vòng năm năm, Bích có thể bình yên. Tin xấu là nếu Trình quốc không cải cách đổi mới thì sớm muộn cũng sẽ bại vào tay Chương Hoa. Khi đó bốn nước biến thành ba nước, chuyện nhất thống khó mà ngăn cản…”
“Phần thắng của Yên quốc quá lớn. Nhất là… Chương Hoa chọn được một hoàng hậu cùng chung chí hướng.”
“Mà Bích… e là sẽ phải loạn thêm mấy năm nữa…”
Mật hàm bị đốt trụi hoàn toàn, ánh lửa tắt lịm.
Thiếu niên nói xong, cầm đèn quay người rời đi.
Vào giây phút ấy, bóng đèn nặng nề chiếu lên đôi vai hắn tựa như gánh nặng ngàn cân, song, sống lưng hắn vẫn thẳng tắp, sự kiên cường chỉ có một trên thế gian.
Một cơn gió thổi qua, thổi bay tro tàn trên khay, bao gồm cả những thế cục kinh tâm động phách, điên đảo trời đất của Yên quốc cũng bị thổi tan vào trong gió.