Họa Quốc - Thức Yến - Thập Tứ Khuyết - Chương 122 - ۵ Hồi 30: Nước cờ đan xen (3)(4) ۵
- Trang Chủ
- Họa Quốc - Thức Yến - Thập Tứ Khuyết
- Chương 122 - ۵ Hồi 30: Nước cờ đan xen (3)(4) ۵
Tạ Phồn Y lặng thinh, hồi lâu sau đau buồn nói: “Thôi vậy. Thắng làm vua thua làm giặc, mặc các ngươi nói thế nào.”
Chương Hoa nắm tay Tạ Trường Yến, dẫn nàng đến trước giường.
Tạ Tri Hạnh nằm trên giường, nhìn từ khoảng cách gần vẫn thấy được điểm khác biệt. Ngoài vết sẹo sau ót bên trái thì y thấp hơn Chương Hoa một chút, sắc mặt trắng bệch, không cường tráng như Chương Hoa. Chẳng trách trước đó Phong Tiểu Nhã phải đánh ngất y, mặc áo choàng, để y ngồi lên xe lăn xuất hiện ở Đào Hạc sơn trang, nếu không thì không thể nào qua mắt được Tạ Phồn Y.
Chương Hoa nhìn gương mặt giống mình y như đúc, không biết đang nghĩ gì, một lúc sau chàng lên tiếng: “Năm trẫm mười lăm tuổi, có một đêm phụ vương đột nhiên triệu kiến trẫm đến tẩm cung. Trẫm đến đó, thấy ông ấy mặc đạo bào, đang sắp xếp đồ đạc.”
Tạ Trường Yến bất giác nín thở, Chương Hoa muốn kể cho nghe đầu đuôi câu chuyện sao. Nàng phối hợp hỏi: “Thái thượng hoàng muốn xuất gia?”
“Phải.”
“Ngài rất bất ngờ?”
“Phải. Ta hỏi ông ấy tại sao. Ông ấy xưng đế mười chín năm, dân chúng đều rất yêu mến, ông ấy còn đang tuổi tráng niên, tại sao lại thoái vị? Phụ vương nói với ta, mấy tháng nay ông ấy thường mơ thấy ác mộng, sức khoẻ như nỏ mạnh sắp hết đà. Trong mơ, có người muốn đòi mạng ông ấy, ông ấy không thể chạy thoát, chỉ có thể quy y, cầu trời phật phù hộ.”
Tạ Phồn Y nghe vậy thì cười giễu.
Tạ Trường Yến đã đoán ra đôi chút: “Là nhị ca sao?”
Chương Hoa gật đầu, nói tiếp: “Mùng tám tháng chín năm Đồng Quan thứ tư, phụ vương nằm mơ, mơ thấy long vương nhả một viên long châu cho ông ấy. Đương lúc vui mừng thì chợt nhận ra trên viên long châu có một con sâu đang gặm nhấm viên châu. Con sâu ăn long châu, cơ thể bắt đầu phát sáng, cũng biến thành hình dạng viên châu, dính vào nửa viên còn lại. Phụ vương giật mình tỉnh dậy, nghe tin mẫu hậu sắp sinh.”
Tiếng cười của Tạ Phồn Y trở nên sắc bén.
“Phụ vương có dự cảm không hay bèn mời một đạo sĩ tên Phùng Yêm đến, kể lại giấc mộng với ông ta. Phùng Yêm bấm ngón tay xong, mặt biến sắc, bảo rằng thai rồng có nguy hiểm. Quả nhiên, mẫu hậu khó sinh, chịu mất một ngày một đêm mới hạ sinh được. Khi đó, trẫm và phần đầu này của đệ đệ…” Chương Hoa chỉ vết sẹo sau ót trái của Tạ Tri Hạnh. “Dính liền vào nhau.”
Mặt Tạ Trường Yến tái mét.
Tạ Phồn Y cũng thôi cười.
“Phùng Yêm thấy vậy lập tức yêu cầu phụ vương giết một đứa, nếu không, tính mạng long tử khó mà bảo toàn. Phụ vương hỏi ông ta, đâu mới thật sự là long tử. Phùng Yêm đáp là đứa chào đời trước. Mà đứa đó chính là trẫm.”
Tạ Phồn Y uất hận nói: “Hôn quân gian thần!”
“May thay, chỉ có da đầu chúng ta dính vào nhau, đầu của cả hai vẫn nguyên vẹn. Phụ vương triện kiến đệ nhất cao thủ kiếm thuật trong cung khi ấy, lệnh cho ông ta động thủ. Kiếm thuật người nọ cao siêu, nội tâm kiên định, không chút sợ hãi, một kiếm dứt khoát tách trẫm và đệ đệ ra.”
Phong Tiểu Nhã bên cạnh không giấu nổi tự hào: “Thầy của ta là tuyệt thế cao thủ.”
Tạ Trường Yến hỏi: “Lệnh sư hiện tại đang ở đâu?”
Phong Tiểu Nhã thu lại nụ cười, đáp: “Ông ấy đã qua đời rồi.”
Tạ Phồn Y cười to, nói: “Đáng đời!”
“Đệ đệ mất quá nhiều máu, nhanh chóng tắt thở. Phụ vương hạ lệnh phong tỏa tin tức, xử tử tất cả cung nữ thái giám có mặt. Người biết chuyện ngoài ông ấy và mẫu hậu ra thì chỉ có ba người.”
“Phùng Yêm, thầy của Hạc Công, còn ai nữa?”
Chương Hoa bình tĩnh mà dịu dàng nhìn nàng, đáp: “Tam Tài tiên sinh.”
Quả nhiên! Quả nhiên có liên quan đến ngũ bá bá! Bàn tay Tạ Trường Yến không khỏi run rẩy.
“Khi đó Tạ Hoài Dung là đồ đệ của Phùng Yêm, theo ông ta học luyện đan và bói quẻ. Thế nên lúc xử lý thi thể đệ đệ, Phùng Yêm giao cho ông ấy đi làm.”
“Kết quả là ngũ bá bá trái lời, cứu sống lệnh đệ, đưa về nhà nuôi dưỡng xem như con trai mình?”
Chương Hoa gật đầu: “Rất nhanh sau đó Tạ Hoài Dung cáo quan quy ẩn, dẫn cả nhà chuyển đến Ẩn Châu. Mà từ đó người trong thiên hạ cứ nghĩ rằng hoàng hậu chỉ hạ sinh một vị thái tử là trẫm.”
“Hổ dữ không ăn thịt con, lão già đó vì một giấc mơ mà giết chết con trai ruột của mình, còn giết nhiều người bồi táng như vậy! Có một tên bạo quân như thế tại sao Đại Yên còn chưa diệt vong? Dựa vào cái gì mà không diệt vong đi? Còn ngươi nữa…” Tạ Phồn Y nhìn Chương Hoa, hét lên, “Ngươi dựa vào đâu mà sống thản nhiên như vậy? Dựa vào đâu mà hưởng mọi vinh hoa phú quý trên đời?”
Chương Hoa đáp: “Vì trẫm may mắn.”
“Ngươi, ngươi…” Toàn thân Tạ Phồn Y đều đang run rẩy.
Tạ Trường Yến hiểu rồi, Chương Hoa chưa thu hết nợ ở Đào Hạc sơn trang nên chàng đang tiếp tục đòi nợ đây mà. Chàng không cần tra khảo bức cung, bởi vì chàng biết hết tất cả, bây giờ thuật lại chỉ vì để nàng được nghe, ngoài ra nhằm chọc tức Tạ Phồn Y.
Thật là, thật là…
Tạ Trường Yến có cảm giác thái độ của Chương Hoa trước chuyện này hơi kỳ lạ. Mưu phản là tội lớn, chàng còn suýt mất mạng mấy lần, không dễ gì mới chuyển bại thành thắng, bắt giữ hung thủ, nhưng chàng không vội truy cứu định tội, còn ở đây kể chuyện.
Nhưng nghĩ lại cảm thấy đây đúng là chuyện Chương Hoa có thể làm ra. Một người đã rõ mọi chuyện như lòng bàn tay thì có gì phải vội?
Người nên vội là Tạ Phồn Y kia kìa. Hay là nàng ta còn chiêu khác chưa giở ra, bệ hạ đang cố tình kéo dài thời gian, đợi nước cờ cuối cùng của nàng ta?
Bỗng nhiên, Tạ Trường Yến nhớ đến một chuyện, Thu Khương!
Đúng rồi, Phong Tiểu Nhã vẫn chưa tìm thấy Thu Khương! Mà tung tích của Thu Khương chỉ có Như Ý phu nhân biết. Thế nên nước cờ của Chương Hoa vẫn chưa đi xong.
Như để kiểm chứng suy đoán của nàng, Phong Tiểu Nhã nhìn Chương Hoa rồi chen vào nói: “Ta nhớ lúc nhỏ sức khỏe của ngài cũng không tốt.”
“Phải. Có lẽ do sinh đôi dính liền nên trẫm yếu ớt hơn những đứa trẻ bình thường khác. Nhưng Phùng Yêm nói vì mệnh số của trẫm bị tà ma chiếm mất một nửa nên cần chọn một thuỷ hai kim ba phong bổ sung vào mệnh cách thì mới có thể bình an trưởng thành. Thái phó bèn chọn ra sáu người, lấy tóc của họ đặt dưới gối của trẫm. Trong đó hai kim là đặc biệt nhất, là một đôi huynh đệ sinh đôi, theo sát bên cạnh trẫm từng giờ từng khác. Nói ra cũng lạ, kể từ đó, trẫm dần khoẻ mạnh hơn.”
Tạ Trường Yến nói thầm: Không chỉ thế đâu, đến năm năm sáu tuổi còn thành tiểu thái tuế làm người người đau đầu mà.
Phong Tiểu Nhã nói với Tạ Phồn Y: “Xem ra, Tam Tài tiên sinh không học được hết bản lĩnh của thầy, không thêm đủ mệnh cách cho Tạ Tri Hạnh.”
Tạ Phồn Y nhìn Chương Hoa, cười cợt: “Nhưng ngươi thật sự đã đủ chưa?”
“Trong khoảng thời gian phụ vương bị ác mộng quấy nhiễu, hai kim chết đột ngột mà cái chết còn rất đáng ngờ. Phụ vương càng thêm sợ hãi, cảm thấy là ác linh đến đòi nợ.”
Tạ Trường Yến nghe vậy, nhìn sang Tạ Phồn Y: “Là tỷ ư? Từ lúc giả chết tỷ bắt đầu mưu tính chuyện này, mà bước đầu tiên của tỷ là ra tay với thị vệ mệnh cách của bệ hạ?”
Tạ Phồn Y nhếch môi cười: “Ngươi đoán xem?”
Quả nhiên là nàng ta. Sau khi giả chết, chuyện đầu tiên Tạ Phồn Y mưu tính là báo thù Thái thượng hoàng, chỉ không ngờ Thái thượng hoàng quả quyết thoái vị.
Chương Hoa nói tiếp: “Trẫm không tin chuyện quỷ thần nên đã điều tra kỹ cái chết của hai thị vệ kim, còn kiểm tra nơi ở của phụ vương, cuối cùng phát hiện trong lò hương có lẫn chất gây ảo giác. Nhưng khi lần theo đó tra tiếp, manh mối đến Bàng gia thì đứt đoạn.”
Thế là năm đầu tiên đăng cơ, Chương Hoa thẳng tay diệt trừ hai tộc Bàng Nhạc.
“Nếu đã tra ra là có người làm thì tại sao Thái thượng hoàng còn muốn xuất gia?”
“Lúc trẫm thẩm vấn Bàng gia tại sao biết trẫm có một đệ đệ sinh đôi thì ông ấy bỗng nôn ra máu rồi ngất xỉu. Hoá ra trong hương không chỉ có thuốc gây ảo giác còn có độc mãn tính. Phụ vương hít vào lâu ngày đã không thể cứu chữa nữa rồi.”
Tạ Trường Yến đặt tay mình lên tay Chương Hoa.
Mấy năm qua, nàng cứ nghĩ thứ gì đã khiến Chương Hoa từ một thiếu niên mười lăm tuổi ngạo mạn hăng hái biến thành Chương Hoa của sau này. Bây giờ cuối cùng cũng đã biết. Sau khi trải qua nỗi đau bị người thân phản bội năm sáu tuổi, đến năm mười lăm tuổi chàng lại trải qua kiếp nạn thứ hai, biết tin phụ vương kính yêu của mình từng làm chuyện ngu muội trái lòng, biết trên vương miện thái tử của mình là thi hài của đệ đệ, biết rằng vận mệnh của Yên quốc từ đây về sau sẽ đè nặng lên vai mình…
Đối với chàng, ý nghĩa của đời người lại thay đổi long trời lở đất một lần nữa.
Rất… buồn nhỉ?
Rất… giận nhỉ?
Cũng rất… ấm ức nhỉ?
Người được cho là may mắn nhất trên đời, sống trong âm mưu và tính toán từ nhỏ đến lớn, thật ra cũng là một nỗi bất hạnh.
Nhưng vì chàng là thái tử, là đế vương nên chàng không có lựa chọn, chỉ có thể chấp nhận.
Sau đó âm thầm nuôi dưỡng sức mạnh, dũng cảm phản công.
Chương Hoa trở tay nắm lấy tay nàng. Đây là bàn tay của người đàn ông trưởng thành hai mươi hai tuổi, hoàn toàn không còn sự non nớt của năm mười lăm tuổi. “Chuyện đã qua rất nhiều năm rồi, trẫm không sao.”
“Nhưng chúng ta đều biết chuyện chưa hề thật sự qua đi.” Đó mới chỉ là một góc nhỏ mà Như Ý Môn thể hiện ra ngoài, sau khi bị Chương Hoa chặt đứt, chúng mai phục rồi sống lại. Mà lần này, chúng đẩy một con cờ mới ra, Tạ Tri Hạnh.
Sau đó, ván cờ thật sự bắt đầu.
Tạ Trường Yến cúi đầu nhìn gương mặt của nhị ca, “Bệ hạ phát giác ra rồi bắt đầu bày cuộc từ khi nào?”
“Sau khi trẫm đăng cơ, tuy đã diệt trừ hai tộc Bàng Nhạc nhưng năm tộc còn lại không đồng lòng. Trẫm và thái phó bèn mượn cớ xây kênh đào, thi hành chính sách mới để thử lòng sĩ tộc.”
“Sau đó ngài phát hiện bọn họ quả nhiên có mưu đồ?”
(4)
“Chuyện bên trong rất phức tạp, có người vịn vào công cao như Lý gia, cũng có người gian trá thâm sâu khó lường như Viên gia, cũng có người trung lập như Phạm gia… Trẫm là thiên tử, thiên tử nên theo lẽ trời, không buồn chơi trò sau lưng với bọn họ. Nhưng cho đến khi nàng mất tích ở Trình quốc, trẫm mới nhận ra một việc…” Chương Hoa nhìn Tạ Phồn Y, “Có những nơi mà ánh nắng không thể chiếu đến. Muốn thứ trốn dưới bóng râm lộ diện thì phải tắt ánh sáng đi.”
Mắt Tạ Trường Yến sáng lên: “Nên ngài quyết định chuyển thành ta trong tối địch ngoài sáng?”
Tạ Phồn Y cũng nhìn chằm chằm Chương Hoa.
“Trước khi đi Trình, trẫm cố ý để lộ hành tung cho người chưởng quyền của ngũ tộc biết, sau đó triệu tập thuỷ quân Tân Châu, Ẩn Châu, Ương Châu, làm ra vẻ chuẩn bị công đánh Trình quốc.” Nói đoạn, Chương Hoa cười cười nhìn Tạ Phồn Y, “Cho các ngươi cơ hội gây loạn.”
Cơ thể Tạ Phồn Y run rẩy kịch liệt hơn.
“Sau khi đến Trình, phát hiện cuộc diện còn phức tạp hơn đã nghĩ. Khi đó Minh Cung hẹn gặp trẫm, ông ta có ý nhìn về hướng một thân cây phía xa xa, đó là cây Độc Tiễn.”
Tạ Trường Yến nghĩ ra ngay: “Răng độc của Như Ý Môn!”
“Trẫm biết độc của Minh Cung có khả năng là thủ đoạn của Như Ý Môn. Lân Tố chỉ là con rối, người thật sự có liên quan đến Như Ý Môn còn trốn ở phía sau.”
Tạ Trường Yến kinh ngạc nhìn Tạ Phồn Y: “Di Thù công chúa? Nàng ta là người của các tỷ?”
Tạ Phồn Y phì cười: “Ả đàn bà phóng đãng đó thì có tư cách gì mà vào Như Ý Môn của bọn ta? Cũng chỉ là con rối mà thôi, một con rối trẻ hơn dễ khống chế hơn.” Đây là lần đầu tiên Tạ Phồn Y thừa nhận mình là người của Như Ý Môn. Vậy, nàng ta có phải là Như Ý phu nhân không?
Chương Hoa nói tiếp: “Tuy rằng ngoài mặt Di Thù nhận được sự ủng hộ của trẫm, Hách Dịch và Cơ Anh nhưng thật ra dù không có chúng ta nàng ta vẫn có thể giết Minh Cung và ba người ca ca, thuận lợi đăng cơ. Sau khi hiểu ra điểm này, trẫm bèn thuận nước đẩy thuyền, bán ân tình cho Cơ Anh. Suy cho cùng, mục đích trẫm đến Trình là vì… tìm nàng.”
Tạ Trường Yến thấy ấm áp trong lòng, tiếp đó cảm thấy rét run trước kế hoạch một tên dính hai con nhạn của Như Ý Môn. Một mặt bọn họ khống chế Trình quốc, phò trợ tân vương, mặt khác mượn chuyện Chương Hoa đến trình, bắt nàng làm con tin, ép Chương Hoa đến eo biển Trường Đao rồi hạ thủ. Nếu kế hoạch thành công, hai nước Trình Yên đều sẽ nằm trong tầm khống chế của Như Ý Môn, hậu quả… thật không dám tưởng tượng.
“Cơ Anh ám chỉ cho trẫm biết khách điếm Vân Tường có vấn đề, trẫm tìm được nơi nàng mất tích thật sự, từ đó ý thức được Hồ Trí Nhân có thể cũng là người của Như Ý Môn.”
Nhắc đến hắn Tạ Trường Yến hơi buồn bã: người hợp tác với nàng, người bạn của nàng, người theo đuổi nàng, cuối cùng… đều là giả!
Chương Hoa mỉm cười, đi đến tủ âm tường, rút
một vật trong ngăn kéo ra: “Với lại, trẫm còn nhận được thứ này.”
Tạ Trường Yến nhìn thấy đó là nút thắt nàng cố tình đánh rơi trước khi lên thuyền đỏ. “Ngài… ngài đoán ra ý của ta rồi?”
“Mất chút thời gian. Nhưng may mà đoán ra rồi.” Chương Hoa đặt nút thắt vào tay Tạ Trường Yến, bên trên có sáu nút, ngụ ý là “Hồ có liên quan đến Như Ý Môn, giăng bẫy hãm hại, phải cẩn thận.”
Nàng thắt vội vã, ôm một tia hy vọng cuối cùng vứt xuống đất, vốn dĩ có vô vàn khả năng là nút thắt này sẽ bị cát bụi vùi lấp. Nhưng cuối cùng nó đã rơi vào tay Chương Hoa, mà Chương Hoa cũng đoán ra được dụng ý của nàng.
Nếu đây không phải tâm linh tương thông thì còn là gì?
Nếu đây không phải duyên phận thì còn là gì?
Tạ Trường Yến dời mắt khỏi nút thắt, nhìn lên mặt Chương Hoa, lòng vừa ngọt ngào vừa buồn bã. Ngọt ngào vì duyên phận trời định, buồn bã vì Tạ gia sinh tử chưa rõ.
Chương Hoa nhìn ra suy nghĩ này, chàng tiếp tục kể để phân tán sự chú ý của nàng: “Trẫm biết thuyền đỏ là cái bẫy rồi thì đương nhiên không thể cứ thể mà qua đó. Sau khi hay tin thuyền đỏ dừng ở eo biển Trường Đao, trẫm để Mạnh Bất Ly đi thông báo cho Tiểu Nhã rồi phái một nhánh thuỷ quân mai phục ở xa chờ thời cơ hành động.”
Phong Tiểu Nhã nghe vậy, cười nói: “Cũng khéo thật, trên đường dẫn thuỷ quân xuất phát, ta phát hiện một con thuyền nhỏ đang lén la lén lút lượn lờ quanh eo biển Trường Đao nên lệnh cho Bất Ly lên thuyền thám thính. Đó là thuyền buôn của Hồ gia, trên thuyền có một vị khách tôn quý, chính là tiền thái tử phi.”
Tạ Phồn Y cắn môi, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Một người đã chết từ bảy năm trước bỗng nhiên sống lại, ta không nén nổi tò mò nên dừng lại một lúc, chỉ một lúc ấy thôi mà bệ hạ xảy ra chuyện rồi…”
Chương Hoa vờ giận dỗi hừ lạnh một tiếng.
Phong Tiểu Nhã cười nói: “Trời xui đất khiến thế nào, nhờ trì hoãn một chút đó mà ta nhìn thấy mưu đồ của thái tử phi và tên phản bội Viên Định Phương. Cũng giúp bệ hạ và tiền hoàng hậu gương vỡ lại lành.”
Mặt Tạ Trường Yến đỏ lên.
Hôm đó thuyền nổ, nàng và Chương Hoa trốn vào thuyền con chạy thoát. Thật ra khoảng thời gian đó vất vả biết mấy, chịu đói chịu khát, nóng lạnh đan xen, cả hai còn bị thương. Sau đó được hai cha con Liễu gia cứu về nhà, Chương Hoa hôn mê bất tỉnh mấy ngày, để nàng một mình đối mặt với một đống chuyện nan giải. Khó khăn lắm mới chờ được đến ngày Chương Hoa tỉnh lại thì chàng lại mất trí nhớ.
Cho dù đó là chuyến hành trình đầy nguy hiểm nhưng bây giờ hồi tưởng lại bỗng cảm thấy quý giá vô cùng.
Nàng được thấy dáng vẻ lúc niên thiếu của Chương Hoa.
Một lần nữa, nàng và chàng từ xa lạ đến thân thuộc, trở thành người quan trọng nhất của nhau.
Nàng và chàng đồng tâm hiệp lực bước trên sóng gió, đón ánh nắng, khoác trên vai niềm tin và hy vọng…
Thế nên, như chính Chương Hoa đã nói: “Ông trời biết ta mất đi một số thứ mà ta không muốn mất đi nên mới an bài kiếp số này, cho ta một cơ hội, chỉ cần vượt qua được kiếp nạn này, những thứ đã mất đó sẽ trở về.”
Nay, chàng tìm lại được ký ức, tìm lại được hoàng vị, tìm lại được nàng, tìm lại được… đệ đệ.
Chương Hoa cũng nghĩ đến những điều này, chàng nắm chặt tay nàng như nắm lấy trân bảo mất đi nay lại trở về bên mình.