Hoa Hướng Dương Và Mèo - Mĩng Yué - Chương 16: Ngày bé
Hai đứa nó vẫn tự tin ở cái độ tuổi bẻ gãy sừng trâu này không thể bị bệnh chỉ vì thời tiết được. Thế là giữa 12 giờ trưa nắng như thiêu như đốt thì hai đứa nó để đầu trần chạy ra giữa đồng với chơi với mấy đứa trẻ con trong làng.
Bắc Thần Đông và Chu Tần Lạc cứ phơi người giữa nắng như thế đến tận chiều thì trời đột nhiên mưa to, nước mưa trút ào xuống. Hai đứa nó còn đang ngồi vắt vẻo trên cành cây cũng phải nhạy xuống rồi chạy về nhà.
Cảnh này vừa hay bị Tô Minh Nguyệt nhìn thấy.
“Hai cái đứa này, lớn tướng rồi sao vẫn nghịch thế hả? Mau về tắm nước ấm mau lên, lăn ra ốm hết bây giờ.”
Bắc Thần Đông vẫn cười khì khì, vỗ đôm đốp vào cánh tay mình.
“Mẹ yên tâm, bọn con khỏe lắm, không ốm được.”
Ấy thế mà đến 11 rưỡi đêm, Bắc Thần Đông cả người nóng ran nằm trên giường, liền chỉnh điều hòa xuống thấp nhất, cứ trằn trọc mãi không ngủ được.
Đột nhiên cậu lại nghe thấy tiếng mở cửa sổ, mắt vừa hé ra đã thấy cửa đóng sầm lại, một thân hình nhỏ con nằm bẹp bên cạnh.
“Đm, ông không biết phép tắc à?”
“Tôi nóng. Con mẹ nó, hình như ốm thật rồi, ông để điều hòa bao nhiêu độ vậy?”
“18.”
“Vẫn nóng.”
Chu Tần Lạc với tay sang sờ lên trán Bắc Thần Đông.
“Đệch, sao trán ông cũng nóng thế hả?”
“Mệt quá, mà sao ông tự dưng sang đây làm gì?”
“Bố mẹ tôi không ở nhà, chị Hiểu Di ở lại trường rồi. Ở nhà một mình chết không ai hay.”
Chu Tần Lạc vừa nói vừa cố ngồi dậy.
Bắc Thần Đông liền kéo nó nằm xuống rồi chống tay dậy bước ra ngoài cửa.
“Mẹ, con ốm rồi. Chu Tần Lạc cũng ốm.”
Tô Minh Nguyệt nghe thấy giọng khản đặc của con trai mình thì mở cửa phòng đi sang. Vừa bước vào đã thấy hai cái thân hình một lớn một bé nằm bẹp trên giường.
“Biết ngay mà, nói có sai đâu. Đã thế còn bật điều hòa. Nằm im ở đấy để mẹ đi lấy nhiệt kế.”
Bắc Thần Đông ngoan ngoãn nằm trên giường đo nhiệt độ, một đứa 38 độ 6, đứa còn lại khá hơn một chút, 38 độ 3.
“Đi ngủ đi. Bây giờ cứ đắp khăn trước đã, mai không đỡ thì dán hạ sốt với uống thuốc sau.”
Chu Tần Lạc lúc nãy còn thấy nóng, giờ đột nhiên lại thấy lạnh lạnh, dịch sát người vào Bắc Thần Đông rồi kéo chăn kín mặt.
Bắc Thần Đông quay sang kéo chăn nó xuống.
“Bỏ ra để còn thở.”
Chu Tần Lạc tay túm chăn, mắt hé ra ngoài, nghĩ ngợi gì đó.
“Tự dưng làm tôi nhớ lại ngày trước quá.”
“Nếu có chị Hiểu Di với cô Thiên Tuyết ở đây thì y chang.”
Hồi hai đứa nó còn học mầm non, Chu Hiểu Di chịu trách nhiệm đi đón hai đứa nó về. Đúng hôm trời có mưa đá, Bắc Thần Đông đưa hai bàn tay ra hứng rồi thích thú bỏ mấy viên đá vào cái tay nhỏ của Chu Tần Lạc.
“Lạc Lạc, đá.”
“Đá.”
Chu Hiểu Di lúc ấy cũng mới bảy tuổi, lần đầu được thấy mưa đá liền đứng lại đưa tay ra xem thử. Ba đứa nhanh chóng trở nên hứng thú, cứ chạy nhảy dưới mưa. Đến tận lúc Tô Minh Nguyệt với Ngô Thiên Tuyết cầm ô ra tìm thì đứa nào đứa nấy người ướt như chuột lột. Đến tối quả nhiên là phát sốt. Tô Minh Nguyệt đem cả Bắc Thần Đông sang nhà Chu Tần Lạc để tiện chăm cả ba đứa luôn.
Bắc Thần Đông với Chu Tần Lạc lúc ấy mới bốn tuổi, bị sốt cao trong người khó chịu, cứ khóc rưng rức lên, làm Chu Hiểu Di đang ngủ bị làm phiền liền quay sang vỗ mấy cái vào người Chu Tần Lạc.
“Khóc ít thôi, điếc tai.”
“Hức…em ghét mưa, không thích mưa…”
Bắc Thần Đông nhớ lại chuyện ấy cũng bật cười.
“Ờ, rồi còn cả hôm ông bị ngã ở ao nữa.”
Ở đầu làng có một cái ao, chủ yếu toàn là mấy ông chú ra đó câu cá. Chu Tần Lạc rất thích ra đó ngồi xem câu cá rồi chạy nhảy ở ven ao, hôm đấy trời mưa nó cũng không về, kết quả trượt chân ngã xuống ao. Bắc Thần Đông nhìn thấy mặt mày tái mét cũng nhảy xuống muốn cứu bạn lên. Khổ nỗi hai đứa lúc ấy cũng mới mười tuổi, cứ chới với giữa ao, may là có mấy bác trong làng nhìn thấy mới kéo được hai đứa lên. Chu Tần Lạc cũng uống vài ngụm nước, ho khù khụ.
“Lúc đấy tôi tưởng ông chết rồi.”
“Tôi cũng tưởng tôi chết rồi. Không ngờ ông cũng gan thật, còn dám nhảy theo.”
“Đương nhiên phải nhảy rồi, anh lớn phải bảo vệ em bé chứ.”
“Ông sinh trước tôi có 24 tiếng, anh lớn cái đách gì?”
“Chính xác là 24 tiếng 5 phút.”
“Ê, tôi hết thấy mệt rồi, mai có khi khỏi ốm đi chơi tiếp được đấy.”
“Đương nhiên.”
…
“Con mẹ nó, cái “đương nhiên” của ông chẳng uy tín chút nào.”
Bắc Thần Đông với Chu Tần Lạc cùng hai miếng dán hạ sốt trên trán nhìn chằm chằm vào mấy viên thuốc trên tay mà nhăn mặt.
“Đắng.”
“Phải đắng mới chừa.”
Tô Minh Nguyệt cầm hai bát cháo lên chia đều cho hai đứa.
“Cô ơi, có thể không ăn không?”
“Có thể không ăn, thay vào đó là uống thêm năm ngày thuốc nữa.”
“Thôi cháu chọn phương án thứ nhất.”