Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng Ở Bên Nhau - Tương Trà Nhập Tửu - Chương 107: Ngoại truyện 03 [END]
- Trang Chủ
- Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng Ở Bên Nhau - Tương Trà Nhập Tửu
- Chương 107: Ngoại truyện 03 [END]
Những câu chuyện về “Nhai Phong”
⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙
Bình thường mà nói, một CP cùng xuất hiện trong một bộ phim tình cảm thì thường sẽ tương tác thì ít nhưng hiệu quả thì nhiều, bởi vì giữa hai người vốn đã có sự ăn ý, ở bên cạnh nhau rất trơn tru, bầu không khí tự nhiên giữa cả hai cũng vô cùng ngọt ngào và quyến rũ. Thế nhưng nếu như bộ phim mà hai người họ quay lại là thể loại ngược luyến tình thâm, cảnh hài hòa bình thường dĩ nhiên là đi ngược lại với kịch bản, vậy thì rất có thể cảnh cần quay tương tác thì nhiều nhưng hiệu quả thì ít.
Kỷ Tòng Kiêu và Thịnh Hoài đang rơi vào tình cảnh này.
“Nhai Phong” từ mở đầu cho đến khi kết thúc luôn ở trạng thái khá nặng nề, bởi vậy Kỷ Tòng Kiêu bị ăn kha khá NG.
“Cắt! Cậu qua đây cho tôi!”
Đạo diễn Quan tức hộc cả máu, không chỉ đích danh, cũng không nói cụ thể gì. Nhưng Kỷ Tòng Kiêu hiểu rất rõ, yên lặng đi tới trước mặt hắn, lại cùng hắn đi đến một nơi yên tĩnh không có ai.
“Phân tích lại cho tôi tâm trạng bây giờ của Phương Minh.” Phương Minh là tên của nghi phạm mà Kỷ Tòng Kiêu đang đóng vai.
“Không ai tin y, không ai giúp y, bây giờ y đang rất tuyệt vọng, suy sụp, tự trách mình, thậm chí đã bắt đầu chấp nhận hiện thực.” Kỷ Tòng Kiêu nói: “Thế nhưng y vẫn không cam lòng, không cam lòng bản thân phải gánh chịu tai bay vạ gió này, cũng không cam lòng bản thân phải chịu khổ dưới sự đá qua đá lại của người khác. Điều này có thể thấy được qua cảnh y chống cự, mỉa mai giám ngục.”
Đạo diễn Quan gật đầu, “Tiếp tục.”
“Nhưng y sợ hãi, sau khi giám ngục cảnh cáo thì không dám nữa. Còn Lâm Niên Hưng thì không như thế, là một luật sư, hắn nhất định phải giúp Phương Minh, hắn không thể bỏ đi thẳng hay buông tay mặc kệ, dù sao thì hắn cũng phải có mặt trước phiên tòa. Hơn nữa hắn sẽ không ra tay với Phương Minh, bởi đây là quy tắc, huống chi giữa bọn họ còn có một lớp song sắt ngăn cách.”
“Cũng bởi vậy, Phương Minh chòng ghẹo hắn, khiêu khích hắn, quyến rũ hắn, mặc dù nhìn qua thì có vẻ vô cùng lẳng lơ, ờm, phóng túng…” Kỷ Tòng Kiêu ngước mắt lên nhìn đạo diễn Quan, thấy hắn không có phản ứng gì thì mới nói tiếp: “Thế nhưng trong thâm tâm y chỉ có mỉa mai, lạnh lùng. Mặc dù Phương Minh là người đề xuất nhưng có thể nói, tư tưởng của y rất thờ ơ.”
“Chính xác, cậu vẫn rất hiểu nhân vật.” Đạo diễn Quan nói.
Kỷ Tòng Kiêu ngạc nhiên, nét mặt hớn hở hẳn lên, đang định nói “Tôi còn tưởng anh định mắng tôi” thì bất thình lình đối phương lại bổ sung thêm một câu——
“Vậy thì sao cậu lại diễn như thế này? Cậu nhìn đi! Cái ánh mắt cậu nhìn Thịnh Hoài! Là lạnh lùng vô tình dữ chưa? Là mỉa mai chế giễu dữ chưa? Là sa sút tinh thần trốn tránh thế giới, muốn kéo người khác tuẫn táng theo mình chưa? Hai người không phải đang yêu đương! Còn chưa tới khúc đó đâu!”
Kỷ Tòng Kiêu: “…”
Đạo diễn Quan liếc mắt nhìn cậu, bỏ lại câu “Chuẩn bị xong thì tiếp tục” rồi bỏ đi, kéo theo mấy vai phụ của bộ phim đi về phía trước.
Thịnh Hoài vẫn luôn chú ý bên này, thấy thế bèn đi sang ngồi xổm trước mặt Kỷ Tòng Kiêu, hai ngón tay búng vào trán cậu, sau đó anh thì thầm vào tai cậu.
“Ủ rũ à?”
Kỷ Tòng Kiêu ngẩng đầu nhìn anh, “Ánh mắt em nhìn anh thế nào?”
Mặc dù không muốn đả kích cậu nhưng Thịnh Hoài vẫn nói thẳng, “Ngọt ngào quá! Dính chặt trên người anh luôn.”
Kỷ Tòng Kiêu thở dài, “Muốn anh Thịnh ôm hôn với bế bổng cơ.”
Thịnh Hoài cười, “Ôm hôn với bế bổng thì không có, nhưng có một bí kíp để qua ải, em muốn nghe không?”
Kỷ Tòng Kiêu ngẩng phắt đầu lên.
“Anh diễn Lâm Niên Hưng có hay không?” Thịnh Hoài hỏi.
Kỷ Tòng Kiêu gật đầu, đây là đương nhiên mà. Cổ hủ cứng nhắc, bị gánh nặng cuộc sống đè trên vai, không có chút sắc sảo nào, cực kỳ lễ phép với những người không dám trêu, ghét Phương Minh đến cực điểm.
“Anh Thịnh diễn Lâm Niên Hưng và bản thân anh Thịnh, em thích ai hơn?”
“Anh hỏi thừa thế? Lâm Niên Hưng thì liên quan gì tới em? Đương nhiên là em thích chính bản thân anh rồi.” Kỷ Tòng Kiêu nói xong còn bĩu môi, “Huống chi Lâm Niên Hưng vừa lạnh lùng vừa đáng ghét, còn khó gần nữa, ai mà thích chứ?”
Thịnh Hoài bật cười, khoác một tay lên vai cậu, “Muốn thấy anh cười với em không?”
Kỷ Tòng Kiêu nhìn anh, “Anh nói xem?”
“Vậy thì em mau chóng quay xong đi, chỉ cần quay xong là sẽ không còn Lâm Niên Hưng ở đây nữa, chỉ có Thịnh Hoài thôi.”
Ánh mắt Kỷ Tòng Kiêu sáng ngời.
Thịnh Hoài nhích sát lại gần, nói nhỏ vào tai cậu, “Muốn nghe anh đọc lời thoại của Phương Minh không?”
Lời thoại ở giai đoạn đầu của Phương Minh vô cùng trắng trợn, vừa khiêu khích vừa mê hoặc. Trước đây khi cầm kịch bản đọc thuộc lời thoại, Kỷ Tòng Kiêu còn bị Thịnh Hoài nhào tới mấy lần. Nếu như Thịnh Hoài mà đọc thì——
Kỷ Tòng Kiêu che mặt.
Cảnh quay sau đó, Kỷ Tòng Kiêu như bị Phương Minh ám vào người, không hề có một chút lỗi nào, gần như chỉ cần quay một lần là qua. Sự thay đổi năng suất này khiến cho tất cả mọi người từng xem cậu NG đều ngạc nhiên đến rớt cả cằm, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy đạo diễn Quan dạy người khác khá thật, mắng một trận đã được như thế này. Chắc là có vũ khí bí mật rồi, hèn chi không cho phép ai nghe!
Đạo diễn Quan tự dưng được khen: Hoang mang mờ mịt.jpg
Mãi đến khi kết thúc buổi quay, công việc xong sớm, nhìn thấy hai nam chính rời khỏi đoàn bằng tốc độ bất thường, đạo diễn Quan mới hiểu ra, ngó mặt đi chỗ khác, vờ như không nhìn thấy.
…
Quay đến giai đoạn giữa, quan hệ giữa hai nhân vật chính đã có sự thay đổi, khi thì ẩn nhẫn mập mờ, khi lại thân mật gắn bó.
Nửa đêm, quán ăn nhỏ gần trại giam nơi Phương Minh bị giam giữ nổ tung, khiến trại giam sập xuống một nửa. Có người nhân lúc hỗn loạn bỏ trốn, Phương Minh cũng nằm trong số đó. Y tìm lại địa chỉ của Lâm Niên Hưng từng ngẫu nhiên ghi lại trước đây, chạy đến nhà hắn giữa màn mưa đêm xối xả.
Kỷ Tòng Kiêu đứng trước mặt Thịnh Hoài với bộ dạng ướt như chuột lột, tóc cũng nhỏ nước, trông vô cùng chật vật. Nhưng đôi mắt Phương Minh lại đột nhiên lóe lên ánh sáng, “Lâm Niên Hưng, tôi muốn bỏ trốn.”
Lâm Niên Hưng đang lau tóc cho y thì khựng lại, “Cậu nói gì?”
“Tôi nói tôi muốn bỏ trốn!” Phương Minh nhắc lại như chém đinh chặt sắt.
Lâm Niên Hưng dường như không thể tin nổi, ánh mắt tỏ ra sợ hãi, đột nhiên hắn lùi ra sau mấy bước, “Vì sao cậu lại muốn trốn? Chúng ta sắp thành công rồi! Tội danh của cậu có thể được gột rửa! Sao cậu phải lựa chọn bị truy nã, sau đó sống một cuộc sống trốn đông trốn tây, nơm nớp lo sợ?!”
“Thành công thành công! Ai biết có thành công được không!” Phương Minh đột nhiên vứt khăn lau sang một bên, nét mặt vô cùng điên cuồng cố chấp, “Nếu không thành công thì tôi sẽ phải ở trong đó cả đời! Tôi chịu đủ lắm rồi!”
Y nhướng mày, tròng mắt ánh lên vẻ gian xảo mà trước đó Lâm Niên Hưng chưa từng thấy, “Có phải anh lưu luyến tôi không?”
Kỷ Tòng Kiêu bước lên trước, đặt một tay lên vai Thịnh Hoài, định kéo cổ anh. Trong sinh hoạt hàng ngày của hai người, động tác này không thể nào quen thuộc hơn được nữa, mà giờ khắc này để Phương Minh làm thì nó lại có thêm ý tứ thăm dò.
Dựa theo kịch bản, bây giờ Lâm Niên Hưng nên run rẩy đẩy y ra, nhưng Thịnh Hoài lại chỉ gấp gáp hít thở, Kỷ Tòng Kiêu để ý anh đã nhấc gót chân lên, nhưng không hề hành động.
Cậu không nói gì, giữ nguyên biểu cảm, đợi chắc chắn đạo diễn ở bên kia không kêu dừng thì mới tiếp tục.
“Có phải anh thích tôi không?” Cậu tới gần, chỉ còn cách bờ môi Thịnh Hoài một nửa ngón tay.
Câu nói này như thể khiến Thịnh Hoài thức tỉnh, hoặc phải nói lúc này Lâm Niên Hưng mới đột nhiên lùi bước, đụng phải vách tường, hắn mới cất giọng, ngoài mạnh miệng nhưng trong yếu ớt, “Không phải!”
“Không á?” Phương Minh truy đuổi, đè chặt hắn lên tường, áp cơ thể dính nước mưa lạnh lẽo của mình lên người hắn.
“Không——” Lâm Niên Hưng vừa mở miệng trả lời thì một chiếc lưỡi đã xông vào khoang miệng hắn, khiến toàn thân hắn cứng ngắc.
Phương Minh bất chấp thủ đoạn để đùa giỡn hắn, y vốn là cao thủ chốn trăng hoa. Lâm Niên Hưng kìm nén tinh lực bao năm qua, giờ trong lòng lại có người đang ôm tâm tư với mình, bị chòng ghẹo chút thôi hắn đã đánh mất lý trí, gắt gao ôm người vào lòng hôn mạnh.
Bọn họ đè nhau trên sô pha, lôi kéo quần áo đối phương. Lồng ngực và cơ thể kề sát vào nhau, từng chút từng chút nổi lửa. Phương Minh nắm tay Lâm Niên Hưng luồn vào trong lớp áo ướt đẫm của bản thân, khi lần xuống chạm phải nơi bí ẩn, Lâm Niên Hưng đột nhiên tỉnh hồn, đẩy y ra.
“Không thể, không thể như vậy! Chuyện này sai rồi!” Hắn run rẩy lặp lại câu nói này, như thể đang nói cho Phương Minh nghe, mà cũng giống như đang nhắc nhở bản thân.
Phương Minh bị hắn hất sang một bên, hơi ấm quanh thân tản đi, y lạnh lùng trách: “Lâm Niên Hưng, anh là kẻ nhu nhược.”
Mấy chữ này như chạm phải giới hạn của Lâm Niên Hưng, lồng ngực hắn phập phồng, đôi mắt đỏ lừ, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Thế còn cậu? Không phải là cậu sao? Không phải vì dự định bỏ đi nên cậu mới dám làm như thế ư? Cậu không chỉ là kẻ nhu nhược mà còn ích kỷ!”
“Cắt! Qua!” Đạo diễn Quan hô lên, gọi hết nhân viên rời đi như mọi khi, để cho hai người họ từ từ nghỉ ngơi.
Kỷ Tòng Kiêu thở hổn hển, cởi chiếc quần ẩm ướt trên người xuống, sau khi kiểm tra cửa và máy quay đã đóng và tắt hết, lúc này cậu mới đè lên người Thịnh Hoài, cắn môi anh.
Thịnh Hoài ôm cậu, hơi thở dồn dập, nhưng anh nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, từ chối yêu cầu hôn thêm từ người thương.
“Sao thế?” Kỷ Tòng Kiêu tựa lên vai anh, há miệng thở dốc.
“Đi thay quần áo đi, người em đang ướt, lại bị cảm bây giờ.” Thịnh Hoài khàn giọng nói.
Kỷ Tòng Kiêu cau mày, cắn lên vai anh, “Nhưng mà em khó chịu.”
Thịnh Hoài suýt bị giọng cậu chòng ghẹo không nhịn nổi, anh không nhiều lời, ngồi dậy tìm kiếm khăn tắm lớn cho cậu, “Sức khỏe quan trọng, chưa kể ở đây cũng không tiện.”
Kỷ Tòng Kiêu hít sâu một hơi.
Thịnh Hoài dè dặt hôn cậu, “Với cả… có làm cũng không được đã.”
Kỷ Tòng Kiêu: “…”
“Thế chúng ta tán dóc đánh chống lảng nhé?” Cậu nói.
Thịnh Hoài gật đầu, “Em muốn nói gì?”
“Em phát hiện ra trước đây em từng nói một câu rất đúng.” Kỷ Tòng Kiêu nói.
“Hả?”
Kỷ Tòng Kiêu quay đầu nhìn anh, ánh mắt xa xăm, “Mặt người dạ thú.”
Thịnh Hoài: “…”
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Được rồi, áng văn này tới đây là kết thúc nha. Mặc dù đôi lúc cảm giác bút lực của mình chưa thể biểu đạt được hoàn hảo những gì mình muốn nhưng cuối cùng coi như cũng viết được hoàn chỉnh câu chuyện của họ, cho họ một cái kết thật đẹp. Mặc dù câu chuyện này kết thúc nhưng cuộc sống mỹ mãn hạnh phúc của cả hai vẫn sẽ tiếp tục trong thế giới của họ, những chuyện đó thì cứ để họ tự chứng kiến nha =w=
Tác phẩm này được viết đứt quãng trong mấy tháng lận, phần sau cũng không dám cam đoan là cập nhật đều hàng ngày, nhưng thật không ngờ còn có nhiều tiểu thiên sứ theo tôi đi đến cuối cùng như này. Thật tâm cúi đầu, cảm ơn mọi người đã làm bạn đồng hành với tôi =w=
Liên quan tới ngoại truyện, do vấn đề thời gian và tạm thời chưa động não được nên tôi mới chỉ viết về hai người họ. Nếu như sau này động não được thì tôi sẽ viết thêm ngoại truyện mới, sẽ đăng tiếp lên, cũng sẽ thông báo lên Weibo.