Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng Ở Bên Nhau - Tương Trà Nhập Tửu - Chương 100
“Dục vọng chiếm hữu của cậu đã bị tình yêu của hai người đánh bại rồi.”
⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙
Năm nào Thịnh Hoài cũng đi khám định kỳ một lần, vốn dĩ lần nào cũng do Allen chịu trách nhiệm, nhưng năm nay Allen bận kế hoạch nghiên cứu, không hở thời gian rảnh để đến nên giao trách nhiệm cho học trò của mình ở thủ đô, cũng là bác sĩ Thích mà Thịnh Hoài từng gặp mặt một lần, thi thoảng vẫn giữ liên lạc.
Thời tiết dần trở lạnh, Kỷ Tòng Kiêu không muốn ra ngoài. Thịnh Hoài vốn định đi một mình, nhưng không ngờ khi nhắc đến, Kỷ Tòng Kiêu không chỉ xin đi cùng mà cậu còn chủ động hỏi rằng có thể bổ sung vấn đề của cậu vào danh sách cố vấn không.
Khi nhắc đến chủ đề này, hai người đang phơi nắng trong gác lửng kính, mặc dù ánh mặt trời ngoài ban công rất ấm áp nhưng ngại gió mùa đông lớn, cả hai vẫn phải di chuyển vào bên trong.
Thịnh Hoài đọc xong kịch bản, đang rảnh rỗi không có việc gì làm, nhất thời cao hứng cầm máy ảnh chụp lấy chụp để Kỷ Tòng Kiêu đang biếng nhác dựa lên ghế sô pha. Chủ đề này chỉ là tự nhiên nhắc đến, nó bình thường như câu nói anh bảo Kỷ Tòng Kiêu là mình muốn đi siêu thị hàng ngày, nhưng phản ứng của Kỷ Tòng Kiêu lại nằm ngoài dự liệu của anh.
Nhưng Thịnh Hoài cũng chỉ ngạc nhiên trong phút chốc thôi, sau đó anh gật đầu đáp lại. Nhưng chính câu nói này của anh lại khiến Kỷ Tòng Kiêu cau mày, nhích sát lại gần anh với vẻ mặt rối rắm, “Có phải phản ứng của anh bình thản quá rồi không?”
Gần đây Thịnh Hoài rất thích chụp gương mặt cậu, anh mỉm cười kéo cậu vào lòng, xem đi xem lại kiệt tác của bản thân rồi mới hỏi: “Vậy em muốn anh phản ứng thế nào mới phù hợp?”
“Không phải anh nên cản em lại sao? Nói với em là em không cần đi, em không bị sao cả, anh hoàn toàn không ngại?” Kỷ Tòng Kiêu liếc nhìn màn hình máy ảnh, nhìn thấy gương mặt to bự của bản thân thì định giơ tay xóa.
Thịnh Hoài cản động tác của cậu, ghìm tay cậu lại không cho cậu phá đám, sau đó mới cọ lên tóc cậu, cười bảo, “Có phải hai ngày gần đây em đọc nhiều kịch bản yêu đương quá rồi không?”
Kỷ Tòng Kiêu: “…”
“Mấy bức này thế nào? Anh lưu vào album được không?” Anh đưa màn hình đến trước mặt Kỷ Tòng Kiêu, vẫn giữ tay cậu lại, sợ cậu lại định xóa ảnh chụp.
Kỷ Tòng Kiêu nhìn lướt qua, “Chả đẹp, chụp chung mới đẹp.”
Thịnh Hoài mỉm cười, hôn lên má cậu rồi giơ máy ảnh lên chụp gương mặt của hai người, anh dịch chuyển góc chụp mãi vẫn không được, một nửa gương mặt của Kỷ Tòng Kiêu cứ nằm ngoài khung hình. Kỷ Tòng Kiêu bật cười, Thịnh Hoài từ bỏ chiếc máy ảnh khó chụp selfie, đổi sang dùng điện thoại di động. Camera trước thu lại hình ảnh hai người đắm mình trong ánh nắng tươi đẹp, Thịnh Hoài ôm lấy Kỷ Tòng Kiêu, quay đầu khẽ kề môi mình lên thái dương cậu. Hai người cùng nhìn vào camera, Kỷ Tòng Kiêu nở nụ cười, giơ tay lên nhấn phím chụp.
Bấy giờ Thịnh Hoài mới hài lòng.
“Ban nãy em chỉ nói đúng một nửa.” Anh mở máy tính, vừa kết nối điện thoại với máy tính vừa nói: “Đây không chỉ đơn thuần là một vấn đề thôi đâu, đây là một vấn đề rất lớn. Nếu là người khác, đúng là anh sẽ kiến nghị họ đi gặp chuyên gia tâm lý, bởi vì đây là sự lựa chọn tốt nhất. Bản thân cứ mãi mắc kẹt trong bóng ma không thoát ra được, hiển nhiên không phải chuyện gì tốt lành.”
Kỷ Tòng Kiêu im lặng nhìn anh, biết anh còn định nói tiếp.
“Thế nhưng em khác họ, câu sau cùng em nói không sai, anh không ngại.” Anh xuất dữ liệu ảnh chụp vào máy tính, sau khi chỉnh lại ảnh chụp chung của hai người một chút thì cài làm màn hình desktop, “Anh không ngại em thế nào, anh chưa từng nhắc đến vấn đề này bao giờ, chẳng qua là bởi anh cảm thấy em chưa cần nó.”
“Bởi vì có anh ở đây.” Anh quay đầu nhìn Kỷ Tòng Kiêu, mỉm cười, “Có anh ở đây, anh có thể chấp nhận hết tất cả mặt tốt và mặt xấu của em, anh có thể đi cùng em hết cả quãng đời này, khiến em không phải tiếp tục chịu sự giày vò của nỗi cô đơn. Đã như vậy, em đi hay không, tốt hay không tốt thì có gì khác nhau đâu?”
Nét mặt Kỷ Tòng Kiêu vui vẻ, “Vậy em quyết định đi thì sao? Anh thấy thế nào?”
“Dĩ nhiên là anh ủng hộ em, em muốn làm gì cũng được hết. Em muốn nói gì anh sẽ lắng nghe, nếu như em không muốn nói, anh cũng sẽ không hỏi. Quá khứ đã qua rồi. Anh cảm thấy——” Thịnh Hoài cau mày nhìn màn hình máy tính, “Hai bên bức ảnh này đen sì nhìn xấu thật đấy.”
“Thế thì em không nói đâu.” Kỷ Tòng Kiêu thả lỏng. Kể từ sau khi hai người ở bên nhau, Thịnh Hoài chưa từng hỏi nguyên nhân hình thành căn bệnh này của cậu, kế hoạch ban đầu của cậu là sẽ thẳng thắn kể lại quá khứ của mình cho anh nghe, nhưng cậu không ngờ mình lại nhận được một câu trả lời như vậy. Bỗng nhiên cậu cảm thấy quá khứ mình cứ để tâm mãi trong lòng hình như cũng chẳng phải chuyện gì to tát, tự dưng cậu không muốn nhắc đến nó nữa. Có thời gian để kể chuyện, thà chụp thêm nhiều hình để làm kỷ niệm còn hơn.
Cậu bê máy tính qua, gỡ ảnh selfie của hai người xuống, sau khi xử lý lại lần nữa thì mới cài đặt lại, bức ảnh bao trọn màn hình một cách vừa vặn.
Thịnh Hoài ôm cậu hôn một cái, “Bạn nhỏ nhà anh giỏi quá.”
Kỷ Tòng Kiêu hất cằm, “Chứ sao nữa.”
Cậu lấy máy ảnh DSL ra, giữ Thịnh Hoài lại, “Anh đừng nhúc nhích, để em chụp vài pô nào, em chụp đảm bảo siêu đẹp.”
Thịnh Hoài nhướng mày, “Vì sao?”
“Anh chưa nghe bao giờ à? Những người đang yêu mới là người dễ nắm bắt cái đẹp nhất.”
“Anh chỉ biết mỗi người tình trong mắt hóa Tây Thi, cho dù chụp xấu thì vẫn sẽ cảm thấy đẹp.”
“Anh đừng nói gì nữa!”
“Được rồi.”
…
Khi Thịnh Hoài và Kỷ Tòng Kiêu đến phòng cố vấn tâm lý của Thích Thời thì còn chưa hẹn trước thời gian. Đối phương đang dựa lên bàn làm việc gọi điện thoại, giữa hai hàng lông mày y nhuốm ý cười. Điều này khiến người mới chỉ tiếp xúc qua với y vài lần, chỉ cảm nhận được sự lạnh nhạt và cứng nhắc của đối phương như Thịnh Hoài không khỏi nghẹn họng. Nhưng anh cũng nhảy số rất nhanh, nếu không có gì bất ngờ thì có lẽ Thích Thời đang gọi điện với người yêu mình.
Thích Thời cúp máy, đi về phía hai người, vẻ dịu dàng ban nãy lại quay về sự lạnh nhạt hờ hững.
“Bác sĩ Thích, lại gặp nhau rồi.” Thịnh Hoài và Thích Thời bắt tay nhau, tuy rằng hai người vẫn giữ liên lạc nhưng đây vẫn là lần gặp mặt đầu tiên ở ngoài đời thực.
Thích Thời gật đầu coi như chào hỏi.
“Đây là người yêu của tôi, Kỷ Tòng Kiêu.” Thịnh Hoài giới thiệu cho y, Kỷ Tòng Kiêu bèn kéo khẩu trang xuống, vươn tay ra với Thích Thời, “Chào anh.”
Thích Thời đưa mắt nhìn sang cậu, đuôi mày hơi nhếch lên, gương mặt thoáng vẻ kinh ngạc, “Là cậu à?”
Kỷ Tòng Kiêu khựng lại, tự dưng cảm giác đối phương nhận ra thân phận mình. Nhưng câu nói của y quả thực không giống như giọng điệu khi nhận ra người nổi tiếng, có điều họ cũng không phải người quen, vậy thì chỉ có thể nói đây là sự gặp lại một người từng tiếp xúc qua mà thôi.
“Chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi sao?” Kỷ Tòng Kiêu bối rối, đảo qua gương mặt có độ nhận diện vượt quá tiêu chuẩn của đối phương. Cậu hơi cau mày, nếu như trước đây từng gặp nhau thật thì hẳn là cậu phải nhớ rõ gương mặt này chứ, nhưng thật sự là trong đầu cậu không hề xuất hiện người nào như vậy. Nhưng đúng là cậu có cảm thấy hơi quen mắt.
“Đêm giao thừa, đu quay khổng lồ ở công viên trò chơi, tôi và chồng tôi đứng trước cậu.”
Chỉ vài chữ ngắn gọn đã khơi gợi lại ký ức của Kỷ Tòng Kiêu, cậu khẽ ngạc nhiên than một câu, sau đó mừng ra mặt nói: “Là anh.”
Cậu quay đầu nhìn Thịnh Hoài, giải thích: “Bọn em từng gặp nhau một lần.”
Đúng là chỉ gặp một lần.
Vào đêm giao thừa.
Hôm đó cậu vừa tỏ tình xong với Thịnh Hoài, đồng thời cũng cắt đứt liên lạc của hai người, không biết nên đi đâu, chỉ cảm thấy trên đời này không còn chỗ cho cậu dung thân. Vì thế cậu men theo dòng người đi về phía công viên trò chơi. Dưới đu quay khổng lồ, vị này và người yêu của anh ta trùng hợp đứng trước cậu, họ còn cho cậu một ly cà phê nóng, còn cố ý giảng giải cho cậu rất lâu. Đó là thiện ý hiếm khi cậu gặp được.
Kỷ Tòng Kiêu còn nhớ rõ, khi đó bản thân cậu cực kỳ ngưỡng mộ tình cảm đậm sâu của họ. Chỉ là khi ấy tâm trạng cậu không tốt, trời lại tối nên cậu không nhớ kỹ dáng vẻ của họ.
Cuộc hàn huyên chấm dứt ở đây, Thịnh Hoài làm kiểm tra trước, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì thì đến lượt Kỷ Tòng Kiêu.
Kỷ Tòng Kiêu đẩy cửa, đi vào chỗ mà ban nãy Thịnh Hoài vừa mới ra. Phòng làm việc này mang phong cách đơn giản dễ chịu, màu sắc thanh lịch, ánh mặt trời hắt vào qua ô cửa sổ kính, vừa ấm áp vừa rực rỡ. Khung cảnh này khiến cậu nhớ đến gác lửng và ban công ở nhà, biểu cảm vô thức thả lỏng hơn.
Bởi vậy, khi Thích Thời kiến nghị chuyển sô pha sát lại gần cửa sổ kính, cậu đồng ý ngay mà không hề do dự.
Kỷ Tòng Kiêu ngồi xuống ghế sô pha đơn màu xanh nhạt, híp mắt nhìn ánh mặt trời, ánh nắng ấm áp hắt lên người cậu.
“Trông tinh thần cậu tốt hơn nhiều rồi đấy.” Thích Thời cầm một xấp tài liệu và một cây bút máy đi tới, tiện thể đặt một tách cà phê nóng trước mặt cậu, “Uống chút đồ ngọt, tâm trạng sẽ tốt hơn.”
Kỷ Tòng Kiêu nói cảm ơn, uống một hớp, khóe môi cong cong, “Anh Thịnh cũng thích đồ ngọt lắm, gặp món nào sở trường là anh ấy phải ăn tới khi nào thỏa mãn mới thôi.”
“Vậy sao?” Thích Thời ngồi xuống đối diện cậu, “Tôi cũng rất thích, nhưng mà chồng tôi không cho tôi ăn nhiều, bởi vì răng tôi không khỏe.”
Y nói chuyện này khiến Kỷ Tòng Kiêu nghĩ ngay đến cảnh trước đây mình từng chứng kiến, hai người họ cũng vì đồ ngọt mà chí chóe ầm ĩ trước mặt cậu. Cậu không khỏi cảm khái, “Tình cảm hai người tốt thật đấy.”
“Chúng tôi quen nhau từ thời niên thiếu, bây giờ cũng được gần mười năm rồi.” Thích Thời rủ mắt, vẻ lạnh nhạt trên gương mặt giảm bớt, khóe môi hơi nhoẻn lên, rõ ràng biểu cảm của y dịu dàng hơn khi nhắc đến chuyện này.
Kỷ Tòng Kiêu hoạt động trong giới giải trí bao nhiêu năm qua, cậu đã quá thành thạo trong việc đánh giá sự thay đổi biểu cảm của người khác. Bây giờ nhìn thấy vẻ mặt này của y, cậu thầm hâm mộ vô cùng, quả quyết nói: “Tôi rất ngưỡng mộ hai người, lúc nào cũng vậy.”
“Tôi tưởng bây giờ cậu cũng đang rất ổn?” Thích Thời ngước mắt lên nhìn cậu, âm thầm vặn nắp bút máy ra, viết một dòng lên trang giấy trắng.
“Đúng là rất ổn, có thể nói là ước mơ tha thiết của tôi.” Kỷ Tòng Kiêu đáp.
Thích Thời đi thẳng vào vấn đề, “Vậy nên tôi vẫn luôn rất tò mò nguyên nhân cậu đến đây.”
“Vì tôi muốn giải quyết một vài mầm họa.”
Thích Thời hơi nhướng mày, nhìn thẳng cậu, lẳng lặng chờ đoạn sau.
“Bác sĩ Thích, tôi mạo muội đưa ra một giả thiết.” Kỷ Tòng Kiêu ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Thích Thời, “Nếu như… chồng anh muốn chia tay anh, tình hình không thể cứu vãn nổi nữa, anh sẽ làm gì?”
Thích Thời run tay, nét bút lưu loát trên trang giấy chợt lệch thành một dấu gạch chéo.
Y đăm chiêu nhìn Kỷ Tòng Kiêu, thu bút lại, bưng cà phê lên uống một hớp, tựa như đang suy nghĩ. Sau đó y ngước mắt, trầm ngâm nói: “Tôi thật sự không tưởng tượng ra được cảnh tượng này. Nhưng nếu như buộc phải trả lời, vậy thì tôi chỉ đành buông tay và chúc phúc thôi.”
Kỷ Tòng Kiêu nhếch môi cười, cậu ngả ra sau, vùi mình vào ghế sô pha mềm mại, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc cho ánh nắng chói chang khiến đôi mắt cay xè, “Anh xem, như anh mới là suy nghĩ của người bình thường. Còn tôi thì——”
“Có lẽ tôi sẽ không để anh ấy đi đâu. Giam cầm anh ấy cũng được, giấu đi cũng được, không thể khiến anh ấy rời bỏ tôi được. Tôi đã từng, thậm chí đã từng có suy nghĩ muốn kéo anh ấy chết chung với tôi——”
Cậu rủ mắt, hàng mi hơi rung rung, ngón tay co lại, giọng nói khẽ khàng muốn dốc bầu tâm sự.
“——Bởi như vậy, anh ấy mới vĩnh viễn không bao giờ rời khỏi tôi.”
“Cho nên nguyên nhân cậu tới đây không phải vì bản thân mình, mà là sợ làm tổn thương anh ấy.” Thích Thời bình tĩnh vạch trần mục đích của Kỷ Tòng Kiêu.
Kỷ Tòng Kiêu ngạc nhiên vì sự nhạy bén của y, thật thà gật đầu.
“Cậu Kỷ, tôi có một câu hỏi muốn hỏi cậu.” Thích Thời gập tài liệu vào, đến cả nắp bút cũng đóng lại. Y đặt tài liệu sang bên cạnh, nghiêng người bưng cà phê, vì động tác này mà ống tay áo sơ mi hơi co về phía sau, để lộ ra một chiếc đồng hồ có kiểu dáng đơn giản. Kỷ Tòng Kiêu chú ý tới sự điều chỉnh tư thế ngồi của y, Thích Thời dựa sô pha, bưng cà phê, khí chất cả người có sự thay đổi rất rõ ràng.
Bình tĩnh, ung dung, kiểm soát được cục diện, điêu luyện thành thạo.
Đây là sự đánh giá của Thịnh Hoài về Thích Thời khi trên đường tới đây.
Kỷ Tòng Kiêu nhất thời không hề nghĩ vậy, bởi vì trước đó đối phương vẫn luôn trong trạng thái yên lặng lắng nghe. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ chỉ vì muốn dẫn dắt cậu nói ra thông tin, cho đến tận bây giờ, y mới bộc lộ phong cách chân thực, giống y như lời nhận xét của Thịnh Hoài.
“Cậu nói trước đây từng muốn chết chung một chỗ với anh ấy, là sự tồn tại chân thực hay chỉ là tưởng tượng?” Thích Thời mở miệng hỏi.
Kỷ Tòng Kiêu dứt bỏ mọi tạp niệm trong đầu, cho dù Thích Thời làm việc với phong cách thế nào, chỉ cần hiệu quả là đủ rồi.
“Thật sự đã xảy ra.” Cậu thấp giọng đáp. Ban đầu ở Duyên Thủy, dưới đáy sông sâu thẳm tối mịt, suýt chút nữa cậu đã khiến Thịnh Hoài mất mạng. Nghĩ đến vẻ mặt tái nhợt hấp hối của Thịnh Hoài sau khi ra khỏi sông, ngón tay cậu vô thức cuộn tròn, siết chặt lại.
Thích Thời đảo mắt qua ngón tay cậu, tiếp tục hỏi: “Vì sao chưa thành công?”
“Bởi vì…” Kỷ Tòng Kiêu hoang mang, vì sao ư? Bởi vì Thịnh Hoài dù phát hiện ra sự bất cần của cậu, dù cảm nhận được ý đồ của cậu, đôi mắt ấy vẫn chưa hề ánh lên vẻ trách móc nặng nề hay oán hận, lúc nào cũng đong đầy sự bao dung và thâm tình mà cậu chưa từng thấy trước đây. Sao cậu có thể cam lòng khiến một Thịnh Hoài như vậy phải chết chung cùng mình?
Cậu thật thà trả lời, chỉ thấy đối phương gật đầu, ngón tay lẳng lặng gõ lên ghế sô pha.
“Tôi từng nghe anh Thịnh nhắc đến, lần nghiêm trọng nhất của cậu là khi gặp được mối tình đầu, sau đó phát sinh sai lầm phải không?”
“Phải.”
“Nghe nói ban đầu cậu cố gắng khống chế cảm xúc của mình?”
Kỷ Tòng Kiêu gật đầu.
“Vậy thì, vì sao biết rõ anh ấy sẽ bao dung với mình rồi mà cậu còn muốn khống chế bản thân, chứ không lựa chọn buông thả?” Thích Thời ngước mắt nhìn thẳng vào cậu.
“Anh ấy yêu tôi, cho nên lựa chọn bao dung tôi. Tôi yêu anh ấy, tôi muốn cố gắng hết sức để đi tiếp cùng anh ấy, không muốn để anh ấy… ghét tôi.” Kỷ Tòng Kiêu cụp mắt, “Sự nhẫn nại của một người có hạn, cho dù tôi biết anh ấy yêu tôi, tôi vẫn không dám đánh cược. Bình thường thì không sao, nếu như cảnh bộc phát ấy thật sự xảy ra, ngay cả bản thân tôi cũng không chấp nhận được.”
Khi đó cậu đã có suy nghĩ như vậy, nhưng Thịnh Hoài lại dang cánh tay với cậu, trao cho cậu cái ôm, cương quyết ép cậu trút bỏ nỗi lòng. Hành động ấy có sự mê hoặc quá lớn, cuối cùng cậu không khống chế được bản thân mình nữa. Nhưng đến khi tỉnh táo lại sau đó, cậu vẫn thấy ảo não, vẫn thấy hối hận. Cũng chính từ lúc đó, cậu đã nảy sinh suy nghĩ phải giải quyết triệt để vấn đề của bản thân.
Vì muốn đi cùng Thịnh Hoài đến cùng, cũng vì không muốn làm tổn thương đến anh.
Thích Thời không nói gì thêm mà thay đổi câu hỏi. Tốc độ y nói khá chậm, như thể y chỉ đang tiện thể tán dóc khi đang rảnh rỗi.
“Tôi có nhìn thấy một chuỗi vòng tay trên cổ tay anh Thịnh, tôi rất thích nó. Tôi muốn hỏi thử xem cậu đã xin nó ở đâu, tôi cũng muốn xin một chuỗi cho chồng tôi.”
Mặc dù Kỷ Tòng Kiêu ngạc nhiên vì nội dung trò chuyện lại nhảy sang chuyện này, cũng nghĩ không ra nguyên nhân đối phương lại chuyển sang nói chuyện phiếm, cậu đắn đo với cạm bẫy ngầm mà đối phương chôn sẵn dưới câu hỏi này, nhưng sau khi cân nhắc mà vẫn không có kết quả, cuối cùng cậu không hỏi nhiều nữa, chỉ nói một địa chỉ cho Thích Thời.
Thích Thời lập tức lấy điện thoại ra tra thử, đưa địa chỉ trang web của ngôi chùa tới trước mặt cậu, “Đây à?”
Động tác của y cực kỳ tự nhiên, thoạt nhìn tương tác giữa hai người cứ như là bạn thân đang nhiệt liệt đề cử cho nhau.
Kỷ Tòng Kiêu khó hiểu nhìn y, đáp một câu.
“Ở bình luận có người nói rất linh nghiệm?”
“Tôi nghe nói đủ thành tâm thì sẽ thiêng.”
“Thế nào mới gọi là thành tâm?” Thích Thời hỏi một câu giống y như Kỷ Tòng Kiêu khi trước.
“Vái cao quá đỉnh đầu và tiền công đức chăng?”
“Mạo muội hỏi cậu một câu, cậu cầu xin gì vậy?”
Kỷ Tòng Kiêu không muốn trả lời trực tiếp, chỉ cau mày ngước mắt lên nhìn y, do dự hỏi: “Cái này có thể nói ra sao? Giống như nguyện vọng sinh nhật vậy, nói ra sẽ mất linh.”
“Vậy thì đổi câu hỏi.” Thích Thời rất biết điều thay đổi, “Lời cầu xin của cậu có liên quan tới tình cảm của hai người không?”
“Không.”
“Mất công mất thời gian mà không đi xin tình cảm, cậu không thấy tiếc à?”
Kỷ Tòng Kiêu lắc đầu. Cậu không dám xin tình cảm, không dám xin nhiều hơn, cậu sợ bản thân mình tham lam, khiến mọi suy nghĩ đều trở nên tan vỡ.
“Câu hỏi cuối cùng. Trước sự sống chết, cậu chọn anh ấy hay là chọn bản thân?”
“Tôi từng đưa ra lựa chọn rồi, không có gì quan trọng hơn anh——” Còn chưa nói xong chữ cuối cùng, Kỷ Tòng Kiêu đã im bặt.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn Thích Thời.
Người đàn ông kia nhếch môi, nở một nụ cười hời hợt, “Có vẻ chính cậu cũng tự nhận ra rồi. Trong lòng cậu, vị trí của Thịnh Hoài vượt xa chính bản thân cậu, vượt qua cả sinh mệnh của cậu, thậm chí——”
“——Vượt qua cả tình cảm của cậu.”
Kỷ Tòng Kiêu mở miệng, không phát ra âm thanh.
“Tư duy của cậu, trái tim của cậu, tiềm thức của cậu, tất cả đều đặt anh ấy lên đầu tiên. Cho dù cậu làm gì thì đều vô thức né tránh gây tổn thương cho anh ấy.”
“Vậy nên còn gì cần lo lắng nữa sao?”
Kỷ Tòng Kiêu vẫn không nói gì, ánh mắt cậu đang dừng ở hàng xe chạy tít về phương xa, giữa hai hàng lông mày ánh lên vẻ ngỡ ngàng.
Thích Thời cong ngón tay bưng cà phê, đưa lên môi nhấp một ngụm, thấy dáng vẻ cậu như vậy, y còn bổ sung thêm một câu, “Còn một điều có lẽ cậu vẫn chưa ý thức được——”
Kỷ Tòng Kiêu quay đầu nhìn y.
“Sự nhượng bộ của cậu dành cho Thịnh Hoài không chỉ có như vậy.”
“Cậu sẽ vì anh ấy mà nghỉ ngơi thật tốt, từ bỏ việc truy hỏi lịch trình của anh ấy. Cậu sẽ vì thời gian hai người được bên nhau nhiều hơn mà không muốn anh ấy tốn quá nhiều thời gian vào việc báo cáo hành trình cho cậu. Thậm chí chính cậu còn chưa phát hiện ra, số lần cậu hỏi lịch trình của anh ấy càng ngày càng ít đi, càng ngày càng lơ là. Những điều này đều do chính Thịnh Hoài nói, cậu cảm thấy điều này thể hiện gì?”
Kỷ Tòng Kiêu mở to mắt, “Ý anh là——”
“Đúng vậy.” Thích Thời gật đầu, “Dục vọng chiếm hữu của cậu đang dần được tháo gỡ, rất rõ rệt. Sự chân thành của anh ấy mang lại cảm giác đủ an toàn cho cậu. Còn tình yêu giữa cậu và anh ấy lại là chất xúc tác.”
“Dục vọng chiếm hữu của cậu đã bị tình yêu của hai người đánh bại rồi.”