Hộ Quốc Chiến Thần - Lâm Vũ - Chương 229: Bây giờ
Nhìn thấy Lâm Vũ, người của Thẩm gia đều nhiệt tình chào hỏi hẳn.
Lâm Vũ miễn cưỡng mỉm cười với mọi người và hỏi Thẩm Vũ Nông: “Mẹ cháu đâu ạ?”
“Đang tưới hoa ở sân sau, mọi người cũng không dám quấy rầy bà ấy.”
Vẻ mặt Thẩm Vũ Nông lo lắng, tiến lên nắm lấy tay Lâm Vũ nói: “Những gì cháu nói đều là sự thật sao? Không nhầm lẫn gì chứ?”
“Không thể nhầm được ạ.” Lâm Vũ cười khổ, trên mặt lộ ra vẻ chắc chắn. “Haizz…”
Thẩm Vũ Nông thấy vậy, thở dài: “Trò đùa này của ông trời hơi quá đáng rồi…” Chuyện như vậy xảy ra với ai thì cũng không thể chấp nhận được!
Nếu Lâm Đông Minh và Lâm Văn Thao còn sống, còn có thể mỉm cười cho. qua.
Nhưng họ đã chết rồi! Chết dưới bàn tay độc ác của cha ruột Tuyên Vân Lam!
Đến Lâm Thiển cũng bị liên lụy và lâm bệnh nặng, thời gian không còn dài nữa.
Nút thắt này là nút thắt chết! Không thể nào cởi bỏ được!
“Mọi người nói chuyện trước đi, cháu đi gặp bà ấy.”
Lâm Vũ cũng nhẹ nhàng thở dài, bước nhanh về phía sân sau.
Hắn không cố ý đè nén tiếng bước chân hay che giấu bóng dáng, nhưng khi hắn xuất hiện ở sân sau thì mẹ hắn đang một mình tưới hoa lại không hề phát
hiện ra.
Bình tưới không còn nước nhưng bà ấy vẫn cầm trên tay, ngẩn người đứng trước một bông hồng đang nở rộ, giữ nguyên tư thế tưới hoa.
Nhìn cảnh tượng đông cứng trước mắt, Lâm Vũ chợt cảm thấy đau lòng. Đột nhiên hắn có chút hối hận.
Nếu như không nói sự thật mà mình biết cho mẹ, liệu bà ấy có như vậy không?
Có điều, ngay sau đó Lâm Vũ lại sớm dập tắt suy nghĩ này. Nên nói với bà ấy, hơn nữa, nhất định phải nói!
Điều này liên quan đến thân thế của bà ấy, cũng liên quan đến thảm án của Lâm gia, bà ấy có quyền được biết.
Bây giờ, bà ấy vẫn có cơ hội lựa chọn.
Nếu đợi hắn tiêu diệt Nam Cung thế gia rồi thì ngay cả cơ hội lựa chọn cũng không còn nữa.
Nghĩ đến đây, Lâm Vũ dần dần cảm thấy thoải mái, chậm rãi bước tới cầm lấy bình tưới nước từ tay mẹ: “Mẹ, hết nước rồi, con đi lấy nước cho mẹ.
Mãi đến lúc này Tuyên Vân Lam mới ý thức được con trai mình đã trở về. Bà ấy miễn cưỡng cười hỏi: “Con về khi nào vậy?”
“Con vừa về đến liền đến thăm mẹ ngay.” Lâm Vũ trả lời rồi bước tới đổ đây nước vào bình tưới.
Tuyên Vân Lam nắm chặt nắm đấm, thấp giọng hỏi: “Con… giết họ rồi sao?”
Kể từ khi biết được sự thật, bà ấy đã không gọi điện cho Lâm Vũ, vì vậy, bà ấy không biết Nam Cung Bác đã chết hay chưa.
“Mẹ muốn con giết ông ta sao?” Lâm Vũ đổ đầy nước vào bình, quay người lại hỏi.
“Mẹ… Tuyên Vân Lam có chút nghẹn lại, đau đớn lắc đầu: “Mẹ không biết.”
“Ông ta chưa chết.”
Lâm Vũ bưng bình tưới nước đi tới: “Con đánh gãy một tay của ông ta, khiến ông ta trở thành phế nhân! Mẹ không cần gấp gáp, có thể từ từ suy nghĩ, nếu mẹ muốn ông ta chết, con có thể giết bất cứ lúc nào!”
Môi Tuyên Vân Lam run lên, vừa khóc vừa nói: “Có thể mẹ không biết mình có cần thay ông ta đền mạng cho ông nội con và cha con hay không, nhưng mẹ biết cả đời này mình sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta!”
Tha thứ? Sao có thể chứ!
Không trải qua thì đừng khuyên nhủ người khác.
Người chết là người chồng mà bà ấy yêu thương nhất và người cha chồng đáng kính nhất!
Cho dù Nam Cung Bác có là cha ruột thì bà ấy cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta.
“Con cũng sẽ không tha thứ cho ông ta.”
Lâm Vũ gật đầu, trịnh trọng nói: “Với con, chỉ có oán hận rõ ràng, không có một giọt máu đào hơn ao nước lãi!”
Tuyên Vân Lam nhẹ nhàng nói “ừ” một tiếng, sau đó run rẩy cầm lấy bình tưới từ tay Lâm Vũ, bắt đầu tưới một bông hoa khác.
Một lúc lâu sau, bà ấy đưa tay lau nước mắt, bình tĩnh nói: “Con muốn xử lý ông ta thế nào cứ tự mình quyết định, không cần phải nói cho mẹ biết nữa.”
“Dạt” Lâm Vũ đồng ý rồi nói thêm: “Nam Cung thế gia rất nhiều người đã tới Giang Bắc, trong đó có mẹ ruột của mẹ- Nhậm Đồng Hoa! Mọi chuyện xảy ra năm đó
đều do một mình Nam Cung Bác sắp đặt, tất cả mọi người trong Nam Cung thế gia đều không biết, mẹ có muốn gặp họ hay không đều tùy thuộc vào mẹ. ”
Tay đang tưới hoa của Tuyên Vân Lam chợt run lên, bình tưới nước trong tay suýt rơi xuống đất.
Sau khi cố gắng ổn định tinh thần, hai mắt bà ấy đỏ hoe nói: “Không gặp! Mẹ… vẫn là không bước qua được rào cản trong lòng!”
“Dạ!”