Hồ Ly Tinh Có Eo Thon Nhỏ - Jasmine - Chương 23: Chúng ta đúng là có duyên
Sau khi đến khách sạn, các nhân viên tận tình dẫn Thanh Ly lên phòng và đưa thẻ cho cô. Vãn Thanh Ly nhìn lướt qua căn phòng, ngồi thử lên chiếc giường êm ái, mùi hương trong phòng khiến cô cảm thấy thật dễ chịu và thoải mái. Thừa Ảnh Lâm đứng trước cửa phòng nhìn cô, khi thấy cô gật đầu rồi mới an tâm hơn.
– Anh ở phòng bên cạnh, có việc gì cứ gọi anh.
– Cảm ơn anh.
Thừa Ảnh Lâm mỉm cười rồi rời khỏi, tay mở điện thoại gọi điện.
– Anh vừa đến!
– Anh yên tâm, em ở khách sạn khác, chắc chắn sẽ không dẫn người đến làm phiền anh và Thanh Ly đâu.
Đầu dây bên kia, Thẩm Bạch Dương vui vẻ cười nói, mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Dược Hắc Thần đang ngồi đánh máy tính. Lần này hai anh em cô thông đồng với nhau, việc của ai người đó làm, cả đôi bên đều có lợi. Mục đích của cô là hợp tác với Dược Hắc Thần, còn đối với Thừa Ảnh Lâm thì đương nhiên là tình cảm của Vãn Thanh Ly, một mũi tên trúng hai đích.
Lúc này trong phòng của mình, Vãn Thanh Ly đang tra thông tin trên chiếc laptop. Đúng như cô dự đoán, Hi Nhiễm này cũng được đến dự hội nghị, tuy không giành được vé từ Thừa Ảnh Lâm nhưng cô ta có thể lấy được từ một người khác, hơn nữa việc hãm hại cô không thành công, nhất định Hi Nhiễm này sẽ không để yên.
Chiếc laptop này có nhiều chức năng hiện đại, cô đã lần ra được khách sạn hiện tại mà Hi Nhiễm ở. Vãn Thanh Ly nhếch miệng cười, gập laptop lại, cô nhanh chóng đi thay quần áo, đeo khẩu trang, đội mũ chuẩn bị đi theo dõi.
Vãn Thanh Ly nhẹ nhàng rời khỏi phòng và đi xuống tầng, thật may là không có ai để ý. Cô lên một chiếc taxi và đi đến khách sạn kia.
_______________________
Hi Nhiễm lúc này đang ở trong phòng, một tay cầm điện thoại gọi, một tay thì đưa những bộ váy lên người mình ướm thử.
– Tí em sẽ đến ngay, anh chờ em chút xíu nhó!
– Ok cưng!
Giọng điệu cô ta ngon ngọt, điệu đà, rất dễ để lấy lòng những lão nhà giàu. Sau khi thay đồ xong, Hi Nhiễm vui vẻ đi xuống lầu, vừa đi vừa cất tiếng hát nhỏ, cô ta không hề để ý đến người đang theo dõi mình nép ở góc tường.
Vãn Thanh Ly để ý từng hành động cử chỉ của Hi Nhiễm, cô đưa tay kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống sâu hơn, cúi đầu để không ai nhìn thấy. Sau khi thấy Hi Nhiễm ra khỏi khách sạn, Thanh Ly cũng lén lút đi theo, thỉnh thoảng lại nấp mình sau những chiếc ô tô gần đó, rồi lại tiếp tục theo dõi.
Ở ngay bên kia đường, Vãn Thanh Ly để ý thấy Hi Nhiễm ôm ấp một người đàn ông cao lớn, ăn mặc rất sang trọng chỉnh tề, nhưng nhìn tuổi tác giữa hai người thì cứ như bố con. Vãn Thanh Ly đưa máy lên chụp ảnh hai người, vì không có xe nên cô đành phải dừng lại việc theo dõi. Ít ra thì cũng biết được chút ít, cô đoán Hi Nhiễm này làm tình nhân của người đàn ông kia, được ông ta chu cấp mọi thứ kể cả việc đến dự hội nghị này. Giờ cô chỉ cần điều tra xem ông ta là ai nữa thôi.
Khi cô đang mải đứng nhìn theo chiếc xe ô tô đó, một tiếng “tuýt” chói tai cất lên làm cô giật mình. Vãn Thanh Ly không dám quay đầu lại nhìn, tay giữ mũ lưỡi trai định rời đi, nhưng giọng nói từ người đứng phía sau khiến cô phải khựng lại…
– Người theo dõi, cô đang chắn đường tôi rồi đấy.
Mẹ kiếp! Nghe giọng này là Vãn Thanh Ly nhận ra là ai ngay. Thật đúng là xui xẻo, gặp anh tên đàn ông kia ở đây, suýt nữa thì cô quên mất anh ta cũng là khách quý được mời đến nước M.
Dược Hắc Thần ngồi trong xe, ngó đầu ra khỏi cửa kính nói với người phụ nữ mặc toàn đồ đen đang đứng nép ở tường, ngay trước đầu xe anh. Anh không muốn quan tâm đến người ta làm việc xấu gì nhưng lại rất muốn trêu chọc một chút.
Vãn Thanh Ly nuốt nước bọt, cô không nói gì vì sợ lộ, chỉ nhanh chóng chạy đi. Thật không may đúng lúc định chạy thì chiếc điện thoại của cô rơi xuống đất, Dược Hắc Thần ngồi trong xe cũng cúi đầu nhìn theo. Anh nheo nheo mắt nhìn chằm chằm chiếc ốp điện thoại, trông nó thật quen mắt.
Cô không chần chừ thêm mà nhặt nó lên rồi sải nhanh bước rời khỏi đây. Dược Hắc Thần chợt nhận ra gì đó, trong ánh mắt loé lên tia sáng đầy hứng thú, anh mở cửa xe và đi theo cô. Đương nhiên là tốc độ đi của anh nhanh hơn, nhanh chóng theo kịp rồi đưa tay ra nắm chặt lấy cổ tay cô. Miệng anh nở một nụ cười nham hiểm:
– Trông cô thật giống người quen của tôi, hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó?
Vãn Thanh Ly nhất quyết không quay mặt lại, đầu cúi gằm, răng cắn chặt lấy môi. Tay kia của cô giữ chặt lấy chiếc khẩu trang, miệng nói nhỏ.
– Tôi không biết, anh bỏ tôi ra, tôi còn có việc.
– Giọng nói lại càng quen đấy.
Vừa nói, Dược Hắc Thần vừa kéo tay cô về phía mình, lưng cô áp sát vào người anh, eo cô bị giữ chặt không tài nào thoát ra nổi. Mẹ kiếp! Vãn Thanh Ly biết tên này nhận ra cô rồi nhưng vẫn cố tình hỏi để trêu đùa, đúng là đáng ghét.
Dược Hắc Thần giật mạnh khẩu trang của cô xuống, tay nắm chặt lấy cằm cô. Anh nghiêng mặt để nhìn, miệng bật cười đầy thích thú.
– Em nghĩ tôi bị ngu chắc! Vãn Thanh Ly, chúng ta đúng là có duyên đấy!
Duyên cái đầu nhà anh! Duyên âm, anh đúng là duyên âm đấy. Bộ kiếp trước cô mắc nợ gì anh mà sao kiếp này cứ dính phải anh thế, làm việc cũng không được yên ổn.