Hiệu Ứng Ăn Khớp - Không Cúc - Chương 64: Một nhà ba người (Chương cuối)
- Trang Chủ
- Hiệu Ứng Ăn Khớp - Không Cúc
- Chương 64: Một nhà ba người (Chương cuối)
Lâm Dục Thư một tay bưng cà phê, một tay giơ điện thoại di động, vẻ mặt nghiêm khắc: “Nếu đã thống nhất thời gian thì mong các anh hãy tuân thủ, đợi lát nữa chúng tôi còn có việc khác, nếu như mười phút không giao tới thì các anh đừng giao nữa.”
Tống Khải Minh vừa dắt chó đi dạo trở về và đang lau móng vuốt cho Wowo, nhìn Lâm Dục Thư hỏi: “Còn chưa đến sao?”
“Nói mười phút nữa.” Lâm Dục Thư cúp điện thoại, bực mình đáp.
“Không nên vì chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận nha bé cưng.” Tống Khải Minh nói: “Nếu em cứ tiếp tục như vậy, trong công ty sẽ không có ai dám nói chuyện với em đâu.”
Trong khoảng thời gian gần đây, Lâm Dục Thư thực sự hay nổi giận.
Dòng cao cấp S – Power bắt đầu tung ra thị trường mẫu xe SUV, bán cực kì chạy. Phía cửa hàng nhận được rất nhiều khiếu nại về việc tiếp đón không chu đáo. Xe điện bắt đầu tiến quân vào các thành phố tuyến ba tuyến bốn, nhận được đơn đặt hàng của công ty xe điện lớn thì thời gian giao hàng xảy ra chút vấn đề. Đường đua Tinh Tiệp sắp nghênh đón trận đấu cấp quốc tế đầu tiên nhưng rất nhiều công tác giai đoạn đầu còn chưa làm xong.
Bây giờ Lâm Dục Thư đang trong trạng thái bùng nổ, ngay cả trợ lý nói chuyện với cậu cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
“Em cũng có muốn vậy đâu.” Lâm Dục Thư hít một hơi thật sâu và cố gắng giữ bình tĩnh.
Không lâu sau, người giao két sắt cuối cùng cũng đến.
Quá trình lắp đặt mất nhiều thời gian, nhưng lắp đặt xong Lâm Dục Thư cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều khi nhìn vào “thành viên mới” trong phòng thay đồ.
—— Cái két trước đây không còn đủ dùng nên phải thay cái két lớn hơn.
“Một thỏi vàng, hai thỏi vàng, ba thỏi vàng…”
Tống Khải Minh ngồi xếp bằng bên cạnh Lâm Dục Thư, hỏi: “Phải đếm bây giờ mới được hả em?”
“Ừ.” Lâm Dục Thư dừng động tác: “Đây là bí quyết duy trì tâm trạng tốt.”
Nói xong, cậu nhìn thỏi vàng trong tay, nhíu mày: “Em đếm tới bao nhiêu rồi?”
“Dù sao tổng số cũng là 39.” Tống Khải Minh lật xem hợp đồng yêu đương của hai người, tờ giấy thỉnh thoảng xẹt qua chiếc nhẫn trên ngón áp út của hắn, giống như đang nói ra mối quan hệ nào đó.
“Anh đang tước đoạt niềm vui đếm vàng của em đấy.” Lâm Dục Thư rút hợp đồng yêu đương trong tay Tống Khải Minh, bỏ vào két sắt. “Vậy thì anh cũng đừng đọc.”
Tống Khải Minh cười: “Được.”
Lâm Dục Thư nhìn đồng hồ, hỏi: “Bây giờ xuất phát chưa?”
“Cũng đến lúc rồi.” Tống Khải Minh đứng dậy, lấy ra hai bộ vest đặt may từ tủ quần áo bên cạnh, đưa một bộ cho Lâm Dục Thư: “Mười phút sau xuất phát.”
GTR không có ghế sau, vì vậy để mang theo Wowo thì hai người lái chiếc Civic của Lâm Dục Thư.
Wowo cũng mặc vest, mặc dù nó thắt dây an toàn chuyên dụng cho thú cưng nhưng vẫn không ngừng đẩy cửa sổ, hưng phấn không thôi.
“Mày là một con chó đã trưởng thành rồi.” Tống Khải Minh xoay người, xoa xoa đầu chó Wowo: “Đừng làm bộ trẻ chó chưa trải sự đời như thế.”
Wowo đương nhiên không hiểu Tống Khải Minh đang nói cái gì, lại hưng phấn “Áu áu” hai tiếng.
Không lâu sau, gia đình ba người đến một studio chụp ảnh thú cưng nổi tiếng.
Hôm nay là sinh nhật năm tuổi của Wowo, Lâm Dục Thư đặc biệt nhờ trợ lý của mình hẹn trước studio này chụp một bộ ảnh gia đình.
Quản lý studio là một cô gái rất có biết tiếp đãi, lúc này cô đã chờ ở cửa tiệm, nhìn thấy hai người thì lập tức nghênh đón: “Chào anh Lâm, anh Tống, đây là Wowo sao?”
Cô ngồi xổm xuống, thử thăm dò vươn tay phải ra, Wowo đầu tiên ngửi ngửi, sau khi phát hiện không có sức uy hiếp mới buông lỏng cảnh giác.
“Mày soái chó quá nha.” Quản lý trưởng gãi gãi cằm Wowo, mà Wowo tựa như nghe hiểu, lè lưỡi với vẻ mặt hài lòng.
Lâm Dục Thư đột nhiên phát hiện điều hay ho, nói Wowo trẻ chó chưa trải đời, nó làm như bị điếc, mà khen nó đẹp chó, nó đắc ý không chịu được.
“Con trai anh thành tinh rồi à.” Lâm Dục Thư nói với Tống Khải Minh bên cạnh.
“Do em chiều nó quá.” Tống Khải Minh ôm eo Lâm Dục Thư, ghé vào tai cậu nói nhỏ: “Nếu em cho phép nó lên giường, nó còn phải chen vào giữa chúng ta…”
Thấy người quản lý đột nhiên đứng lên, Lâm Dục Thư vội vàng dùng khuỷu tay chọc chọc Tống Khải Minh bắt hắn chú ý, sau đó hỏi quản lý: “Bây giờ chúng ta bắt đầu chụp chưa?”
“Được rồi.” Người quản lý nói. “Các anh có mang theo đồ ăn vặt không?”
Thú cưng không hợp tác như con người khi chụp ảnh, chưa kể Wowo từ nhỏ đã nghịch ngợm và sẽ di chuyển trong vòng chưa đầy hai phút. Vì vậy, sau nửa giờ và hàng trăm bức ảnh được chụp, chỉ có vài tấm được chọn.
Khó khăn lắm Wowo mới nhìn về phía ống kính, nhưng đúng lúc này điện thoại di động của Lâm Dục Thư đột nhiên rung lên.
Quản lý studio đề nghị tạm thời dừng chụp, trước tiên để Wowo chơi một lát, chờ nó chơi mệt sẽ dễ chụp hơn rất nhiều.
Lâm Dục Thư đi qua một bên nhận điện thoại: “Chuyện gì?”
“Tổng giám đốc Lâm.” Giọng trợ lý vang lên trong điện thoại: “Tôi đã gửi cho anh bản phác thảo cúp thi đấu trên WeChat, nhưng có vẻ như… nhà thiết kế không sửa đổi nhiều.”
Lâm Dục Thư nhíu mày, vẫn duy trì trạng thái trò chuyện và mở wechat nhìn thoáng qua, lúc này một ngọn lửa vọt lên đỉnh đầu.
“Tôi đã nói là đừng làm đôi cánh phóng đại như vậy chưa?”
“Nhà thiết kế nói tỉ lệ như vậy rất đẹp…”
“Là hắn bỏ tiền cho cuộc thi hay là tôi bỏ tiền cho cuộc thi?” Lâm Dục Thư nói.
“Bắt hắn sửa, sửa không được thì đổi người khác!”
Tức giận cúp điện thoại, bên cạnh vang lên giọng nói của Tống Khải Minh: “Bé ơi, em lại tức giận rồi.”
Lâm Dục Thư thở ra một hơi, cũng biết trợ lý có hơi đáng thương, bình tĩnh lại: “Xin lỗi.”
“Hay là em về hưu non đi?” Tống Khải Minh nói. “Dù sao Hi Hi cũng đại học xong rồi, anh trai em có bận gì đâu? Em có thể giao một ít công việc cho anh ấy.”
“Anh ấy đã muốn về hưu non rồi.” Lâm Dục Thư trở lại sofa ngồi xuống, mệt mỏi xoa xoa khóe mắt: “Không sao đâu, em sẽ điều chỉnh được.”
“Đừng có áp lực quá.” Tống Khải Minh ngồi xuống bên cạnh Lâm Dục Thư, ôm vai cậu: “Ngày mai chúng ta chạy một vòng nhé?”
Lâm Dục Thư muốn nói ngày mai còn có công việc khác phải làm nhưng lời đến bên miệng, cậu lại nuốt trở về, sửa miệng nói: “Được.”
Công việc dù bận rộn đến mấy cũng không thể bỏ sở thích của mình, đây là ước định giữa hai người.
Hơn nữa, sở thích của hai người thực sự giải tỏa căng thẳng rất tốt.
Lâm Dục Thư thả lỏng, thuận thế ngã lên vai Tống Khải Minh: “Đúng rồi, anh xem tin tức chưa? Vũ Tu đoạt giải ở nước ngoài rồi.”
“Anh thấy rồi.” Tống Khải Minh nói. “Nhưng Phương Lan không tới tìm anh, hình như cũng không quan tâm.”
“Bà ấy có một người bạn trai nhỏ hơn tận hai mươi tuổi, mỗi ngày đều ân ái trong vòng bạn bè, làm gì có tâm tư quản chuyện của Vũ Tu?”
Để ý Vũ Tu, nói trắng ra là để ý Thiệu Hòa Húc. Mà khi bà thật sự không quan tâm đến người chồng cũ này, rất nhiều chuyện cũng không còn quan trọng nữa.
Quản lý studio nãy giờ chơi với Wowo, rốt cục nó không chạy loạn chung quanh nữa, thành thật ở trong chụp ảnh, chụp vài bộ “ảnh đơn cầu”.
Cuối cùng là chụp ảnh gia đình ba người.
Ban đầu Lâm Dục Thư và Tống Khải Minh ngồi trên sofa ôm Wowo, nhưng sau đó họ chọn đứng, để Wowo ngồi xổm giữa họ.
Trong ống kính, hai người đàn ông đẹp trai lịch lãm sóng vai đứng cạnh nhau, ở giữa là một con chó săn Tiệp Khắc uy phong.
Nhiếp ảnh gia nói “Tốt lắm, giữ!” và liên tục nhấn nút chụp.
Đèn flash chói mắt vụt qua như đưa Lâm Dục Thư về một buổi chiều nhiều năm trước.
Trong lầu dạy học yên tĩnh, cậu gõ cửa phòng làm việc của Chu Hiền: “Thầy Chu, thầy tìm con?”
“Là như vầy.” Chu Hiền nhìn Lâm Dục Thư, nói với vẻ hòa ái: “Thầy lấy được một offer không tồi, con muốn đi cùng thầy không?”
Thật ra lúc ấy Lâm Dục Thư đã xác định hướng đi nghề nghiệp của mình, nhưng sau khi nghe xong lời đề nghị của Chu Hiền, cậu không do dự mà lập tức đồng ý.
Từ trong phòng làm việc của Chu Hiền đi ra, Lâm Dục Thư mở ứng dụng Instagram, nhấn vào follow duy nhất của cậu.
Nhìn người đàn ông dựa vào chiếc xe đua trong ảnh, cậu lẩm bẩm: “Tôi sẽ làm việc ở nhà anh. Một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp nhau chứ?”
— HOÀN—