Hiệu Ứng Ăn Khớp - Không Cúc - Chương 58: Anh muốn...
Hầu như tất cả trưởng bối nhà họ Thiệu có mặt ở đây đều bị sốc trước cảnh tượng trước mắt.
Tống Khải Minh về nước chưa được nửa năm đã thực hiện cú nhảy ba lần từ Tổng giám đốc công ty con đến chủ tịch tập đoàn, mà lúc này hắn còn chưa tròn 30 tuổi.
Lâm Dục Thư rất thông cảm cho bọn họ, bởi vì mỗi lần cậu biết được dã tâm của Tống Khải Minh cũng sốc y như thế.
Mà khi cậu được biết thì Tống Khải Minh vẫn chưa thực hiện được kế hoạch của mình, nhưng bây giờ những cổ đông này phải đối mặt khi Tống Khải Minh đã lên làm vua.
So sánh với Thiệu Quang Kiệt, lúc anh ta 29 tuổi còn đang luân phiên làm việc ở các vị trí tiêu thụ, từ đó thấy được Tống Khải Minh 29 tuổi đã lên làm chủ tịch tập đoàn là điều khiến người khác khó thể tin được.
Mấy ngày kế tiếp, tin tức Vĩnh Tinh có biến động chiếm giữ đầu đề của các phương tiện truyền thông lớn.
Trong một thời gian, độ nổi tiếng của Tống Khải Minh rất cao, có người đào lại tấm ảnh chụp lúc hắn và Lâm Dục Thư đi công viên trò chơi, không ít người lại bắt đầu bới móc thân phận của Lâm Dục Thư.
Trước đây đồn đoán là nghệ sĩ của công ty giải trí nào đó, bây giờ tin tức càng thêm “Chính xác” hơn, biến thành hậu bối của Vũ Tu.
Có một số blogger thậm chí chỉ mặt gọi tên, nói bạn trai Tống Khải Minh là diễn viên ABC nào đó, nhưng diễn viên đó cũng không đứng ra làm sáng tỏ, ngược còn lợi dụng sự nổi tiếng của Tống Khải Minh.
“Anh còn biết lên tiếng thanh minh à…”
Trong văn phòng mới, Lâm Dục Thư nhíu mày xem tuyên bố làm rõ của Tống Khải Minh trên weibo, mở bình luận ra xem, phía dưới có rất nhiều tài khoản nam đang gọi Tống Khải Minh là chồng.
—— Cái khỉ gió gì thế này?
Cố kìm nén ý muốn mắng người ở khu bình luận, Lâm Dục Thư đóng trang weibo lại, lúc này trợ lý gõ cửa phòng làm việc của cậu, nói: “Lâm tổng, sắp đến giờ rồi, nên vào phòng họp thôi.”
Lâm Dục Thư đứng dậy chỉnh lại cà vạt, kẹp tài liệu họp dưới nách: “Được.”
Trụ sở xe điện Tấn Tiệp nằm ở giao giới giữa thành phố và vùng ngoại ô, từ khu dân cư lái xe qua cần hơn 40 phút.
Tuy rằng cao ốc Tấn Tiệp không có khí phái như cao ốc Vĩnh Tinh nhưng các loại thiết bị thông minh hóa ở đây khiến bầu không khí tổng thể của công ty có vẻ khá trẻ trung.
Trên đường từ văn phòng tới phòng họp, có không ít đồng nghiệp đi ngang qua giảm tốc độ xe cân bằng hai bánh, chào hỏi vị CEO mới Lâm Dục Thư này.
Mặc dù không gọi nổi tên ai nhưng Lâm Dục Thư vẫn gật đầu nói “Xin chào”.
Trong phòng họp, sau khi tất cả quản lý cấp cao đến đông đủ, Lâm Dĩ Tắc gật đầu với Lâm Dục Thư: “Bắt đầu đi.”
Hôm nay là ngày đầu tiên Lâm Dục Thư nhậm chức tại xe điện Tấn Tiệp, cuộc họp phát triển định kỳ đã được đổi thành phần giới thiệu bản thân của cậu, dù sao thì rất nhiều giám đốc điều hành cấp cao vẫn chưa quen Lâm Dục Thư.
Sau khi hiển thị PPT toàn màn hình, Lâm Dục Thư cầm bút hồng ngoại trong tay và nói về nội dung của PPT.
Lý lịch và thành tích công tác của cậu đều đủ ấn tượng, điều này cũng là cho cậu không hề thấp thỏm mà còn thoải mái tự tin khi đối mặt với một nhóm người xa lạ,.
“… Trên đây là kinh nghiệm làm việc và kế hoạch công tác sau này của tôi, hoan nghênh các vị đặt câu hỏi với tôi.”
Sau bài diễn thuyết, rất nhiều giám đốc điều hành cấp cao gật đầu, dường như rất tán thành màn thể hiện của Lâm Dục Thư.
Cũng không biết có phải ngại thân phận của cậu hay không mà không một ai dám hỏi, cuối cùng vẫn là Lâm Dĩ Tắc dẫn đầu: “Mấy năm gần đây Tấn Tiệp phát triển rất nhanh, cậu thấy thị trường nước ngoài thế nào?”
Lâm Dục Thư nói: “Lợi thế về giá của Tấn Tiệp không thể hiện rõ ở khu vực châu Á, nhưng nó rất cạnh tranh ở châu Âu. Doanh số của Tấn Tiệp đã tăng 300% ở châu Âu trong quý IV năm ngoái, điều này cho thấy thị trường này còn có nhiều tiềm năng phát triển. Hiện tại, một tàu vận tải Tấn Tiệp có thể chứa 5.000 chiếc xe mới, tôi nghĩ chúng ta có thể mua thêm chuyên cơ vận tải để theo kịp sự tăng trưởng của thị trường nước ngoài.”
Sau khi Lâm Dĩ Tắc đặt câu hỏi, những quản lý cấp cao khác cũng bắt đầu đưa ra các vấn đề với Lâm Dục Thư, bao gồm cả kế hoạch vận hành, chiến lược và tài vụ. Mặc dù có một vài thứ Lâm Dục Thư còn chưa am hiểu nhưng dù sao cậu cũng làm việc lâu ở Vĩnh Tinh, trả lời vẫn rất ổn thỏa.
Sau cuộc họp kéo dài một tiếng, Lâm Dĩ Tắc không lập tức rời đi mà chờ những quản lý cấp cao khác đi rồi mới tán gẫu với Lâm Dục Thư: “Ngày đầu tiên đi làm, cảm giác thế nào?”
“Ừ —— ” Lâm Dục Thư thả lỏng tựa lưng vào ghế, mười ngón tay đan vào nhau, suy tư nói: “Giống như về nhà, cũng có vẻ như không.”
Ở đây có quá nhiều đồng nghiệp xa lạ, môi trường làm việc cũng rất khác so với 10, 20 năm trước.
“Qua một thời gian nữa sẽ quen.” Lâm Dĩ Tắc nói: “Trợ lý sắp xếp cho em thế nào?”
“Rất được.” Lâm Dục Thư nói xong vẫn nhịn không được hỏi: “Anh, vừa rồi em thể hiện tốt không?”
“Em chuẩn bị nhiều như vậy còn không tốt được sao?”
“Vậy là được.”
Thật ra thân phận của Lâm Dục Thư giống với Thiệu Quang Kiệt, cả hai đều được sắp xếp làm CEO của công ty gia đình, bởi vậy Lâm Dục Thư không muốn bị tập thể thành viên Hội đồng quản trị bên ngoài không coi trọng giống như Thiệu Quang Kiệt.
“Nhưng vừa rồi em nhắc đến khiếu nại của khách hàng.” Lâm Dĩ Tắc nói thêm: “Em nói muốn giải quyết, thực ra chuyện không đơn giản như vậy.”
“Bởi vì bây giờ là thời kỳ mở rộng nhanh chóng sao?” Lâm Dục Thư hỏi.
“Đúng vậy, lượng tiêu thụ Tấn Tiệp mỗi tháng đều tăng lên, dây chuyền sản xuất cùng dịch vụ hậu mãi bên này có chút không theo kịp.” Lâm Dĩ Tắc nói. “Nhưng nếu chúng ta tập trung vào điều này, bộ phận nghiên cứu và phát triển có thể sẽ tụt lại phía sau.”
“…Nghiên cứu phát triển vẫn quan trọng hơn.”
“Đúng vậy, nhưng anh sợ dịch vụ khách hàng sẽ xảy ra vấn đề lớn.” Mặt Lâm Dĩ Tắc lộ vẻ lo lắng. “Nói thật với em, linh cảm này của anh rất mãnh liệt, bởi vì mấy năm nay Tấn Tiệp phát triển quá thuận lợi.”
“Sao anh càng ngày càng mê tín thế?” Lâm Dục Thư biết rất nhiều ông chủ đều như vậy, lúc thuận buồm xuôi gió luôn sợ thuyền lật trong mương.
Xem ra anh trai cậu cũng lớn tuổi rồi, không phóng khoáng như lúc còn trẻ.
“Đây không phải mê tín, mà là linh cảm.” Lâm Dĩ Tắc nói. “Ai thuận lợi mãi được?”
“Thôi thế này đi.” Lâm Dục Thư suy nghĩ một chút, nói: “Em sẽ chú ý vấn đề này hơn, sau này chúng ta sẽ nghĩ ra phương án giải quyết.”
Công việc ngày đầu đi làm không nhiều lắm.
Lâm Dục Thư tan ca đúng giờ, về nhà làm mì Ý và thịt bò bít tết, còn mở một chai rượu vang đỏ cổ điển.
Hôm nay cũng là ngày đầu tiên Tống Khải Minh chính thức lên làm chủ tịch Hội đồng quản trị, quả là một ngày đáng chúc mừng. Nhưng người nào đó cả ngày không gửi tin nhắn cho cậu, đoán là hắn bận bù đầu.
“Tích tích” Tiếng mở khóa mật mã vang lên, là Tống Khải Minh đã về.
Việc đầu tiên hắn làm sau khi vào nhà là vứt balo sang một bên, ngồi phịch xuống ghế sofa, xoa đầu Wowo và nói: “Anh không muốn đi làm”.
“Rửa tay ăn cơm, Tống đổng.” Lâm Dục Thư dọn dao nĩa, trêu ghẹo hắn.
“Sao em cũng gọi anh như vậy?” Tống Khải Minh lười biếng lê dép đi tới phòng bếp, từ sau lưng ôm lấy eo Lâm Dục Thư: “Hôm nay Lâm tổng nấu gì?”
“Cơm Tây.” Lâm Dục Thư mặc kệ đồ trang sức cỡ lớn đeo bám trên người mình,bỏ một mớ rác chướng mắt vào thùng rác: “Mau đi rửa tay.”
Đầu xuân sắc trời tối rất sớm, khi hai người dắt Wowo đi dạo thì ánh trăng đã treo giữa không trung.
“Cho nên trên bảng cân đối tài sản phải nhìn thấy tài sản ròng của xí nghiệp sao?” Tống Khải Minh hỏi.
“Lát nữa về em dạy anh.” Lâm Dục Thư nói. “Còn vấn đề gì khác không?”
“Có.” Tống Khải Minh kéo dài dây xích để Wowo ra bãi cỏ chơi: “Vì sao dưới trướng Vĩnh Tinh lại có nhiều công ty vỏ bọc như vậy?”
“Ý anh là loại không có kinh doanh à?” Lâm Dục Thư nói. “Về thuế vụ, anh có thể đi thỉnh giáo Chiêm Đình.”
Tống Khải Minh thở ra một hơi, bên khóe miệng hình thành một làn sương trắng: “Công việc này khó khăn hơn anh tưởng.”
“Anh nghĩ sao thế?” Lâm Dục Thư cười nói: “Làm sao anh có thể tiêu hóa nhanh khối tài sản lớn chừng đó của Thiệu gia chứ?”
Wowo bắt đầu đi vòng quanh trên bãi cỏ, cậu lấy khuỷu tay chọc Tống Khải Minh, nói: “Mau đi hốt cứt.”
Tống Khải Minh bĩu môi: “Hôm nay anh vất vả vậy rồi…”
“Sau này em không dắt chó đi dạo với anh nữa.”
Tống Khải Minh rất thích tản bộ cùng Lâm Dục Thư sau bữa ăn, hắn nói như vậy rất có cảm giác gia đình.
Lúc đầu Lâm Dục Thư không cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng sau đó cậu đột nhiên nhận ra mình đã vô tình thích nghi với tốc độ nhanh chóng của Tống Khải Minh.
Tống Khải Minh mang theo chiếc túi màu đen nặng trịch, quay về bên cạnh Lâm Dục Thư: “Đừng nói về anh nữa, bên em thế nào?”
“Rất tốt, không có gì không quen.” Lâm Dục Thư nói.
“À.” Tống Khải Minh chán nản đáp một tiếng.
“Phản ứng đó của anh là sao?”
“Anh chỉ đang nghĩ, nếu em không quen thì có thể quay lại làm việc bên cạnh anh.”
“Làm thư ký cho anh?” Lâm Dục Thư cảm thấy c buồn cười. “Anh có biết bây giờ anh giống cái gì không?”
“Cái gì?”
“Ấu đế đăng cơ, cần nhiếp chính vương ta ở bên phụ tá.”
Lâm Dục Thư tự nhận ví dụ này của mình rất chính xác, nhưng Tống Khải Minh lại nghiêng đầu không hiểu: “Dụ dỗ em trai lên máy bay? Là cái gì cơ?”
… Được rồi, tiếng Trung của người này cần phải được cải thiện.
“Bỏ đi.” Lâm Dục Thư ngại giải thích thêm phiền toái nên bước nhanh về phía trước.
Nhưng ai ngờ sự tò mò của gã người Đức lại mạnh lạ thường, dùng tay xách túi đựng phân giữ chặt cánh tay cậu: “Rốt cuộc là có ý gì?”
“Anh đừng đem cứt chó trây lên người em.” Lâm Dục Thư cau mày trốn tránh, kết quả Tống Khải Minh dứt khoát dùng bàn tay kia ôm cậu vào trong ngực.
“Bảo bối, nói mau.”
“Anh ——”
Lời mắng mỏ của Lâm Dục Thư còn chưa kịp thốt ra, người quản lý tài sản khu chung cư đi ngang qua “khụ” hai tiếng.
“Lâm tiên sinh, Tống tiên sinh, buổi tối tốt lành.”
Lâm Dục Thư không tiện nổi cáu, tùy ý để Tống Khải Minh ôm cậu, lịch sự trả lời “Chào buổi tối”.
Chờ bóng dáng người quản lý tài sản biến mất, lúc này cậu mới đẩy Tống Khải Minh ra, tức giận nói: “Anh có thể kiềm chế một chút không?”
Tống Khải Minh cười: “Xem ra em thích ứng rất tốt rồi đó.”
Đúng vậy.
Mặc dù bị người khác nhìn thấy, Lâm Dục Thư cũng không để ý.
Nhưng đột nhiên cậu nhớ đến bài đăng trên weibo ban ngày lướt xem, lại bắt đầu để ý: “Anh biết trên mạng có bao nhiêu người gọi anh là chồng không?”
“Có sao? Anh không để ý.” Tống Khải Minh lại ôm Lâm Dục Thư vào lòng: “Vậy thì chúng ta công khai đi?”
“Chờ một lúc nữa, em phải tìm thời gian làm công tác tư tưởng cho anh em.” Nói tới đây, Lâm Dục Thư rốt cục nhớ lại đề tài vừa rồi, giải thích: “Ví dụ vừa rồi em nói, có nghĩa là anh cần em.”
“Em còn biết anh cần em?” Tống Khải Minh nhướng mày hỏi.
“Nhưng anh em cũng cần em.” Lâm Dục Thư nói: “Sản lượng và hậu mãi của Tấn Tiệp không theo kịp sự phát triển, bên anh trai em cũng rất thiếu người.”
“Anh biết.” Tống Khải Minh thở dài một hơi. “Cho nên chuyện bên này anh tự mình giải quyết.”
“Anh còn chuyện gì cần giải quyết?”
“Người của Thiệu Hòa Đông không phối hợp với anh.” Tống Khải Minh nói. “Suy cho cùng, bọn họ vẫn không phục anh.”
Lâm Dục Thư đã đoán trước được điều này.
Cho dù năng lực của Tống Khải Minh xuất chúng, tư cách và lai lịch của hắn phơi bày ra ở đó thì trưởng bối Thiệu gia vẫn không tâm phục khẩu phục hắn.
Lui mười ngàn bước mà nói, cho dù vị trí chủ tịch để Thiệu Quang Kiệt đến ngồi thì những trưởng bối kia cũng sẽ cảm thấy không đủ tư cách, chớ nói chi là Tống Khải Minh mới về nước không đến nửa năm.
“Còn có Thiệu Hòa Húc, ông ấy còn khó đỡ hơn Thiệu Hòa Đông.” Tống Khải Minh đau đầu nói. “Ông ấy cảm thấy anh ngồi lên vị trí chủ tịch là dựa vào ông ấy, cho nên tới tìm anh đòi Showroom ô tô 4S.”
“Anh đồng ý chưa?” Lâm Dục Thư nhíu mày hỏi.
Không phải khối nghiệp vụ này không thể cho đi nhưng có lần một sẽ có lần hai, Tống Khải Minh không thể cho dễ dàng vậy được.
“Không có, tạm thời kéo dài.” Tống Khải Minh nói tới đây, đột nhiên dừng bước.
Lâm Dục Thư kỳ quái quay đầu lại, chỉ thấy Tống Khải Minh mấp máy môi, mở miệng nói: “Thật ra thì…”
“Thật ra thì? “Lâm Dục Thư đứng tại chỗ, chờ Tống Khải Minh nói tiếp.
“Có một cách có thể giải quyết rất nhiều vấn đề.” Tống Khải Minh nói.
“Cách gì? “Lâm Dục Thư hỏi.
“Không liên quan đến di chúc, là suy nghĩ của anh.”
Trong lòng Lâm Dục Thư đột nhiên sinh ra linh cảm không tốt.
“Anh muốn mua lại xe điện Tấn Tiệp.” Tống Khải Minh nói.
Mặc dù Lâm Dục Thư đã đoán được đáp án này nhưng lòng vẫn không khỏi trầm xuống. Ánh mắt cậu hơi rét: “Anh nói đây là suy nghĩ của anh?”
“Ừ.” Tống Khải Minh nói.
“Từ khi nào?” Lâm Dục Thư nhịn không được nhíu mày hỏi: “Từ khi nào anh có suy nghĩ này?”
“Trước khi về nước.”