Hẹn Ước Đơn Phương - Sở Vận Hoa (full) - Chương 14 “Tôi đang chờ bạn!”
Giản Yên vẫn duy trì nguyên tư thế cũ, ngồi yên không buồn nhúc nhích. Đối với giọng nói xa lạ này, cô lại chẳng hề có một chút dấu ấn nào cả.
Người kia thấy vậy liền dứt khoát ngồi xuống vị trí đối diện Giản Yên, ngón tay gõ gõ lên tấm kính cửa sổ mà cô đang tựa vào.
Giản Yên khẽ nhíu đôi mày xinh đẹp. Cô đưa tay vén tóc, nghiêng đầu nhìn chàng trai trước mặt, giọng nói cất lên đầy vẻ đề phòng:
“Tôi quen anh sao?”
Người đàn ông đối diện có ngoại hình ma mị với mái tóc dài lãng tử. Anh ta mặc áo sơ mi bò đã tùy ý cởi bỏ vài nút, mơ hồ để lộ ra lồng ngực rắn chắc màu đồng ẩn hiện bên trong. Thoạt đầu quan sát, ấn tượng đầu tiên của Giản Yên về anh ta chỉ có thể tái hiện lên bằng một từ.
PLAYBOY!
Phương Tuấn giờ phút này mới được ngắm nhìn trọn vẹn dung nhan của người đẹp. Hắn ta ngẩn ngơ nhìn đôi mắt trong suốt cùng chiếc mũi cao thẳng, lướt xuống dưới là cánh môi mềm ướt át kiêu kỳ. Cho tới khi bắt gặp bờ vai gầy trắng ngần nổi bật trên nền váy đen tuyền cùng tóc dài phủ xuống hừng hỡ, bí ẩn, Phương Tuấn thật chỉ muốn mở miệng chửi thề một tiếng.
CMN! Trước giờ hắn ta chỉ thích những em gái quyến rũ với thân hình bốc lửa. Không ngờ lần đầu tiên lại bị cô gái mình hạc xương mai này mê mẩn đến nỗi thần hồn điên đảo như vậy.
“Tôi mới đến tiệm này lần đầu. Muốn nhờ em tư vấn giúp xem hương vị nào đặc biệt, lại dễ uống nhất?”
Phương Tuấn vui vẻ lên tiếng, theo thói quen đưa tay vuốt nhẹ mái tóc màu xám khói, khuyên tai hình chữ thập lại theo đó rung rinh, lấp lánh dưới ánh sáng xanh dịu của đèn phòng.
Đối diện với ánh mắt như muốn dính chặt vào người mình của Phương Tuấn, Giản Yên chỉ cảm thấy vô cùng phiền phức. Nhưng ngẫm nghĩ dù gì người này cũng lịch sự bắt chuyện, chưa làm gì quá phận đối với bản thân cô, thế nên Giản Yên vẫn nhẹ nhàng trả lời, dáng vẻ khách sáo, lạnh nhạt đầy xa cách:
“Xin lỗi! Nhưng tôi cũng mới đến đây lần đầu!”
Dứt lời, Giản Yên liền đánh mắt nhìn xuống ly nước lọc trước mặt.
“Ồ! Vậy … sao?”
Phương Tuấn không vì sự thờ ơ của Giản Yên mà trở nên bất mãn. Ngược lại hắn ta càng cảm thấy hứng thú xen lẫn chút bối rối, mấy lời tán tỉnh điêu luyện trước nay vẫn thường xuyên dùng tới bỗng nhiên cứ thế quên sạch.
Thấy người kia vẫn ngồi như đóng đinh tại chỗ không muốn rời đi, Giản Yên chẳng biết làm gì khác ngoài việc mặc kệ. Dù sao lát nữa Thanh Hoa tới đây rồi, đó chính là cách đuổi người hữu hiệu nhất.
Thế nhưng dù Giản Yên có ngồi yên từ đầu đến cuối thì cũng không có nghĩa là rắc rối sẽ bỏ quên cô. Phương Tuấn chẳng bỏ qua cơ hội được làm quen với người đẹp, anh ta lân la bắt chuyện với ý định muốn tìm kiếm thêm thông tin gì đó:
“Có thể cho tôi biết tên của em được không? Em chỉ ngồi đây một mình thôi sao?”
“Tôi đang chờ bạn!”
Giản Yên vẫn kiệm lời đến mức tối đa, trực tiếp bỏ qua câu hỏi vế đằng trước của người đối diện.
Phương Tuấn vờ như không biết, lặng lẽ đặt danh thiếp của mình lên bàn rồi đẩy nhẹ tới trước mặt Giản Yên.
“Đây là Card visit của tôi. Em có thể liên hệ với tôi bất kỳ lúc nào!”
Nói đến đây mà Giản Yên còn chưa hiểu được ý của người này nữa thì chắc chắn cô chính là đồ ngu. Khoảnh khắc liếc nhìn xuống tấm danh thiếp nọ, Giản Yên đã thật sự nở nụ cười đầu tiên kể từ khi chạm mặt anh chàng PLAYBOY này.
Phương Tuấn khẽ nhếch môi tự mãn. Anh ta không tin nhìn thấy thứ này rồi mà cô gái này lại không hề mảy may dao động.
Bỏ qua vẻ mặt tràn đầy đắc ý của Phương Tuấn, Giản Yên hứng thú cầm tấm Card visit lên, liếc mắt một lần nữa nhìn lại tên của anh ta được in đậm rõ nét trên đó rồi lịch sự lên tiếng:
“Cảm ơn anh, Phương Tuấn!”
Phương Tuấn nghe giọng nói êm ái của người đẹp gọi đến tên mình, toàn thân giống như có dòng điện chạy qua, kích thích và hưng phấn đến lạ. Đang định tiếp tục tung ra nốt bước cuối cùng của chiêu thức tán gái mà anh ta đang vô cùng tâm đắc này thì bất chợt phía sau lưng Giản Yên có một người từ từ tiến đến.
“Ý của anh tôi hiểu. Nhưng tiếc rằng tôi lại không cần!”
Giản Yên dứt lời, vốn định trả cho Phương Tuấn thứ thuộc về anh ta thì người kia vừa đến đã thô lỗ giật phắt lấy tấm danh thiếp trên tay cô.
Giản Yên nghiêng đầu lướt qua người vừa mới xuất hiện, sau đó cô nhìn Phương Tuấn rồi khẳng định với giọng điệu chắc như đinh đóng cột:
“Ồ! Anh thấy đúng chứ?”