Hẹn Ước Đơn Phương - Sở Vận Hoa (full) - Chương 10 “Cô yêu Nguyên Quang?”
Thông tin Linh Lan vừa thốt ra chẳng khác nào ngọn lửa đỏ khiến cho không khí trên bàn tiệc càng trở nên nóng bỏng.
Hà Như ngồi bên cạnh vội vàng nắm lấy tay Giản Yên. Chẳng cần nói bất kỳ điều gì cô vẫn hiểu rất rõ việc Giản Yên yêu Sở Vận Hoa nhiều đến mức nào.
Nhiều năm như vậy rồi tình cảm kia càng trở nên kiên cố. Còn cô gái này chỉ là đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ mà thôi!
Giản Yên thấy bản thân mình thật sự phát sốt rồi. Vừa mới ấm áp từ những hoài niệm cũ đã ngay lập tức bị hiện thực dội cho một xô nước lạnh, khiến toàn thân giá buốt đến rã rời.
Sắp đặt cô gặp gỡ Sở Vận Hoa thế này, ông trời chính là đang muốn giúp cô đối diện với sự thật đây mà.
Bỗng dưng tay Giản Yên đang đặt ở phía dưới bàn ăn bị ai đó dùng sức nắm lấy, thậm chí ngày càng thêm siết chặt khiến cô phải nhăn mày bất mãn.
Lập tức nhìn Nguyên Quang cảnh cáo, Giản Yên lại chỉ thu được về ánh mắt ngập tràn nhu tình xen lẫn đau lòng. Giống như cậu ta chính là đang có lòng nhắc nhở Giản Yên, diễn biến tiếp theo của câu chuyện đối với cô sẽ là sự đả kích rất lớn.
Quả nhiên, câu trả lời ngay sau đó của Phùng Cẩn Mai giống như cơn cuồng phong đem theo tất cả sự thịnh nộ từng bước nhấn chìm niềm tin nhỏ nhoi của Giản Yên xuống nơi đáy biển:
“Cảm ơn bạn! Bọn mình đang chờ hai bên gia đình thống nhất ngày tổ chức hôn lễ!”
Phùng Cẩn Mai nở nụ cười ngọt ngào, hạnh phúc ôm lấy cánh tay người đàn ông xuất chúng ngồi cạnh, nhìn qua thực sự rất xứng đôi.
Có thứ gì đó xộc lên cổ họng Giản Yên đắng ngắt. Cô vội vàng nuốt lấy một ngụm nước, đau lòng đến mức chẳng thể rơi nổi một giọt lệ.
Vì yêu Sở Vận Hoa, sự thất vọng cùng tổn thương đối với Giản Yên đã trở nên quen thuộc. Cố chấp yêu anh ta chẳng khác gì với việc tự mình ngày ngày đâm thêm vài nhát dao vào trái tim, đau đớn đến dần dần tê liệt.
Nếu đã như vậy, tại sao lúc này rồi cô vẫn nghe rõ tiếng trái tim đang vỡ vụn thành từng mảnh, tâm trí cùng thân xác mỏi mệt này chỉ muốn ngay lập tức ngất đi.
Anh ta sắp kết hôn với cô gái kia rồi! Vậy chuyện xảy ra với cô một tháng trước thì sao đây?
Nghĩ đến đây, Giản Yên chỉ biết mỉm cười cay đắng!
Là sự cố! Là ác mộng!
Chỉ có duy nhất đứa trẻ là thật!
Đứa trẻ của riêng mình cô thôi!
Bữa ăn diễn ra tiếp theo đó, Giản Yên chỉ dùng một chút soup gà, củ quả luộc và nước canh. Chừng 30 phút thôi mà từng giây nặng nề trôi qua dài như cả thế kỷ. Giản Yên vừa khó thở trong không gian ngập tràn hương vị của đủ loại thức ăn, vừa phải cố gắng chặn lại sự nôn nao nơi cổ họng, cảm giác này quả thực còn kinh khủng hơn tra tấn.
oOo
Khó khăn lắm mới có được một buổi tụ họp, thế nên lớp trưởng của hai lớp đã thống nhất tổ chức giao lưu “tăng hai” sau bữa trưa.
Giản Yên thực sự không muốn đi. Nhưng chưa kịp nói lời từ chối thì mấy cô bạn bàn bên cạnh đã nhanh chóng ùa sang, với lý do chưa có thời gian để hàn huyên nói chuyện liền thành công lôi kéo được Giản Yên đang trong tâm thế định bỏ của chạy lấy người.
Kỳ thực ngày còn học cao trung, quan hệ của cô cùng bạn bè vô cùng tốt. Thế nên giữa chừng mà bỏ về thế này Giản Yên cũng cảm thấy có phần hơi áy náy.
Một số ít vì có việc cá nhân nên không thể tham gia, còn lại tất cả liền hồ hởi kéo nhau lên phòng hát tầng trên.
Mấy cậu bạn năng động thuần thục chọn bài hát, đèn nhạc cũng nhanh chóng được mở lên. Chẳng mấy chốc căn phòng đã tràn ngập không khí vui vẻ cùng náo nhiệt khó quên. Giản Yên bị mấy cô bạn kéo ngồi vào một góc nhỏ, thay phiên nhau hỏi han đủ điều.
“Yên, chuyến du lịch sắp tới cậu sẽ tham gia chứ?” Bích Thùy vừa bịt tai để cản bớt âm thanh, vừa cố gắng nói to hết mức.
“Thùy hỏi thừa, tất nhiên là Yên sẽ tham gia rồi.” Huyền Thư tươi cười, làm một bộ liếc xéo Bích Thùy.
Giản Yên ngẩn ngơ, chưa hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện ra sao. Sau một hồi được mấy cô bạn kịp thời giải thích, cô mới biết là trong lúc mình chưa kịp tới thì mọi người đã bàn bạc, lên kế hoạch sắp tới nhân dịp nghỉ lễ sẽ tổ chức một chuyến du lịch. Các bạn học lớp A thấy vậy liền ngỏ ý muốn cùng tham gia. Dù sao trước giờ hai lớp vẫn thường chơi chung, quan hệ lại tốt nên ý kiến này hoàn toàn được mọi người nhất trí.
Giản Yên là một thành viên tích cực, thường xuyên hưởng ứng các hoạt động của lớp. Nếu là trước đây, chắc chắn cô sẽ đồng tình mà không cần suy nghĩ. Thế nhưng hiện tại, cô còn đang mang thai. Bác sĩ nói rằng phụ nữ mang thai cần chú ý giữ gìn sức khỏe, nhất là trong thời gian ba tháng đầu tiên.
Hơn nữa lại còn đi cùng với lớp A…
Mấy bạn bên cạnh đang bàn luận vô cùng sôi nổi về chuyến du lịch sắp tới. Nhìn vẻ mặt háo hức cùng mong chờ của bọn họ, Giản Yên lại cảm thấy phân vân yếu lòng. Bởi vì kế hoạch này chính là do cô và ban cán sự lớp từng đưa ra và thảo luận. Đến bây giờ đã có thể thực hiện được rồi…
“Khụ khụ!”
Mùi thuốc lá bất chợt xộc vào mũi khiến Giản Yên không kịp đề phòng, khó chịu che miệng ho sặc sụa. Trước khi dạ dày bắt đầu cuộn trào dâng lên đến cổ họng, cô liền xách túi vội vàng chạy ra ngoài.
Chạy một mạch đến cuối hành lang, Giản Yên tham lam hít thở chút không khí trong lành nguyên bản. Cô mệt mỏi dựa người vào vách tường lạnh lẽo, cảm giác thân thể uể oải, nặng nề này thật giống như là đang đi mượn vậy.
“Cô yêu Nguyên Quang?”