Hẹn Một Mai - Riber Vũ - Chương 17: Lời xin lỗi
Bởi vì anh mà cô thay đổi, cũng vì anh mà bản thân Hải Miên biết cô có bao nhiêu dũng khí.
Cô không còn gặp lại Thanh Tú nữa. Mạng xã hội đã chặn rồi, cô không dám nhìn thấy anh, chỉ là một tấm hình thôi cũng đủ để nỗi nhớ trong cô nổ ra giống như quả bóng đang no căng. Không dám đối mặt, chỉ sợ một phút giây đó sẽ phá vỡ hết mọi sự nỗ lực của cô.
Mẹ anh không thích cô.
Chỉ cần như thế đã đủ làm cho tình yêu của Hải Miên trở nên mong manh, yếu ớt.
Phạm Thanh Tú từ lúc thấy dòng tin nhắn đó, ngay sau đó anh chẳng thể gửi được bất kì tin nhắn nào nữa. Cô không cho anh một cơ nội nào để níu kéo. Tại sao vậy? Cô nghi ngờ tình cảm của anh sao?
Cảm xúc dồn nén khiến anh không chịu nổi mà suy sụp. Chưa bao giờ Phạm Thanh Tú đau khổ như thế. Lòng ngực đau tức không thể thở nổi, mắt anh đỏ hoe. Trong đêm tối đó, anh lặng lẽ đọng lại toàn bộ dòng tin nhắn, từ ngày đầu tiên cũng đến khi kết thúc. Đọc rồi thỉnh thoảng lại mỉm cười khi nhớ lại lúc ấy, dáng vẻ ấy. Tưởng tượng lúc cô bé đó nhắn mấy lời này trông như thế nào nhỉ?
Thật nhớ quá đi mất, nhớ quá đi mất…
Tình cảm của cô mang hương vị của thanh xuân và tuổi trẻ, nồng nhiệt như ngọn lửa nhưng bề ngoài luôn dịu dàng, êm ái dịu xoa anh, nói rằng “Em rất thích anh.”
Giống như sợi dây leo mềm mại nhưng ấm nóng ôm trọn lấy trái tim anh, từ từ đâm chồi, kết hoa. Mà anh thì chìm đắm trong thứ hương hoa đó không dứt ra được.
Xa anh, cô bé đó có nhớ anh không?
Ngàn vạn lần anh đều không tin đây là sự thật. Càng không nghĩ đến, lần cuối hai người còn liên lạc với nhau rõ ràng vẫn còn vui vẻ cơ mà?
Những câu hỏi không ai giải đáp cứ nằm trong tim Phạm Thanh Tú mãi như thế. Mãi cho đến khi, anh từ bỏ rồi. Anh không có cách nào tìm được cô. Dường như bốc hơi vậy, đến mạng xã hội và số điện thoại cô cũng chặn rồi. Thật chu toàn.
Nguyễn Hải Miên như cây kim ghim trong lòng anh, không muốn nhổ ra càng không thể nhổ ra.
Ở mọi nơi, Nguyễn Hải Miên đều bắt gặp được những mảnh kí ức nho nhỏ cùng anh. Làm sao quên đây, chính cô là người nói anh quên mình đi nhưng bản thân mình làm không được.
Cũng là đoạn đường về nhà, nhưng vô số liền cô nhớ tới lúc đó cả hai đã vui vẻ đến như nào. Kể cả, cái trung tâm thương mại đó, món ăn đó hay thậm chí là bệnh viện chỉ cần nhìn thấy cô đều thấy sợ hãi. Không dám đặt chân tới càng không muốn đến. Lỡ đâu? Biết đâu được Hải Miên gặp lại Thanh Tú thì sao?
Hai người cứ như thế, yên lặng xa nhau. Nỗi đau trong lòng cũng thế, cứ im lặng mà nhói lên từng cơn.
Ngoài mặt, Hải Miên và Thanh Tú luôn là người vui vẻ và hòa đồng. Mà đâu có ai biết, họ vừa có một đoạn thời gian đau đớn.
Có một hôm đó, một bạn nữ trong lớp vừa chia tay bạn trai. Cô ấy chạy ùa vào trong lớp gục đầu xuống bàn bật khóc. Miên nhìn cô ấy ngưỡng mộ, Miên cũng muốn được khóc như cô ấy. Khóc thật to để nỗi âm ỉ trong lòng biến mất đi, nhưng chẳng thể làm gì.
Nữ sinh đó qua ngày hôm sau giống như nguôi được cơn buồn bã, rồi cô ấy lại vui vẻ. Mà Hải Miên chưa từng bộc lộ ra dáng vẻ nào của người vừa thất bại trong chuyện tình cảm. Cô cứ như thế, như thế. Cô từng bước làm những việc mà trước giờ mình chưa từng làm. Như Phạm Thanh Tú, xung quanh thật nhiều bạn bè, thật ấm áp và dịu dàng, cũng năng động của thanh xuân. Muốn giống như anh.
Phạm Thanh Tú trở thành một thứ mà Hải Miên cất giấu sâu trong đáy lòng. Người ta nói đó là forever crush.
Tình yêu của cô dành cho anh, sẽ mãi còn ở đó. Dẫu cho anh có người mới, dẫu cho cô bắt đầu có cuộc sống mới. Nhưng cái thứ tình cảm nồng đậm của mối tình đầu đó sẽ mãi là của anh.
Sinh nhật của cô, không có sự xuất hiện của anh. Nguyễn Hải Miên đã từng mong chờ. Khi đó, cô tưởng tượng sinh nhật mình, anh sẽ tặng cho cô một ổ bánh kem sinh đẹp. Hai người cùng nhau ước nguyện rồi ăn nó. Chỉ cần vậy thôi cũng đủ làm Hải Miên mãn nguyện rồi.
Hôm sinh nhật đó. Cô không biết rằng, dù không gặp mặt nhưng ai đó đã gửi một lời chúc khẽ khàng cùng một món quà đã được chuẩn bị chỉnh chu nhưng mãi cũng không thể gửi đi.
Trong đêm tối đó, Phạm Thanh Tú nhìn màn hình điện thoại hiện lên dòng ngày tháng năm. Anh nhìn thật lâu cho đến khi nó đổi sang con số mà mình muốn. Một câu nói gãy gọn vang lên trong đêm tối.
“Chúc mừng sinh nhật.”
Món quà gói ghém thật đẹp ở bên cạnh được anh cầm nắm, vân vê suốt cả đêm. Giống như sờ tay cô vậy, không muốn dứt bỏ.
Phạm Thanh Tú bắt đầu cuộc sống đi học đi làm như từ trước khi cái người đó xuất hiện. Không có dáng vẻ lơ là chểnh mảng, anh rất chuyên tâm chuyên chú. Dường như ngoài chuyện đó ra, anh không còn muốn làm gì khác. Việc học khiến Phạm Thanh Tú tập trung hết năng lượng của não bộ, sẽ không còn nghĩ đến những chuyện khác.
Thỉnh thoảng anh sẽ cùng bạn bè đi chơi, thỉnh thoảng sẽ có Trần Ngọc Linh. Dường như thời gian kia, cô ấy có thể biết gì đó nhưng lại không can dự vào quá nhiều. Anh và Ngọc Linh chưa từng có lần nào ở riêng với nhau. Bạn bè chung của anh và cô ấy là nhiều quá, khiến mối quan hệ của hai người dần lại thành chủ đề.
Phạm Thanh Tú không thích như thế. Anh sẽ uyển chuyển phủ nhận thật khéo. Mà Trần Ngọc Linh cũng sẽ giống anh. Cũng có lúc, cô ấy hỏi anh.
“Em biết chuyện rồi.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện gì em cũng biết.”
Lúc anh và Hải Miên quen nhau, có số ít bạn bè anh biết chuyện. Họ là những người cùng đi thực hành với anh trong chuyến đi đó. Và có lẽ khi thấy anh như thế trong thời gian gần đây. Họ có lẽ cũng đoán được rồi.
Phạm Thanh Tú không nhìn Ngọc Linh cũng không trả lời.
“Anh như thế, mẹ anh buồn lắm. Bà ấy mong em chiếu cố anh.”
“Vậy sao? Anh không nghĩ bà ấy sẽ buồn đâu.”
“Anh đừng nói thế.”
“Em cũng đừng nghe bà ấy nói gì.”
“Anh có muốn thử tác hợp với em không?”
Phạm Thanh Tú rất nhanh trả lời.
“Anh không.”
“Tại sao thế?”
“Em biết đó, trong lòng anh có một người. Em xứng đáng có người yêu em thật lòng. Em hiểu không?”
Trần Ngọc Linh cười, cô ấy rất xinh đẹp. Từ ngày nhập học tới giờ cũng đã bốn tháng. Cô ấy tham gia các câu lạc bộ. Cô ấy nổi bật và có nhiều người theo đuổi.
“Em không cần tình cảm của anh. Thứ em cần là bạn trai trên danh nghĩa.”
Phạm Thanh Tú khó hiểu nhìn cô gái đối diện.
“Để làm gì? Em không thiếu người theo đuổi mà.”
“Vâng! Nhưng họ không đáng tin như anh. Em quen thuộc anh hơn, anh cũng tốt hơn bọn họ.”
Anh suy nghĩ, anh có nên lựa chọn một người xấu không? Có thể dùng Trần Ngọc Linh để quên đi nỗi âm ỉ trong lòng không?
“Anh có thể thử, thử xem anh có thể quên được cô ấy không, thử xem cái cảm giác đó có thể giảm bớt đi không mà. Em không cần tình cảm của anh. Chúng ta là hợp tác vui vẻ, em cho anh lợi ích và anh cũng thế. Em chỉ cần anh thi thoảng xuất hiện cùng em thôi.”
Phạm Thanh Tú suy nghĩ rất lâu mà ở đối diện, Trần Ngọc Linh rất kiên nhẫn chờ đợi. Sắp nửa năm rồi, dường như anh chẳng còn cơ hội nào với Nguyễn Hải Miên. Thậm chí gặp mặt cũng không có. Hai con người cùng sinh hoạt trong một thành phố nhưng dường như ngẫu nhiên gặp nhau là điều quá khó. Giống như, duyên số đã sử dụng hết vào cái lần gặp gỡ lần đầu ấy rồi. Chẳng còn gì nữa.
Anh có nên thử không?
Những ngày đầu năm mới, thời tiết trở lạnh. Mà Nguyễn Hải Miên lại thích nhất kiểu thời tiết này. Sẽ không còn khó chịu, cả người nhớp nháp vì mô hôi chảy ròng ròng dưới cái nóng. Dẫu biết Sài Gòn là nơi có khí hậu dễ chịu nhất rồi. Cô không thích chịu nóng nhưng chịu lạnh thì cũng không giỏi, mà lại tình nguyện thà chịu lạnh còn hơn.
Cuộc sống của cô không có anh, diễn ra bình thường như từ trước khi Thanh Tú xuất hiện. Không có gì đột phá. Bạn bè rủ cô cùng đi chơi Tết. Từ lúc chuyển về đây, nhà cô cắt đứt triệt để với người đàn ông đó. Ông ấy cũng không có xuất hiện nữa. Bởi vì xa trường học hơn, sau khi trả nợ lại dư ra một khoản nhỏ. Cả nhà quyết định mua cho Hải Miên một chiếc xe máy.
Từ ngày đó, Hải Miên bắt đầu chạy xe máy đi học. Thế nên khi bạn bè rủ cô đi chơi đâu đó, cũng dễ dàng hơn. Buổi tối đó sau khi trở về từ cuộc vui. Tâm trạng cô thoải mái không ít. Lúc nằm trên giường định đăng tải một vài tấm ảnh đã chụp.
Cô nhận được tin nhắn, một bức ảnh được gửi từ một người chị. Hải Miên nhớ rồi, chính chị gái này cùng nhóm với Thanh Tú, cũng là người cho cô thông tin mạng xã hội của anh. Nhờ chị gái này mà duyên phận của cả hai mới được bắt đầu. Hải Miên cũng kết bạn với chị gái đó với lòng biết ơn.
Chị gái đó cũng gửi cho cô một bức ảnh. Hình ảnh trang cá nhân vẫn là tấm ảnh đại diện đó, nhưng dòng trạng thái mối quan hệ đổi thành hẹn hò. Thông tin đó chậm chạp thu về não bộ, cuối cùng Hải Miên cũng cảm thấy như quả bóng mà chính bản thân giữ gìn bấy lâu ấy nổ tung rồi.
“Chị không thấy tài khoản của em không còn bạn chung với cậu ấy nữa. Chắc là em xóa rồi nhỉ? Em biết cái này chưa?”
Nước mắt Hải Miên rơi xuống màn hình điện thoại. Quả nhiên là đau khổ như thế, hóa ra mình cũng sẽ giống như cô bạn cùng lớp bởi vì quá đau lòng không kiềm được mà bật khóc ngay trong lớp.
Là sao ấy nhỉ?
Chính bản thân cô là người rời đi để anh có cuộc sống mới tốt hơn, nhưng khi thấy anh bắt đầu cùng người khác lại cảm thấy đau lòng.
Từ trong danh mục chặn, cô bỏ cái tài khoản Phạm Thanh Tú ra. Cũng lâu rồi Nguyễn Hải Miên không có chạm vào đó. Giống như bức hình chị gái kia gửi đến. Anh để chế độ hẹn hò cách đây không lâu. Nhưng người ấy lại hoàn toàn giấu tên.
“Chị biết người đó là ai không?”
Chị gái cũng nhanh trả lời.
“Chị không rõ nữa, nghe đâu là một cô bé bên trường Luật.”
Khả năng tìm kiếm thông tin của Hải Miên không tốt lắm, nhưng lúc ấy chẳng hiểu sao lại tìm được một tài khoản. Trực giác của con gái chăng?
Tài khoản để rằng đang học tại đại học Luật thành phố Hồ Chí Minh. Tài khoản rất nhiều người theo dõi, dường như cô gái này rất hot. Tài khoản Instagram cũng có lượt theo dõi cao chỉ để một chữ Linh. Ở phía dưới là những bài đăng.
Trong đêm đó, vào cái ngày anh lên thành phố. Cô gái đó cùng lên với anh đã chụp một bức ảnh ngồi bên cạnh. Dòng trạng thái “Cùng nhau lên.”
Cô ấy đăng khá nhiều về những địa điểm ăn uống. Những tấm hình tóc dài xoăn mượt, da trắng ngần, đôi mắt to tròn đều hai mí cùng với đôi môi đỏ, gương mặt trái xoan. Cô gái đó có thân hình nhỏ nhắn và gầy, ưa chuộng các phong cách đơn giản, nữ tính và thanh lịch. Nhìn một chút, cuộc sống của cô gái đó, rất tương đồng với anh. Niềm vui và nhộn nhịp. Chẳng giống như cô, buồn tẻ và chán ngắt.
Chỉ theo dõi một đêm đó, Nguyễn Hải Miên biết, cô gái đó là hàng xóm của anh. Thật trùng hợp nhỉ. Những ngày đầu năm mới với Hải Miên cũng không mấy vui vẻ. Tâm trạng cô trùng xuống, trông khuôn mặt cũng nặng nề và thiếu sức sống.
Đúng vậy, là thiếu sức sống.
Đôi mắt cũng to lên vì sưng trong thật thảm. Những ngày đầu năm mới đã như thế, dự định là một năm kia trôi qua cũng không dễ dàng.
Cố gắng là cố gắng nhưng bản tính của Hải Miên là ưa thích yên tĩnh. Có lẽ, nỗ lực để có một cuộc sống thú vị, vui vẻ như bọn họ giống như cố theo đuổi một điều tiếc nuối nhưng thật chất lại chẳng phải là vì bản thân hiện tại.
Những ngày nghỉ ấy, coi như lại chẳng có gì để nhớ. Muốn quên đi câu chuyện đó nhưng cũng chẳng thể quên. Cái vòng luẩn quẩn nhớ hay không nhớ, quên hay không quên, có thể hay không thể, ích kỷ hay cao thượng, nên buồn hay nên vui. Chẳng thể nào xác định nổi những điều đó. Chính là không thể quyết định được cái gì cả.
Sau tất cả, câu chuyện vừa xảy ra đó. Nguyễn Hải Miên nhận ra mình nợ anh rất nhiều.
Nợ một lời hứa.
Và còn nợ một lời xin lỗi.
Xin lỗi vì hứa cùng nhau thật nhiều, càng xin lỗi vì đã biết trước được kết quả nhưng vẫn cố chấp cùng anh.