Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời! - Hàn Dung Hân - Chương 163: Ngoại truyện 1: Tương phùng!
- Trang Chủ
- Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời! - Hàn Dung Hân
- Chương 163: Ngoại truyện 1: Tương phùng!
Đế Tĩnh Uyển nằm ở trung tâm thành phố Bắc Thành sầm uất náo nhiệt với diện tích hơn 20000m². Dinh thự được thiết kế theo phong cách Tây âu cổ điển, màu chủ đạo là trắng và đen được xây thành 5 khu độc lập.
Khu một nằm ở bên trái cổng vào là biệt thự 4 tầng dành cho người giúp việc và quản gia ở. Khu hai có 3 tầng ở bên tay phải đối diện với khu một đó là chỗ tập luyện cũng như nơi ở của các thành viên xuất sắc của tổ chức. Họ đến đây không chỉ rèn luyện bản thân mà còn có nhiệm vụ quản lý an ninh cho dinh thự.
Khu ba là căn nhà to ở chính giữa dùng để tiếp đón khách. Khu bốn là ga- ra tập hợp mấy chục chiếc siêu xe của Thanh Ly như Rolls Royce, Cadillac, Ferrari, Lexus, Maybach,… Khu năm còn gọi là Biệt Uyển một căn biệt thự xa hoa xây đằng sau khu ba. Nơi này là nhà riêng của Thanh Ly gồm có năm tầng nếu không có sự cho phép của nàng thì không một ai dám đặt chân đến đây.
…
Sau màn hôn cuồng nhiệt Tiêu Dạ Thần liền ngất lịm trên vai nàng. Thời gian chuyển động trở lại mọi ánh mắt đổ dồn vào nam nhân đang được Thanh Ly ôm. Tất cả người trong giới Hắc Đạo được một phen kinh ngạc bởi thiếu nữ được mệnh danh là “quỷ la sát” của ngành sát thủ lạnh nhạt với tất cả đàn ông theo đuổi mình lại đang ôm một tên mặt trắng.
Chuyện này truyền ra sẽ khiến cả Hắc Đạo sôi sục không thôi!
– Phương Tôn! Lập tức bao vây nơi này lại! Chuẩn bị xe về Đế Tĩnh Uyển.
– Vâng! Lão đại!
Phương Tôn là tam gia của tổ chức Devil một trong những thuộc hạ trung thành của Thanh Ly. Hắn ta nghe rồi liền ra lệnh cho mọi người bao vây khách sạn mở đường cho nàng và Tiêu Dạ Thần ra xe.
…
…Biệt Uyển…
Trong căn phòng rộng lớn được trang hoàng giản dị tinh khôi nam nhân kia vẫn nằm đó không có dấu hiệu tỉnh lại. Ba ngày đã trôi qua thân ảnh nhỏ bé điềm tĩnh ngồi bên cạnh giường chờ hắn tỉnh lại. Hai mắt Thanh Ly hiện lên quầng thâm rất rõ nét khuôn mặt hơi nhợt nhạt suốt từ hôm đó đến giờ nàng chưa ngủ được một giấc hẳn hoi nào.
Mới nhắm mắt được vài phút thì Thanh Ly lại mơ thấy cảnh tượng ngày hôm đó. Nghĩ lại nàng thấy khi đó mình hơi quá đáng với Tiêu Dạ Thần. Ngay trước mặt hắn nàng lại khơi dậy cơn ác mộng dai dẳng đó rồi từ từ biến mất. Đến khi gặp lại ở khách sạn Heaven ánh mắt đầu tiên hắn nhìn nàng chính là xúc động sau đó lấn át sang thù hận.
Rốt cuộc chàng đã trải qua điều gì mới khiến thân thể mình đầy vết tích như vậy? Và đến đây bằng cách nào? Còn đám người Mặc Diệc Hàn, Bạch Tư Thành, Lãnh Tử Hiên thì sao?
Nghĩ đến đây đầu nàng cứ kêu ong ong cơ thể mệt mỏi rã rời hai mí mắt cứ trĩu xuống. Thanh Ly nhìn qua một hồi rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng nhẹ nhàng đóng cửa. Nàng dặn dò người hầu nếu thấy hắn tỉnh lại thì thông báo ngay cho mình.
Sau khi Thanh Ly rời khỏi Tiêu Dạ Thần liền mở mở to đôi mắt nhìn lên trần nhà. Cảnh vật xung quanh đối với hắn khá lạ lẫm. Căn phòng được thiết kế theo phong cách châu Âu cổ điển màu chủ đạo là trắng đen. Nơi này hẳn là phòng ngủ của Thanh Ly. Hắn nhổm người dậy đi ra phía ban công đứng từ đây có thể quan sát được toàn cảnh của khu dinh thự.
Từ độ cao cho thấy hắn đang đứng ở tầng năm của biệt thự. Nơi này không chỉ có duy nhất một căn biệt thự mà còn có 4 căn nữa nằm gần phía cổng ra vào. Khắp mọi nơi đều có người mặc đồ đen canh gác nghiêm ngặt.
Phía xa xa là các khu trung tâm thương mại khu đô thị bậc nhất Bắc Thành. Loại trừ các khả năng có thể thì chỉ còn một nơi thôi…Đế Tĩnh Uyển – Dinh thự thuộc sở hữu của người đứng đầu bảng xếp hạng SA.
Cạnh! Tiếng mở cửa phòng vang lên sau đó một nữ hầu đi vào. Tiêu Dạ Thần dùng ánh mắt chết chóc nhìn cô ta doạ nữ hầu sợ hãi vội cúi đầu xin lỗi rồi nhanh chân rời khỏi phòng.
…Một lát sau…
Thanh Ly được người hầu đánh thức báo rằng Tiêu Dạ Thần đã tỉnh. Nàng vừa nghe thấy liền lao ra khỏi phòng lập tức chạy sang phòng bên cạnh đập cửa. Cộc cộc cộc!
– Tiêu Dạ Thần! Là ta Thanh Ly đây? Chàng tỉnh chưa?
Qua vài phút bên trong cũng không có một tiếng động nào Thanh Ly lại gõ cửa tiếp.Tiêu Dạ Thần! Chàng không nói gì có nghĩa là đồng ý rồi nhé! Ta vào đây!Thanh Ly nói rồi liền xoay tay nắm cửa định bước vào nhưng lại không thể nào mở được. Nàng biết chắc hắn vẫn đang giận dữ nên cũng mềm mỏng nhẹ giọng mà nịnh hắn. Nửa tiếng sau Thanh Ly đã nói đến mức khản tiếng mà bên trong hắn vẫn không đáp trả câu nào. Hay hắn khoá cửa từ bên trong rồi!
– Người đâu! Đi xuống khu hai gọi Phương Tôn lên đây cho tôi.
– Vâng! Cô chủ.
…Mười phút sau…
Phương Tôn đã có mặt trên tầng năm của khu Biệt Uyển. Hắn ta vừa đến đã bày ra vẻ mặt hết sức bất ngờ bởi trên phòng riêng của lão đại không chỉ có mình hắn mà còn hai hàng người hầu đứng dài ra hai phía hành lang. Chuyện gì đây? Rõ ràng lão đại đã cấm không cho ai bước vào Biệt Uyển nửa bước mà giờ lại đổi ý rồi… Chẳng lẽ lão đại uống nước biển đến lú lẫn người?
– Phá khoá cửa cho tôi! Hỏng tôi chịu! Nhanh lên!
– Vâng! Lão đại!
Phương Tôn nói rồi liền rút ra một cây sắt nhỏ dẹt thọc vào lỗ khoá xoay vài vòng. Ổ khoá vang lên tiếng kêu cạch nhưng khi Phương Tôn đẩy cửa vào lại không tài nào mở nổi. Hắn ta quay lại nhìn Thanh Ly với vẻ mặt bất lực rồi chầm chậm lui về phía sau. Phá được khoá lại không mở được hẳn là Tiêu Dạ Thần đang âm thầm giở trò.
Mẹ kiếp! Giận dỗi gì chứ! Chẳng phải bây giờ đã gặp rồi sao? Đến giải thích cũng không cho nàng cơ hội!
– TIÊU DẠ THẦN! HỒ LY THỐI! LÃO GIÀ CHẾT TIỆT! CHÀNG MỞ CỬA RA CHO TA. ĐỪNG TƯỞNG TA KHÔNG BIẾT LÀ CHÀNG ĐANG DỞ TRÒ.
Thanh Ly hét lên doạ mấy nữ hầu run cầm cập đứng nép vào tường. Bọn họ làm ở đây được mấy năm rồi đây là lần đầu tiên thấy nàng tức giận đến như vậy còn bộc phát ra ngoài nữa. Mọi lần nổi giận chỉ một ánh mắt đã đủ khiến họ hiểu rằng mình đã làm trái ý nàng sẽ phải chịu sự trừng phạt. Có điều… từ sau khi nàng tỉnh dậy sau tai nạn đó thì tính cách có chút khác biệt. Phương Tôn cũng bị doạ đến ngây người chỉ thầm cầu mong cho tên mặt trắng bên trong được bình an vô sự.
Nói nhẹ không thích nói nặng không vào vậy thì nàng phải dùng đến cách cuối cùng này. Thanh Ly nghĩ rồi liền rút con dao gọt hoa quả cắm ở khay đựng của nữ hầu mà nữ hầu đang bê rạch một đường trên cổ tay mình. Phương Tôn hốt hoảng định cho người đi gọi bác sĩ đến nhưng lại bị nàng cản lại.
– Tất cả lui xuống dưới tầng 1! Không có lệnh thì không ai được phép lên đây.
– Nhưng mà…!Vâng…lão đại.
Mấy nữ hầu nghe vậy liền cúi người xuống chào Thanh Ly rồi nhẹ nhàng đi xuống tầng. Trước khi đi xuống Phương Tôn có quay lại nhìn một cái hắn ta định nói gì đó nhưng lại ngập ngừng nuốt vào bụng. Hiện tại trên tầng 5 chỉ còn một mình Thanh Ly đang đứng ngoài cửa và Tiêu Dạ Thần ở bên trong.
– 10 phút! Hoặc là chàng mở cửa hoặc là đợi đến khi ta mất máu đến chết.
Thời gian mười phút đang đếm ngược từng giây từng phút trôi qua thật tĩnh lặng. Tách…tách…tách… không gian yên tĩnh đến nỗi nàng có thể nghe được tiếng máu chảy rơi xuống sàn. Ba phút trôi qua bên trong vẫn không có một chút tiếng động nào…5 phút…8 phút…
Dưới chân Thanh Ly đã đọng thành một vũng máu nhỏ. Khuôn mặt của nàng trắng bệch vì đau nhưng Thanh Ly vẫn chẳng hé răng nửa lời. Chín phút trôi qua cơn choáng váng đã kéo đến khiến nàng không thể đứng vững phải dựa vào cánh cửa. Ngay khi thời gian sắp hết cửa phòng đột ngột được mở ra Thanh Ly ngã vào người hắn.
Cảm nhận được mùi hương quen thuộc nàng liền an tâm nhắm mắt lại. Tiêu Dạ Thần nhìn vết cắt trên tay Thanh Ly rồi lại nhìn xuống dưới sàn đáy mắt hiện lên một tia đau xót hắn bế nàng lên rồi quay người vào phòng.