Hệ Thống Ngược Tra Nam - Nhật Nguyệt - Chương 62: Trở về thực tại (P2)
Hiệu suất làm việc của trường cũng rất tốt, cô về lớp tầm 5 phút đã có người đem tới cho cô bộ bàn ghế mới.
Giáo viên chủ nhiệm thấy cô cũng thay đổi sắc mặt, lớn tiếng cảnh cáo cả lớp không được gây chuyện với cô.
Trở về nhà, cô liền thả ra chiếc camera mini tự động, cái này cô có được ở thế giới khoa học, nó có chức năng ghi hình lẫn thu âm rất tốt, còn có thể ẩn mình lẫn tránh mối nguy hại.
Thả tầm 5 cái, cô quay lại phòng định đi ngủ, nhưng mẹ cô Kiều Trân liền lên tiếng: “Lo mà đi nấu ăn đi, cả nhà đói meo cả rồi, em trai ngươi cũng sắp về rồi, đừng để nó đói bụng.”
“Vâng.” Bạch Nguyệt quay lưng lại với Kiều Trân, nên bà ta không thấy được nụ cười tinh quái của cô.
Cô vừa vào bếp chưa được 5ph thì đã cả nhà đã nghe tiếng nổ lớn, Kiều Trân tức giận chạy xuống bếp.
“Mày đây là cố ý phá nhà đúng không, tao sẽ đánh mày chết.”
“Mẹ đừng đánh con mà, con xin lỗi.”
Kiều Trân cầm cán chổi không ngừng đánh lên người cô, Bạch Nguyệt không kháng cự chỉ luôn miệng xin tha.
Thấy đã thu đủ chứng cứ, cô liền vừa khóc vừa chạy ra khỏi nhà, đằng sau bà ta vẫn tức giận quát theo: “Mày nhắm chạy được thì chạy luôn đi, mày mà trở về tao sẽ đánh gãy chân mày, đồ phá hoại.”
Bạch Nguyệt chạy xa, liền buồn cười phủi bụi trên người, người mẹ này của cô cũng ra tay độc ác thật, may cơ thể cô đã được một lớp bông bảo vệ, nhưng vẫn cảm giác hơi ê nha.
Sẵn tiện cô cũng đi tìm nhà cho mình, chờ thêm vài chứng cứ cô cũng sẽ ra ở riêng.
Chỗ cô đang ở là một cái thôn nhỏ nên cô liền bắt xe lên thị trấn, xuống xe cô nhìn xung quanh tìm một căn nhà ưng ý.
Không biết đi bao lâu cô cũng đã thấy một căn nhà nằm gần chợ, bệnh viện, trường học lẫn công viên, quá là tuyệt vời rồi.
Không suy nghĩ cô liền bước tới trước cửa hỏi thăm: “Tôi thấy treo bảng bán nhà, tôi có thể vào nói chuyện không?”
Chủ nhà ở bên trong thấy có người tới thì khá vui mừng,nhưng khi thấy chỉ là một cô bé học sinh cấp 3 thì sắc mặt có hơi khó coi.
Với lại lúc cô rời đi, bộ đồ cô mặc vẫn là bộ đồ học sinh, làm gì kịp thay chứ.
“Bé con đi lạc sao?”
“Không, tôi tới mua căn nhà này.” Bạch Nguyệt nhàn nhạt đáp trên tay mở ra một túi vàng, chủ nhà thấy là đồng vàng liền mời cô vào trong.
Chủ nhà nhiệt tình giới thiệu cho cô căn nhà, một phòng khách, hai phòng ngủ một nhà bếp một nhà vệ sinh.
Trong hai phòng cũng có nhà vệ sinh, đằng sau nhà còn có một cái vườn nhỏ.
Giá cả thì 4500 đồng vàng, sang tên trong ngày luôn cho cô, Bạch Nguyệt rất hài lòng liền chốt hạ.
Ở đất nước của cô, 17 tuổi đã có thể đứng tên rồi, đó cũng có nghĩa 17 tuổi đã có thể gánh chịu những hình phạt về pháp lý.
Chủ nhà làm việc rất mau lẹ, chỉ mất hai tiếng, cô đã căn nhà riêng,lúc này cũng đã 8h tối, đồ đạt trong nhà cũng khá đầy đủ nên cô cũng chỉ cần dọn dẹp sơ là có thể vào ở luôn.
Sáng hôm sau, cô bắt xe lên lại trường đi học, vừa bước tới cổng trường đã thấy đứa em trai kia của cô, Bạch Hạo.
“Mày đi đâu? Mẹ nói mày nhắm đi được thì đi luôn đi, đừng có mà quay về nhà.”
“Vậy à, cảm ơn vì đã thông báo nha.” Bạch Nguyệt đáp lời liền lướt quá người Bạch Hạo mà đi.
Bạch Hạo thấy cô cứ vậy mà đi, hắn liền tức giận định túm lấy tóc cô, nhưng không ngờ cô lại né làm hắn ngã hẳn về trước.
“Con khốn, mày còn dám né, tao sẽ về méc mẹ, cho mẹ đánh chết mày, con khốn.”
Bạch Nguyệt mặc kệ hắn kêu gào, bước thẳng lên lớp. Bạch Hạo vốn được Kiều Trân cưng chiều quá mức, đã 16 tuổi đầu tới việc tự ăn cơm còn phải đợi người đút cho.
Ba cô là Bạch Cảnh, ông ta cũng cưng chiều hắn quá đáng, chỉ cần là hắn muốn ông ta điều mua cho.
Còn cô chỉ vì là con gái nên bị đối xử không khác gì đứa con ghẻ cả, mẹ không yêu cha không thương.
Việc nhà điều là cô làm, đến khi cô bắt đầu đi làm thì tiền sinh hoạt cũng chỉ một mình cô lo, cô bị cấm yêu đương nếu không sẽ bị hai người kia ép gả cưới cho kẻ khác.
Cô vì không muốn bị gả mà phải liều mạng vào công việc kiếm tiền.
Nhưng bây giờ cô sẽ sống vì mình, gia đình đó cô không cần nữa.
Bạch Nguyệt sau khi tan học không hề có ý trở về nhà, cô liền bắt xe lên căn nhà ở thị trấn.
Về phía gia đình Bạch…
“Mẹ ơi, con khốn Bạch Nguyệt dám làm con té, đã vậy không biết con dậy mà bỏ đi luôn.”
“A Hạo đáng thương của mẹ, để mẹ xem xem nào.” Kiều Trân sốt ruột nhìn con trai, quần áo bị cát đất làm lem nhem.
“Mẹ đuổi nó luôn đi mẹ.” Bạch Hạo tức giận nói.
Kiều Trân sẽ không đuổi Bạch Nguyệt đi, bởi nếu cô đi rồi ai sẽ làm công việc nhà, sau này cô còn có thể giúp họ kiếm thêm một khoản tiền sính lễ, để bọn họ còn có tiền cho Bạch Hạo làm ăn.
“Con ngoan,có gì nó về mẹ đánh nó cho con hả giận, con bay giờ vào tắm rửa chuẩn bị ăn cơm nha.”
“Mẹ phải đánh nó mạnh vào con mới hết giận.” Bạch Hạo được Kiều Trân dẫn đi vừa nói.
“Rồi rồi.”
Đợi cả buổi tối vẫn không thấy cô trở về, Kiều Trân liền gọi điện thoại.
Bạch Nguyệt bên kia vừa bắt liền ăn một tràn trách mắng: “Con kia mày đủ lông đủ cánh rồi đúng không, mày đi đàn đúm với thằng nào rồi đúng không, mày đang ở đâu?”
“Ủa mẹ? Không phải mẹ bảo Bạch Hạo nói với con nhắm đi được đi luôn à, sao giờ mẹ lại trách con.” Bạch Nguyệt giọng nói tủi thân, nức nở nói.
Kiều Trân tức giận nhưng phải kiềm lại nói: “Em con chỉ là giỡn thôi, con mau về nhà đi, đừng làm ba mẹ lo lắng nữa.”
“Vâng.” Bạch Nguyệt nức nở đáp.
Kiều Trân bên đây liền tắt máy, Bạch Cảnh đi làm về không thấy Bạch Nguyệt đâu liền lên tiếng: “Con bé Bạch Nguyệt đâu, nó không coi đây là nhà nữa à?”
“Đủ lông đủ cánh rồi, ông xem mà xử trí nó đi, không phải nó còn có ít lợi cho Bạch Hạo thì tôi đã đuổi nó đi rồi.”
“Ngày mai nó về thì nói tôi.” Bạch Cảnh tức giận nói.
Bạch Nguyệt ở thị trấn nhìn mọi việc xảy ra trong nhà bằng camera cô đã đặt, nhìn bọn họ lạnh nhạt như thế, cô tự hỏi mình có phải được nhặt ở đâu về nuôi không.
Nhưng khi nhớ lại kiếp trước cô đã đi xét nghiệm ADN, thì cô thật sự là con của họ, nên cô chỉ biết ngâm đắng nuốt cay không phản kháng.
Chỉ vì cô là con gái mà họ không để ý cô.
Ngày mai cô trở về, nếu họ dám làm quá, đừng trách cô kiện họ tội bạo lực gia đình, sẵn tiện cắt đứt quan hệ.
Nếu đã chỉ coi Bạch Hạo là con thì đừng trong mong gì từ cô nữa.