Hệ Thống Giải Cứu Của Nhà Ngoại - Đa Diện Chung Danh - Chương 25
Những Web khác đều là repost không xin phép! Ê xong còn tự ý sửa nội dung nhá, quá đáng làm tui chỉ muốn drop cho biết mặt:((((
Tui là tác giả của truyện, giọng văn với tên người có hơi giống văn Tàu chắc sang đến thế giới sau tui sẽ viết rõ giọng văn Việt hơn u oe…
Tính mỗi thế giới cho tầm 20-25 chương thôi cơ mà do tui viết mỗi chương có 1k8 chữ è nên bị kéo dài ra….
– –Chương 25—
Sau khi tiễn khách về, Cố Thanh Vân còn định trở về viện coi Bạch Hiển. Cha Bạch nói không cần lo lắng, dặn cậu cứ ở nhà tối nay rồi sáng mai lại qua cũng được. Dù sao con chuột bắt được kia đã tỉnh. Cần đợi xem moi được thông tin gì từ miệng gã nữa thôi.
Vệ sĩ lần này cha Bạch thuê thực chất là đám người bên phía bang Thanh Hải cử qua giúp. Dù sao cũng lăn lộn trong thế giới ngầm nhiều, sẽ không dễ bị dính chiêu như mấy tên vệ sĩ đào tạo công nghiệp kia.
Những ngày sau đó lại bình yên một cách quá đáng. Cha Bạch cùng Bạch Vũ Tri vẫn bận rộn chuyện công ty. Bạch Hiển ở bệnh viện vừa xử lý giấy tờ trợ lý mang đến vừa tập trung điều trị hai chân.
Lịch hẹn với Brani cha Bạch từng nhắc càng ngày càng gần, Phan Văn cũng gặp mặt cha Bạch thường xuyên hơn.
“Hắn cũng cứng miệng lắm, chẳng chịu khai nhiều”, Phan Văn đẩy máy ghi âm về phía cha Bạch, khuôn mặt lộ rõ sự áy náy chán nản, “Đây là tất cả những thông tin thu được, chỉ có thể điều tra đến tên trợ lý Trương đó thôi. Hoàn toàn chẳng nắm thóp được đến Cố Trình”.
Bạch Vũ Thời nhận lấy, “Như vậy cũng đủ rồi”, đủ để ông khẳng định kẻ chủ mưu là ai. Còn việc có vạch trần được thằng điên đó ra trước Pháp Luật hay không, ông không quan tâm nữa.
Sớm hôm sau, lúc cả nhà còn đang ăn sáng, quản gia lại đem tới một tấm thiệp mời khiến cả nhà mất ngon. Là lời mời đến dự mừng thọ của bà nội Cố Trình.
Cha Bạch sầm mặt, biết rõ ông đã thẳng thừng đối đầu mà vẫn gửi thiếp đến, thật không biết Cố Trình hắn lại mặt dày như thế. Rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì trong đầu đây?
“Cha, có đi không ạ?”, Bạch Vũ Tri hỏi.
“Hừ, sao lại không. Đã mời rồi thì cứ đến thôi”, cha Bạch tiện tay gấp tấm thiệp quẳng lên mặt bàn. Ông muốn xem Cố Trình có thể lộng hành đến đâu.
“Vậy con sẽ đi cùng”
Vũ Tri siết tay, dù sao tất cả mọi chuyện đều do nghiệt duyên giữa cậu với hắn. Bạch Hiển bị hại đến tàn phế, công ty Cố Trình còn liên tục cạnh tranh chèn ép các mối làm ăn nhà mình. Bạch Vũ Tri cảm thấy tội lỗi và hối hận vô cùng. Cậu cảm giác nếu không thể làm gì để cứu chữa thì sẽ bị dày vò đến bệnh mất thôi.
“Không, con ở nhà đi”, cha Bạch cân nhắc một chút, Bạch Vũ Tri đang bị nhắm đến mà đi theo đến nhà họ Cố, ai mà biết thằng điên đó sẽ làm gì.
“Nhưng cha à…”, Vũ Tri còn chưa kịp nói thêm liền bị mẹ ngăn lại.
“Chỉ có cha đi, con cùng không yên tâm”, Bạch Vũ Tri ngang bướng.
Cha Bạch còn chưa quở trách, giọng nói điềm tĩnh liền khiến ông cùng cả nhà quay phắt nhìn về phía cửa.
“Anh sẽ đi”, Bạch Hiển ngồi trên xe lăn để trợ lý chầm chậm đẩy vào trong.
“Anh hai!?”, Vũ Tri sửng sốt tiến đến tiếp nhận xe lăn từ tay trợ lý.
“Sao con lại tự ý xuất viện mà không báo cho nhà một tiếng hả?”, cha Bạch vừa lo lắng vừa tức giận, “Lại còn ăn nói hàm hồ, chân con còn chưa đỡ mà đòi đi lung tung gì hả!”
“Cha, con không sao”, Bạch Hiển biết thế nào cũng bị càm ràm, y liền dành lời trước, “Con vốn cũng không cần nằm viện lâu như thế, chữa trị thì về nhà cũng làm được”.
“Cái thằng này thật là!”, cha Bạch thở hắt ra một hơi nặng nề.
“Con không ra mặt một thời gian rồi, chẳng phải nhiều kẻ đang tò mò về tình trạng của con lắm sao. Nhân dịp này con cũng nên xuất hiện thôi”, Bạch Hiển nhếch môi cười nhạt.
“Được rồi, quyết định vậy đi”, cha Bạch đồng ý, ông không thể cản Bạch Hiển ở nhà mãi được.
Đến cuối lại chỉ có con bị bỏ lại, Bạch Vũ Tri lầm bầm, rũ mắt che đi chút tự ti kia.
“Thanh Vân đâu rồi ạ? Con không thấy em ấy”, Bạch Hiển nhìn quanh nhà, thấy vắng mất bóng dáng nhỏ bé kia liền hơi hụt hẫng.
“Thằng bé vừa đi qua nhà hàng xóm rồi”, Nguyệt Cốc giải thích, “Mẹ đăng kí cho nhóc ấy vào học trường tiểu học An Khang”
“Vậy sao lại qua nhà hàng xóm ạ?”
“Cậu Dabi qua nói tiện đường đến công ty thì đưa Thanh Vân đi học luôn”.
Xong mẹ cũng tin mà giao em ấy cho người ta? Bạch Hiển tất nhiên biết Dabi là ai, chỉ là không ngờ mẹ y lại quý mến anh chàng đó đến vậy.
“Cậu ấy sẽ không làm hại thằng bé đâu”, cha Bạch hiếm khi cũng nói đỡ, “Là người mình cả”.
Là cậu ta tự nhận hay cha nghĩ thế? Bạch Hiển hiếm khi nào không vui và bắt bẻ một người chưa từng gặp được mấy lần đến thế. Tại cái tên đó mà y không được nhìn em trai nhỏ của mình.
– —
“Hắt xì!”
“Hửm, cẩn thận cảm lạnh nhé”, Dabi nâng cao nhiệt độ trong xe, dịu dàng và săn sóc đúng chuẩn một anh giai hàng xóm thân thiện.
Cố Thanh Vân khịt mũi, chẳng ừ hử gì. Vốn dĩ sáng nay cậu định giả bộ lên xe của cha Bạch đến trường rồi sẽ lẻn đến công ty cùng ông hoặc đến bệnh viện coi Bạch Hiển. Tự dưng cái tên này chui qua đòi chở cậu đi học làm kế hoạch của cậu đổ bể hết ráo. Đi học với đám trẻ con choai choai khiến tâm trạng Cố Thanh Vân hết sức….cạn lời.
“Đi học khiến em không vui, hay là do tôi khiến em không vui thế?”, Dabi nghiêng đầu hỏi.
Cố Thanh Vân nhìn cái nụ cười mỉm kia của hắn, thật chỉ muốn táng cho cái. Biết rõ lý do thật rồi còn cố tình hỏi vậy để chọc cậu à?
“Cả hai”, Cố Thanh Vân khoanh tay trước ngực, chân ngắn định vắt lên nhưng không đủ dài nên đành phải ưỡn ngực thẳng lưng hai chân buông thõng, kéo căng khuôn mặt nhỏ ra vẻ lạnh lùng.
Dabi bật cười thành tiếng, “Vậy bé cưng, chúng ta trốn học nhé. Có muốn cùng anh đi làm không?”.
Hai chữ bé cưng khiến da gà Cố Thanh Vân rần rần dựng hết cả lên. Nhưng nghe đề nghị của Dabi cậu lại thấy có vẻ không tồi. Nghĩ đi nghĩ lại một chút, cuối cùng cậu gật đầu, “Được, em đi với anh. Nhớ đưa em về đúng giờ là được”.
Dabi nhếch lông mày, hài lòng đảo tay lái, “Tuân lệnh”.
Lúc đến công ty của Dabi, Cố Thanh Vân còn tưởng mình chỉ có thể loanh quanh gần chỗ phòng của hắn thôi. Không ngờ Dabi lại hào phóng cho phép cậu tham thú tất tần tật mọi chỗ trong công ty. Thậm chí còn không quên giới thiệu cậu là cháu của Nguyệt Cốc một cách công khai.
Tập thể nhân viên thích ôm với nhéo má cậu lắm, mà e ngại ánh mắt của Dabi nên chỉ vây quanh hỏi han cho kẹo thôi. Nhưng như vậy cũng đủ khiến Cố Thanh Vân cười đến mức cơ mặt có chút co rút, vội vã kiếm cớ chạy mất dạng khỏi vòng vây.
Dabi nhịn cười đến run cả người nhìn cậu nhóc bơ phờ ngồi trên ghế sopha.
“Anh không làm việc à?”, Cố Thanh Vân chả buồn phản ứng nữa, cậu cần yên tĩnh.
“Công việc không nhiều, tôi bồi chơi với em thêm lúc nữa”, Dabi nhếch môi ngồi xuống đối diện, lâu rồi hắn mới thấy vui thế này, để bản thân thư thả chút nữa đi.
“Anh có anh em gì không?”
“Không có, tôi là con một, cơ mà không ngại nhận thêm một đứa em trai dễ thương đâu”, Dabi nháy mắt.
“Xì, ai mà thèm”, Cố Thanh Vân hừ khẽ, cậu nghĩ nghĩ lại hỏi tiếp, “Anh thực sự không tò mò về tôi nữa à? Thái độ của anh thản nhiên như thế, không sợ tôi hại anh à?”.
Dabi cười cười, “Ừ, em sẽ không đâu. Em là ‘thiên thần bảo hộ’ của nhà họ Bạch cơ mà. Thiên thần thì sao hại người được”, ánh mắt của hắn nhìn về phía Cố Thanh Vân đơn thuần thực sự không có ý xấu nào, cơ mà vẫn khiến Cố Thanh Vân nhìn ngứa răng nha.
Bởi hắn đã biết chân thân của cậu rồi. Cái tên hồ ly mặt cười này, toàn bắt gặp cậu ngay tại thời điểm then chốt. Sau hôm bị hắn nhìn thấy dùng dị năng, Cố Thanh Vân lại bị hắn bắt gặp thêm lần nữa khi đang thả tai và đuôi ngủ quên trong vườn nhà họ Bạch. Thật không biết là quá mức trùng hợp hay vô tình nữa. Cơ mà sau đó Dabi cũng đã nghiêm túc nói chuyện với cha mẹ Bạch sẽ giữ bí mật và khẳng định mình là đồng minh nên mọi chuyện cứ yên lặng trôi qua như thế.
Tên này còn rất biết nịnh Nguyệt Cốc, khiến bà tự hào khoe khoang cậu với hắn một cách vô thức. Kể công cậu cứu hai đứa con của bà chấn động dư lào ra sao, xong hắn cũng học theo mẹ Bạch gọi cậu là thiên thần nhỏ, bé cưng… luôn. Nhưng Nguyệt Cốc là thật lòng còn cái tên này thì… chỉ muốn đấm.:)
“Được rồi, em muốn gì cứ nói với anh, hoặc trợ lý của anh. Anh làm việc một chút liền xong”, Dabi không trêu nữa đi về bàn làm việc, đeo kính lên thu lại cảm giác ngả ngớn ung dung thay vào đó là một bá đạo tổng tài lạnh lùng nghiêm túc.
Chậc chậc, tên này không có trong nguyên tác cũng lạ. Tiếc quá trời cái nết đáng ghét chứ không cho thành ứng viên người yêu của Vũ Tri cũng không tồi. Vừa có quyền vừa có tiền, mặt đẹp body không tệ, nhân cách tính đến giờ cũng chưa có chỗ để chê. Cố Thanh Vân thất thần nghĩ, không biết rằng ánh mắt ‘mãnh liệt’ của mình khiến Dabi hiểu nhầm cậu đang bị mị lực lúc làm việc của mình cuốn hút làm hắn tự dưng càng hăng hái làm (ra) việc (vẻ) ghê gớm.
Trợ lý ngồi một bên chứng kiến lặng lẽ khẽ đẩy mắt kính, thiếu gia có vẻ đang rất vui, có tin tốt để báo cho lão gia rồi.
Cốc cốc!
“Giám đốc, có một yêu cầu muốn hẹn với ngài từ bên phía tập đoàn CST”.
CST? Tập đoàn nhà họ Cố á? Thanh Vân nghe xong bừng tỉnh khỏi suy nghĩ lung tung, ánh mắt vô thức nhìn qua Dabi.
Dabi đầu còn không thèm ngẩng, tiếp tục múa bút trên giấy tờ, “Không rảnh”.
“…Là yêu cầu trực tiếp từ trợ lý Trương bên cạnh Cố tổng…vẫn từ chối ạ?”, cô nhân viên ngập ngừng.
“Ờ”, Dabi dứt khoát, không thấy bé cưng đang nhìn hắn à, còn hỏi cái gì mà hỏi.
“Sao anh không gặp?”, Cố Thanh Vân hỏi.
“Em muốn tôi gặp hắn à?”, Dabi ngẩng đầu nhìn thẳng mắt Thanh Vân hỏi.
“Tôi thì liên quan gì…”, Cố Thanh Vân chợt khựng lại, à, ra là đang khẳng định quan điểm của bản thân với cậu à.
Nghĩ nghĩ, Cố Thanh Vân gật đầu, “Tôi không ngăn đâu. Anh cứ tự quyết định đi. Cố Trình là kẻ thù của tôi, không phải của anh”.
“Còn phân ra anh với em cái gì, buồn quá đi”, còn chưa kịp để bầu không khí nghiêm túc, Dabi lại cà chớn buông ra một câu dỗi hờn.
“Ờ, ờ”, Cố Thanh Vân không thèm bận tâm, cậu ôm máy tính bảng lên từ chối tiếp tục giao tiếp.
Dabi thu lại nụ cười, nhấn lên công tắc trên bàn, đợi đầu máy bên kia vang lên liền lạnh nhạt nói đồng ý cuộc hẹn gặp với Cố Trình.