Hệ Thống Giải Cứu Của Nhà Ngoại - Đa Diện Chung Danh - Chương 24
Mọi người vừa ngồi xuống ghế được một chút thì cha Bạch cùng Bạch Vũ Tri cũng về đến nhà. Lại qua một màn chào hỏi khách sáo, cha Bạch mời hai vị khách ở lại dùng bữa.
Bạch Vũ Tri nhân lúc người khác đang nói chuyện liền lặng lẽ kéo Cố Thanh Vân vào lòng, thành công ôm được cục bột nhỏ đáng yêu khiến người ta muốn cắn này.
Cố Thanh Vân khóe miệng mỉm cười hơi giật nhẹ, cậu sắp quen với chuyện này mất rồi, giờ có bị ôm qua ôm lại cũng chẳng còn cảm giác ngại ngùng gì nữa.
“Vũ Tri, để em con ngồi sang ghế bên cạnh đi. Chuẩn bị dùng bữa rồi”, cha Bạch nhắc nhở.
Bạch Vũ Tri theo thói quen định trề môi, lại nhớ ra tình hình hiện tại, lập tức làm mặt lạnh mà tiếc nuối buông cáo nhỏ trong lòng ra.
Bữa ăn mang tính đãi khách thân mật nên cha Bạch chẳng nhắc gì đến công việc hay hợp tác gì. Chỉ đơn giản cùng thẩm rượu bàn những chuyện trên trời dưới đất hay sở thích chung với Nguyễn Thành Tuấn. Còn bên Dabi có Bạch Vũ Tri cùng lứa tuổi và Cố Thanh Vân bắt chuyện. Hai vị khách cũng không nhắc gì đến đại thiếu gia Bạch Hiển, hiểu ý mà tránh đi vấn đề này. Không khí trên bàn ăn thực sự không tồi.
O7 đứng trên đầu Bạch Vũ Tri mà chống nạnh, “Kí chủ, ngài ăn chậm thôi, một mình ngài giải quyết gần hết đĩa thịt nướng rồi đó! Pon! Giữ hình tượng chút đi, pon!”.
“Hừ, cũng đâu phải ta tự gắp. Được người lớn gắp cho thì nên ăn hết, đây là phép lịch sự cơ bản có được không”, Cố Thanh Vân hơi híp mắt, thưởng thức vị thịt đậm đà trong miệng.
“Em ăn giỏi thật, ăn thêm nhé?”, Bạch Vũ Tri biết cậu thích ăn thịt, liền liên tục gắp vào bát cho cậu.
Cố Thanh Vân ra hiệu, đó thấy chưa, ta chẳng qua chỉ là đứa nhỏ ngoan không lãng phí thôi.
O7 nếu có khuôn mặt như con người chắc nó cũng không nhịn được mà bày ra biểu cảm co rút cơ mất. Kí chủ của nó sao lại có thể vì miếng ăn mà vô liêm sỉ như thế cơ chứ.
Thực ra chính Cố Thanh Vân cũng ngạc nhiên ấy chứ. Không biết vì sao thức ăn ở thế giới này đặc biệt ngon miệng đến lạ. Không biết có phải do cơ thể là của động vật nên càng nhạy bén hay không nhưng từng hương vị chạm đến đầu lưỡi cậu đều cảm nhận được một cách rõ ràng. Ngon đến mức có chút không muốn dừng miệng. Với lại, bây giờ cậu đang là ‘trẻ con’ mà, ăn nhiều chút cho mau lớn.
Dabi nhìn tình cảm anh em thắm thiết khẽ cười, “Chà, thú vị. Vậy Thanh Vân hiện tại đang đi học trường nào thế em?”
Cố Thanh Vân cùng Vũ Tri cùng lúc khựng lại.
“Ừm, em đang tạm nghỉ ở nhà cô ạ. Em chưa đi học lại”, Cố Thanh Vân bịa lý do, dưới ngăn bàn thầm ra hiệu cho Bạch Vũ Tri.
Vũ Tri cũng hiểu ý mà tiếp lời, “Đang tính sang tháng sẽ cho em ấy học ở trường tiểu học An Khang”.
Dabi khẽ híp mắt mỉm cười, “Ra là thế. Cũng khá gần nhà nhỉ”.
Ba người trưng lên nụ cười thương mại chuyên nghiệp lại nói những chuyện nhỏ nhặt thường ngày.
Cuối bữa ăn Cố Thanh Vân ăn có chút nhiều nên hơi đầy bụng, xin phép xong liền đứng dậy muốn ra ngoài một chút cho tiêu cơm.
“O7, ngươi thấy cái người tên Dabi kia thế nào?”, Cố Thanh Vân vừa chậm rãi đi lại ngoài vườn vừa hỏi.
O7 ngồi trên vai cậu đu đưa chân, “Tôi cảm thấy cậu ta còn giống cáo hơn là ngài đấy, pon!”
“Haha, ngươi cũng không quá ngây thơ nhỉ”, lúc nãy thấy O7 cứ xoay quanh cái tên Dabi đó, tưởng đâu bị hắn hút hồn rồi chứ.
“Hừ, tôi là một hệ thống có trí thông minh cấp cao đó, pon!”, O7 cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm, dỗi!
Đến đoạn ngoặc hành lang trở về, bởi đang vừa đi vừa nói chuyện nên khi cô hầu nữ bê bình sứ lớn bất ngờ xuất hiện, cả hai bên liền đâm sầm vào nhau.
“Á!”, cô hầu nữ tuột tay làm rơi bình gốm sứ liền hoảng hốt kêu lớn.
Nhưng tiếng rơi vỡ chói tai mãi vẫn không có xuất hiện. Cô hầu gái hé mắt, một màn khiến cô nàng kinh ngạc đến há hốc mồm xuất hiện.
Bình gốm sứ đó đang lơ lửng trên không trung! Mà cậu nhóc vừa đâm trúng cô đang một bên thở phào một bên khẽ khua tay, cái bình liền nhẹ nhàng được đặt xuống đất.
“Em xin lỗi, chị không sao chứ?”, cậu nhóc bình tĩnh mỉm cười đáng yêu chìa bàn tay nhỏ ra nhẹ nhàng hỏi cô.
“A, vâng vâng. Cảm ơn cậu”, đầu óc chết máy mãi mới hoạt động được.
Nắm lấy bàn tay nhỏ mà có lực kia, cô nàng lắp bắp. Đây là cậu nhóc mà phu nhân đã đưa về hôm nay. Chuyện vừa nãy, là cô hoa mắt thôi, đúng không!
“Cảm ơn cậu, cái bình này mà vỡ chắc tôi có bán hết gia sản cũng không đền được. Cảm ơn cậu nhiều lắm!”
“Là do em không chú ý mới đúng. Không phải lỗi của chị đâu mà”, Cố Thanh Vân mỉm cười ngọt ngào, “À chị ơi, chuyện hồi nãy chị đừng nói với ai, nhé”.
Nhìn ánh mắt trong suốt trưởng thành của Thanh Vân, cô hầu nuốt ngụm nước bọt dắt ở cổ, lung tung gật đầu đảm bảo.
Đợi cô ấy đi xa Cố Thanh Vân mới thở phào.
“Ừm, kí chủ…”, O7 đột nhiên thì thầm bên tai.
“Sao?”, Cố Thanh Vân phủi phủi cái quần hỏi.
“Ờm, ngẩng mặt, bên trái”
Cố Thanh Vân làm theo, vừa nhìn qua liền khựng lại tại chỗ. Dabi vốn phải đang ở trong phòng ăn không biết đã ra ngoài này từ lúc nào, giờ đang tủm tỉm cười nhìn cậu.
“A, chào anh ạ”, sao cái tên này lại ở đây! Đừng có mà cười như thế, trông sợ chết đi được!
“Hừm, em rốt cuộc là gì thế?”, Dabi nâng nụ cười, ánh mắt như vừa tìm được món đồ thú vị, thích thú vô cùng.
“Em là cháu của Bạch phu nhân ạ”, Cố Thanh Vân giả ngu, cũng híp mắt cười đáp.
Dabi tiến lại gần Cố Thanh Vân, ngồi xổm xuống quan sát cậu một vòng từ trên xuống dưới, chỉ thiếu điều muốn mổ ra coi cả trong lẫn ngoài cậu thôi.
“Nhìn không khác gì một đứa nhỏ bình thường mà nhỉ”.
Dabi thấy Cố Thanh Vân có vẻ không muốn nói thật liền đứng dậy, thôi không hỏi nữa tựa như sự hứng thú và tò mò khi nãy chẳng tồn tại. Hắn quay về dáng vẻ dịu dàng mà xa cách chẳng lộ ra biểu cảm dư thừa nào, ung dung rời đi.
Cố Thanh Vân cùng O7 sửng sốt, hắn cứ vậy mà đi rồi? Người bình thường mà gặp trường hợp đó chẳng phải sẽ sợ hãi hoặc ép hỏi đến cùng sao?
“Nhóc con, không trở lại sao?”, Dabi quay đầu gọi Cố Thanh Vân, “Cậu Vũ Tri đang tìm em đấy”.
“Vâng…”, Cố Thanh Vân mau chóng đi theo.
Thôi kệ đi, tùy cơ ứng biến vậy. Chẳng hơi đâu mà đoán già đoán non ý nghĩ của người ta được.
Bạch Vũ Tri thấy Thanh Vân liền gọi cậu tới, đẩy cốc kem hoa quả tới cho cậu, “Em ăn kem đi này”.
Cố Thanh Vân gật đầu nhận lấy, ngồi xuống ghế vừa ăn vừa nghe mấy người nói chuyện.
“Cháu định sẽ ở lại đây tiếp quản công ty của ông cháu bên này”, Dabi nói.
“Rất tốt!”, cha Bạch khen ngợi, “Người trẻ tuổi nên xông pha học hỏi nhiều một chút”.
Mấy người khen qua khen lại một hồi, Dabi đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Cố Thanh Vân.
“Cháu định sẽ mua căn nhà trống bên cạnh. Nếu có thể làm hàng xóm thì thật tốt”.
“Ôi chà, nghe rất tuyệt đấy”, Nguyệt Cốc vui vẻ, có vẻ bà khá mến cậu trai trẻ này, “Nếu thành hàng xóm, vậy cháu có thể qua nhà chúng ta cùng dùng bữa cho vui”.
Cha Bạch gật đầu đồng ý, Dabi liền không khách sáo nói cảm ơn, nhận lời qua lại với nhà họ Bạch luôn.
Chỉ có Bạch Vũ Tri ngồi nghe bên cạnh quan tâm Cố Thanh Vân suýt sặc kem bên cạnh.
“Sao thế, bị lạnh quá sao?”
“Dạ không sao, em ăn nhanh quá thôi”, Cố Thanh Vân thoáng liếc qua bên Dabi lại liền chạm vào đôi mắt đang chăm chú nhìn mình đầy hứng thú.
Cố Thanh Vân dùng nụ cười thương mại đáp lại, sau đó nhanh chóng ăn xong ly kem rồi kiếm cớ rời đi trước. Rốt cuộc thái độ đó là thế nào đây, hy vọng cái tên Dabi này sẽ không trở thành một tên Cố Trình khác.