Hệ Thống Giải Cứu Của Nhà Ngoại - Đa Diện Chung Danh - Chương 23
Nay tui đi Fes cosplay high quá mấy ní ơi!!! Tôi được chồng iu xoa đầu ahihiiiii
Cố Thanh Vân đứng trước máy ảnh đang nháy cũng không thể không chú ý đến ánh mắt hừng hực luôn dõi theo cậu mọi lúc mọi nơi của Nguyệt Cốc.
Bà ấy cứ như muốn ghim cậu vào người vậy, đi từ văn phòng đến studio đều muốn ôm cậu trên tay không nỡ thả. Cậu tuy gầy nhỏ nhưng cũng sẽ khiến Nguyệt Cốc thấm mệt, nói thì bà ấy nhất quyết chối không muốn buông. Những lúc ấy Cố Thanh Vân đành tận lực không quay loạn ngồi im trong lòng bà.
Nhan sắc ngọt ngào cùng sự ngoan ngoãn của Cố Thanh Vân ngay lập tức chinh phục được toàn bộ nhân viên studio. Còn chưa kể giám đốc cùng thiết kế nổi tiếng Phí Hải Anh đích thân cùng đến trấn trận, mọi người càng thêm dụng tâm mà chăm sóc cho cậu.
Nhiếp ảnh gia cứ như được bơm máu gà, nhiệt tình hướng dẫn các dáng pose cho Cố Thanh Vân. Hưng phấn nhấn máy liên tục như không muốn bỏ lỡ bất kì khoảnh khắc nào.
Cố Thanh Vân thề cậu chưa từng mệt đến vậy. Cậu phải thay quần áo liên tục, mỗi bộ lại đổi một kiểu tóc khác nhau. Đứng lên ngồi xuống tạo dáng, còn phải chỉnh biểu cảm cho phù hợp.
Lần đầu trở thành một người mẫu ảnh cậu chẳng có tý kinh nghiệm nào. Nhiếp ảnh kêu cậu tạo dáng như nào thì cậu làm y vậy, hoàn toàn không có nhiều sự linh động. Nhưng được cái là nhan sắc gánh cùng thái độ nghiêm túc nỗ lực phối hợp nên mấy chi tiết nhỏ khác mọi người đều không bận tâm đến.
Cậu không dựa hơi Nguyệt Cốc mà kiêu ngạo vênh váo hay kêu khổ gì càng khiến mọi người có ấn tượng tốt. Hảo cảm cứ soát xoành xoạch, mau chóng trở thành bé cưng của cả đoàn.
Vất vả gần ba tiếng đồng hồ quay cuồng trong công việc, Cố Thanh Vân mệt rũ nằm lì trong lòng Nguyệt Cốc để bà ôm trở về văn phòng.
‘O7, có thuốc gì làm tăng thể lực không vậy? Cái cơ thể này không được rồi, chưa làm được gì mấy đã thở không ra hơi’, Cố Thanh Vân đến ngón tay cũng mệt chẳng muốn động.
“…Kí chủ có thể ăn nhiều thêm chút, chăm tập thể dục, sẽ mau lớn nha”
Cố Thanh Vân thầm thở dài, hệ thống nhà người ta trăm công nghìn dụng, đến lượt hệ thống nhà mình chỉ biết nói lời hoa mĩ, lăn lộn tỏ vẻ đáng yêu là giỏi. (O7 mà nghe được chắc nhảy cẫng lên ăn vạ mất).
“Con đói bụng rồi đúng không? Đợi cô lấy túi xách rồi chúng ta về nhà ăn tối nhé”, Nguyệt Cốc nhìn dáng vẻ uể oải của Cố Thanh Vân mà đau lòng, đứa nhóc này làm việc quá mức nghiêm túc, bà không cản cậu nghỉ được nên đành để cậu hoàn thành hết công việc cả chiều.
Nhìn đồng hồ cũng sắp 5 giờ, bà cho nhân viên nghỉ sớm sau đó đưa Cố Thanh Vân về nhà.
Lúc ngồi vào xe thì cha Bạch gọi đến nói hôm nay nhà có khách quý, dặn Nguyệt Cốc nếu khách có đến trước thì cứ đón tiếp giữ lại dùng cơm cùng. Ông cần sắp xếp công việc nên có lẽ sẽ về sau. Tiện thể gọi cho Bạch Vũ Tri cũng mau chóng trở về nhà cho cậu làm quen với những người sắp tới này, sẽ có lợi cho tương lai sau này của cậu.
Nguyệt Cốc đồng ý, gọi cho Bạch Vũ Tri kêu cậu cũng mau chóng chuẩn bị về nhà.
“Anh hai thì sao ạ?”, Bạch Vũ Tri thu dọn đồ hỏi.
Nguyệt Cốc nghĩ ngợi, “Để mẹ nói với Hiển, chút nữa ba con về thì mẹ sẽ ra viện với anh con. Con với ba con cứ yên tâm ở nhà tiếp khách là được”.
“Vâng, con biết rồi”
Đợi cúp máy xong, Nguyệt Cốc quay qua hỏi Cố Thanh Vân, “Con cũng cùng về với cô nhé, Hôm nay nhà chúng ta có khách đến chơi. Cô cũng muốn giới thiệu con với họ, con có đồng ý không?”
Cố Thanh Vân có hơi ngạc nhiên, nghĩ nghĩ cậu gật đầu, “Vâng, được ạ”.
Nguyệt Cốc mỉm cười, còn đang tính phải thuyết phục cậu thế nào nếu cậu từ chối. Sở dĩ bà làm vậy là có lý do. Thứ nhất, bà vẫn còn cảm thấy bất an và tiếc nuối sợ rằng Cố Thanh Vân sẽ đột ngột phải ‘về núi’.
Thứ hai là, khách ghé thăm lần này có vẻ lai lịch không nhỏ, cha Bạch đã nhấn mạnh rõ ràng. Bà muốn giới thiệu cậu cho họ để ngầm công bố cậu là người nhà của mình, trong giới này thứ lan nhanh nhất chính là tin tức.
Không phải bà không tự tin vào gia thế của nhà mình, nhưng dù sao có thêm được hào cảm từ các nhà có danh tiếng khác không phải là chuyện gì xấu. Cố Thanh Vân rất đáng yêu, bà tin chắc sẽ không có ai không quý mến cậu.
Cố Thanh Vân cũng hiểu được dụng ý của Nguyệt Cốc. Chiến đấu một mình không phải là chuyện tốt, cậu nghĩ mình nên tìm kiếm thêm nhiều đồng minh mạnh mẽ. Dù sao thì người cậu cần chống lại là công chính của thế giới đó.
Xe chạy rất nhanh đã trở về. Lúc Cố Thanh Vân nắm tay Nguyệt Cốc bước vào nhà, quản gia cùng mấy người giúp việc vô cùng nhiệt tình chào đón cậu.
Nguyệt Cốc khẽ hắng giọng, đám người lập tức hiểu ý mà giải tán. Quản gia chủ động tiến tới nhận lấy túi xách trên tay bà, “Phu nhân, tất cả đều đã chuẩn bị xong. Chỉ cần đợi khách đến là được”.
“Tốt lắm, bác giúp Thanh Vân chuẩn bị nước nóng cùng trang phục phù hợp nhé”, Nguyệt Cốc khẽ chạm nhẹ vào lưng Cố Thanh Vân ra hiệu.
“Vâng, rất sẵn lòng”, bác Liễu cười tít mắt. Nhìn nhóc con mắt ngọc mày ngài nhỏ bé trước mắt, ông chợt nhớ đến hình bóng hồi nhỏ của hai vị thiếu gia nhà mình.
Thanh Vân lễ phép chào hỏi, lại thích mỉm cười lần nữa chinh phục được trái tim của bác Liễu.
“Con có cần bác giúp không?”
Cố Thanh Vân lắc đầu, cự tuyệt ý định tắm cho cậu của bác Liễu. Cậu để người bằng tuổi mẹ mình ôm qua ôm lại là đã cố gắng nhịn lắm rồi, cậu không muốn đến cả việc tắm rửa cũng nhờ người khác.
“Được rồi, vậy bác để đồ cho con thay ở gian ngoài. Tắm xong con ra mặc nhé, nếu có khó khăn cứ bấm cái chuông trên bàn, bác sẽ vào ngay”, bác Liễu tận tâm dặn dò.
“Dạ, con cảm ơn bác”
Đợi bác Liễu đã đi ra ngoài, Cố Thanh Vân thả tai cùng đuôi ra. Nhìn hình dáng hiện tại của mình trong gương Cố Thanh Vân không nhịn được giật giật khóe miệng.
Mọe, càng nhìn càng thấy bản thân dễ thương vãi! Cố Thanh Vân tự kỉ lúc lắc cái tai cùng cái đuôi làm dáng. Xong lại thở dài, hình như có gì đó sai sai. Rõ ràng hình tượng cậu mong muốn là người đàn ông nam tính ngầu lòi đẹp trai cơ mà!
Ở thế giới thực dù có bận nhưng vẫn luyện được cho bản thân một thân hình săn chắc cân đối, cơ bụng không rõ nhưng cũng là có. Giờ nhìn qua cái cơ thể vừa trắng vừa gầy như cọng bún này, nếu không có tinh thần lực chắc một tát của người già cũng tát ngất được cậu quá.
Sờ hai cái tai cùng đuôi lông xù của mình, cảm giác thực bình thường giống như tự chạm vào tay chân bản thân vậy. Nhưng người khác chạm vào cảm giác lại như bị chạm vào điểm nhạy cảm, cái cảm giác tê rần rần đó khiến cậu không nhịn được đỏ mặt.
Thôi không nghĩ ngợi lung tung nữa Cố Thanh Vân cởi đồ bước vào phòng tắm, lúc gội đầu còn tiện gội luôn cho hai cái tai cùng cái đuôi một lượt.
Không hổ là nhà siêu giàu có khác, bồn tắm có chức năng mát xa khiến cậu ngâm đến suýt ngủ gật. Cố Thanh Vân cảm thán. Cậu cũng là giám đốc, công ty cũng không nhỏ nhưng chưa đến mức hưởng thụ xa hoa như này đâu. Thỏa mãn ngâm đến da tay có chút nhăn cả vào Cố Thanh Vân mới chịu lề mề bò dậy lau người.
Sấy tóc mặc quần áo, chỉnh trang bản thân một lượt. Cố Thanh Vân ngẩng đầu thẳng lưng, khuôn mặt nhỏ lại cố làm ra vẻ lạnh nhạt thoạt nhìn như một cậu ấm con nhà giàu đang làm dáng, nom dễ thương hết sức.
Lúc đi xuống đầu phòng khách Cố Thanh Vân đã nghe thấy tiếng nói chuyện cùng tiếng cười của Nguyệt Cốc, có vẻ như khách quý đã đến rồi.
“Cậu Dabi khéo miệng thật đấy, cứ nịnh tôi hoài”, giọng Nguyệt Cốc vui vẻ.
“Cháu nói thật đó”, người nói là một thanh niên nhìn còn rất trẻ tuổi. Mái tóc vàng cùng đôi mắt xanh là thứ đầu tiên khiến người ta chú ý. Nụ cười ôn nhu dịu dàng như gió xuân khiến người đối diện bất tri bất giác bị cuốn hút.
Cố Thanh Vân đi xuống ngay lập tức liền chạm mắt với anh ta. Cậu tiến tới bên cạnh Nguyệt Cốc, ngọt miệng chào hỏi một lượt.
“Cháu chào chú, em chào anh ạ”, Cố Thanh Vân chào hỏi người đàn ông lớn tuổi hơn trước rồi mới chào đến thanh niên kia.
Nguyệt Cốc tự hào giới thiệu, “Đây là Thanh Vân, cháu của tôi”.
Bà kéo Cố Thanh Vân đến cạnh mình, đưa tay cũng giới thiệu hai vị khách, “Thanh Vân, vị này là chủ tịch tập đoàn công nghệ J.K tên Nguyễn Thành Tuấn. Còn anh này là Dabi Christan”.
Dabi hứng thú cúi người tiến đến sát Cố Thanh Vân, đôi mắt xanh hơi nheo lại, “Chào em, quả là một cậu bé dễ thương”.
Rõ ràng đang khen nhưng không hiểu sao Cố Thanh Vân cảm giác đôi mắt lại mang đầy ý tò mò như muốn nhìn ra cái gì từ trên mặt cậu vậy.
“Em cảm ơn ạ”, dùng nụ cười để đáp lại, Cố Thanh Vân âm thầm trao đổi với O7 hỏi thông tin về thanh niên này.
O7 một bên lướt bảng thông tin báo cáo, “Nhân vật này không xuất hiện trong cốt truyện nha, pon. Theo thông tin tôi tra từ các trang báo thì người này thường xuất hiện bên cạnh thương nhân buôn bán vũ khí nổi tiếng Brani ở nước ngoài”.
Nghe đến mấy chữ đó mắt Cố Thanh Vân sáng lên, nếu có thể kéo người này trở thành đồng minh với mình. Vậy thì chuyện khiến Cố Trình rớt đài không còn là vấn đề lớn nữa.
Cơ mà… nhìn nụ cười cùng ánh mắt đang dõi theo mình của Dabi, không hiểu sao… cậu chợt thấy người này còn nguy hiểm hơn Cố Trình nữa….