Hệ Thống Giải Cứu Của Nhà Ngoại - Đa Diện Chung Danh - Chương 22
P/s: Tui sửa chút chi tiết nhỏ là tuổi cơ thể hiện tại của CTV là tầm 8 9 tuổi nhé, tại mười mấy tuổi mà để mẹ Bạch bế thì nhìn hơi kì. Trạng thái của cơ thể có hơi gầy vì cáo nhỏ vốn là sắp hẹo vì đói á:”)
Còn một số chỗ như cách gọi cô, anh, y, hắn v.v. tui sẽ cân nhắc chỉnh sửa lại hết 1 lượt he.
—Chương 22—
Cố Thanh Vân đi cùng thư kí Hà ngắm nghía. Công ty thời trang cậu còn chưa có coi qua bao giờ đâu. Phong cách trang trí không cứng nhắc như những công ty làm về mảng kinh doanh khác. Màu sắc chủ đạo là màu vàng chanh, màu trắng và xanh kết hợp, khá là thoải mái.
Rất nhiều tranh ảnh treo tường đều là người mẫu đại diện cùng thiết kế áo váy thời thượng phá cách. Ngoài ra còn có ảnh chân dung tuyên dương những nhân viên có thành tích tốt và những nhà thiết kế nổi tiếng.
Thái độ làm việc của nhân viên nhẹ nhàng nhưng hết sức nghiêm túc. Không khí làm việc rất tốt, Cố Thanh Vân không thể không gật gù tán thưởng.
“Cậu Vân, cậu có muốn ghé thăm kĩ hơn các phòng không?”, thư kí Hà nhiệt tình đề cử.
“Chị cứ gọi tên em thôi là được”, cậu Vân cái gì, nghe như thằng nhóc nhà giàu mới nổi.
“Vâng… được rồi”, thư kí Hà khẽ mỉm cười, cậu nhóc này dễ thương thật, cư xử cứ như ông cụ non vậy.
Cố Thanh Vân tham quan thêm một chút rồi cuối cùng quay về văn phòng của mẹ Bạch. Cơ thể này bất tiện quá, không dùng tinh thần lực chạy qua chạy lại có chút xíu đã mỏi chân rồi.
“Về rồi đó à. Con cảm thấy công ty của ta thế nào?”
“Rất đẹp ạ. Mọi người làm việc cũng rất chăm chỉ nữa”
Nguyệt Cốc bật cười, kéo hộp mứt trong ngăn bàn ra đẩy gần về phía cậu, “Con thích đồ ngọt không nào. Ngồi nghỉ một chút, sắp đến giờ hẹn rồi”.
Cố Thanh Vân gật đầu, ngoan ngoãn ngồi đợi.
Cũng không lâu lắm thì cánh cửa được gõ, thư kí Hà mở cửa, theo sau là hai người phụ nữ. Một người tuy nhìn đã có tuổi nhưng phong cách thời trang độc đáo phá cách nổi bật khí chất mạnh mẽ, mặt trang điểm có chút đậm. Một người thì trẻ hơn, có vẻ là trợ lý đi cùng.
Nguyệt Cốc nâng lên nụ cười thương mại, đứng dậy tiến đến bắt tay với quý bà kia.
“Chào bà, giám đốc Nguyệt”, quý bà nắm nhẹ lấy bàn tay Nguyệt Cốc rồi mau chóng buông ra.
Nguyệt Cốc cũng không để ý, mỉm cười đáp lại, “Vâng, rất hân hạnh được gặp bà, bà Phí Hải Anh”.
Hai người khách sáo qua lại đôi câu rồi cùng ngồi xuống ghế. Đến lúc này Phí Hải Anh mới chú ý đến cục bột nhỏ ngồi trên ghế. Ánh mắt bà ấy dường như sáng lên như vừa tìm thấy vật báu.
“Ôi, giám đốc Nguyệt, cậu bé thật xinh xắn quá đi. Có thể giới thiệu một chút không?”
Nguyệt Cốc nghe vậy, trong lòng đã nắm chắc phần thắng, tự hào vô cùng, “Đây là cháu của tôi, Thanh Vân”.
Cố Thanh Vân đứng dậy, lễ phép chào hỏi, không quên tận dụng hết cỡ gương mặt đáng giá này của mình.
Mắt ngọc mày ngài, làn da trắng nõn, tay chân có chút nhỏ gầy nhưng không khó coi, chỉ càng khiến người ta muốn nâng niu. Phí Hải Anh thực sự càng nhìn càng thấy thích, vốn dĩ nghe nói người mẫu nhí xảy ra chuyện bà đã không hài lòng, định từ chối tiếp tục hợp tác với công ty của Nguyệt Cốc, thật không ngờ đến lại gặp được bảo bối thế này.
“Bé con à, con có muốn làm đại diện cho hãng quần áo của ta không? Con sẽ được mặc thật nhiều đồ đẹp, được thật nhiều người biết đến đó”
Nguyệt Cốc thấy người khó tính như Phí Hải Anh hiếm khi nào nói nhiều và nóng vội như thế, bà có chút đắc ý trong lòng. Quả không hổ là cáo nhỏ nhà bà có khác, mị lực đầy mình không ai cưỡng lại nổi.
Tuy trong lòng đang cười lớn, bề ngoài Nguyệt Cốc vẫn rất chuyên nghiệp, bà ra hiệu thư kí Hà đưa lên một bản hợp đồng.
“Bà Phí, tôi đã chuẩn bị một hợp đồng mới. Bà xem…”
Trợ lý đi cùng Phí Hải Anh nhận lấy, đọc qua thấy không có vấn đề gì liền gật đầu. Phí Hải Anh tuy nóng vội nhưng không quên truyện chính. Bà đột nhiên nói, “Nếu được, tôi muốn Thanh Vân trở thành đại diện độc quyền cho chúng tôi”.
Nguyệt Cốc hơi nhướn mày, bà già này đúng là thật biết ra điều kiện. Bà ta không muốn Thanh Vân trở thành người mẫu cho những nhà khác đây mà.
“Đây cũng đâu phải yêu cầu vô lý đâu đúng không?”, Phí Hải Anh nhếch môi đỏ, bà ta tự tin như thế vì bà ta là người dẫn đầu trong thị trường thời trang hiện nay.
“Tất nhiên là một đề nghị vô cùng vinh dự. Tuy nhiên, Thanh Vân hôm nay đến đây vốn chỉ định thay cho cậu bé kia thôi”, ý là chỉ lần này thôi chứ lần sau thì không.
Phí Hải Anh hơi nhíu mày, thằng nhóc vốn được chọn dung mạo chỉ tạm được, giờ nhìn thấy Cố Thanh Vân rồi đến cả mặt mũi của thằng nhóc kia tròn méo thế nào bà ta còn chẳng nhớ ra nữa.
“Bé con, vậy chúng ta chỉ kí hợp đồng 10 à không chỉ cần 5 năm thôi, nhé? Nhãn hiệu thời trang của ta sẽ cung cấp trang phục cho con hoàn toàn miễn phí đến khi con trưởng thành”
Nguyệt Cốc híp mắt cười, quay qua hỏi Cố Thanh Vân, “Con cảm thấy thế nào?”
“Sẽ không thiệt cho cháu đâu”, Phí Hải Anh không quên hứa hẹn.
Cố Thanh Vân có chút bối rối, cậu không biết bản thân có thể ở lại thế giới này bao lâu. Cậu không thể chỉ dậm chân mãi ở đây được, còn Alice mà cậu yêu thương vẫn phải đang chịu khổ, cậu không thể bỏ mặc em ấy mà ở đây hưởng thụ.
Cuối cùng Cố Thanh Vân chọn từ chối, “Cháu có thể chụp cho thương hiệu của cô bất kì lúc nào được yêu cầu. Nhưng cháu không thể ở lại đây mãi, nên chuyện hợp đồng thời hạn, cháu từ chối ạ”.
Phí Hải Anh còn chưa kịp nói gì, Nguyệt Cốc đã lại là người nhảy dựng lên trước, “Sao con lại không thể ở đây mãi chứ?”
Cố Thanh Vân không ngờ Nguyệt Cốc lại kích động như thế, cậu nhẹ kéo kéo ống tay áo của bà.
Nguyệt Cốc dằn lại, ép bản thân bình tĩnh lại. Thấy mọi người đều đang tròn mắt nhìn mình, Nguyệt Cốc cố gắng nặn ra nụ cười.
“Bà Phí, có thể cho chúng tôi ít phút nói chuyện riêng không?”
Phí Hải Anh gật đầu, cùng trợ lý và thư kí Hà đứng dậy đi ra ngoài.
Nguyệt Cốc nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé, lo lắng vô cùng, “Con nói như thế là sao? Sao con lại không thể ở lại đây mãi? Chúng ta có thể chăm sóc cho con cả đời này, chỉ cần nhà họ Bạch vẫn còn thì sẽ luôn là nơi con có thể trở về”.
Cố Thanh Vân thực rất cảm động, tuy mới quen gia đình này một thời gian ngắn, nhưng cậu cảm nhận được tình yêu thương của họ đều là chân thành. Nhưng cậu vẫn đành bịa ra một lời nói dối.
“Cô ơi, con vốn không nên xuất hiện ở nơi này. Ừm, con là yêu, vốn dĩ từ xưa đã bị các cụ cấm xuất hiện tại nhân gian. Là con tự ý phá vỡ quy tắc. Sớm muộn gì con cũng phải về thôi”, Cố Thanh Vân cố rặn cảm xúc đọc ra lý do kinh điển hay có trong mấy bộ tiểu thuyết.
Nguyệt Cốc bình thường rất tinh tường, lời nói dối vụng về như thế chắc chắn sẽ bị nhận ra ngay. Nhưng đứng trước Cố Thanh Vân, bà chỉ lo lắng cho cậu, tình cảm lấn át cả lí trí. Không mảy may chút nghi ngờ, Nguyệt Cốc tin cái rụp.
Khóe mắt bà đỏ bừng như muốn khóc khiến Cố Thanh Vân hơi hoảng, vội vã lựa lời “Cô đừng buồn, hiện tại con chưa phải trở về ngay đâu mà”.
“Vậy con sẽ ở lại đây bao lâu?”, Nguyệt Cốc mím môi.
“Con cũng không chắc, nhưng hiện tại con vẫn ở đây mà đúng chứ. Con mong mọi người sẽ có thật nhiều kỉ niệm vui vẻ cùng con thôi”
Nguyệt Cốc gật đầu nhưng không nói gì. Cố Thanh Vân thở dài, cuộc gặp gỡ nào rồi cũng phải đến hồi chia ly thôi.
Đợi Nguyệt Cốc nghĩ thoáng rồi, Cố Thanh Vân lại cho bà uống súp gà tâm hồn một hồi. Cuối cùng cũng mới quay về được trang thái tích cực. Chuyện hợp tác sau khi cả hai bên cùng thương lượng cuối cùng cũng chốt được phương án. Cố Thanh Vân đã có công việc đầu tiên trong thế giới này, trở thành một người mẫu thời trang nhí.