Hệ Thống Giải Cứu Của Nhà Ngoại - Đa Diện Chung Danh - Chương 20
—Chương 20—
Thời gian trôi chẳng đợi ai, lúc Cố Thanh Vân ngẩng mặt lên từ cái máy tính bảng, đã sắp đến giờ ăn trưa.
Cậu buông máy tính bảng xuống giường, đứng dậy vận động kéo dãn cơ cho đỡ mỏi. Nhìn Bạch Hiển đang tập trung gõ phím trên Laptop, cậu đi rót cốc nước ấm uống cho đỡ khô cổ, không quên cũng rót cho Bạch Hiển một cốc.
“Này, anh nghỉ chút đi. Không có cà phê đâu nên uống ngụm nước đi”.
“Cảm ơn em”, Bạch Hiển lập tức dừng tay rời khỏi Laptop nhận lấy cốc nước ấm. Trước đây thường có trợ lý đem cà phê cho y, mấy nay nằm viện y để trợ lý ở lại công ty làm việc phụ chả Bạch.
Nghĩ cũng thật may khi Bạch Hiển có thói quen đi riêng xe một mình, chứ hôm đó mà đi cùng trợ lý thì thảm rồi.
Cố Thanh Vân không ngại ngần leo lên ngồi trên giường Bạch Hiển, ngang nhiên ngó vào Laptop của y di chuột lật xem. Cậu líu lưỡi nhìn những tài liệu có thể xử lý qua Laptop đều đã hoàn thành hơn phân nửa chỉ trong một buổi sáng. Cậu tự nhận bản thân cũng là một vị giám đốc nhưng không dám nhận có thể xử lý lượng lớn công việc nhường này chỉ trong thời gian một buổi sáng đâu.
“Em xem hiểu sao?”, Bạch Hiển hỏi.
“Ờ, mấy cái này có gì khó đâu”, Cố Thanh Vân thản nhiên thừa nhận, chuyện cậu xem cổ phiếu đã bị cha Bạch cùng Bạch Hiển biết rồi, cậu cũng không cần vòng vo.
“Anh có thể hỏi em học những kiến thức đó từ đâu không?”, Bạch Hiển thấy Cố Thanh Vân không có vẻ muốn giấu hay khó chịu, y mới tiếp tục hỏi.
“Ờm, trước khi về hoang dã thì tôi từng sống cùng một vị giáo sư. Ông ấy dạy tôi”, Cố Thanh Vân nói dối chẳng thèm chớp mắt, phi thường tự nhiên cứ như đấy là sự thật vậy. Đến O7 nếu không phải biết rõ mọi chuyện thì đã suýt tin sái cổ rồi.
“Ông ấy biết em là yêu à?”
“Ừ”, Cố Thanh Vân chẳng kể rõ tránh lòi đuôi, cậu chủ động nói trước tránh Bạch Hiển đặt ra câu hỏi khó đỡ khác, “Ổng sống một mình nên tui thấy thương. Với lại kiếm ăn nơi hoang dã khó lắm, được người ta nuôi vẫn hơn chứ”.
Bạch Hiển gật đầu, y tin lời Cố Thanh Vân. Nhìn thái độ như không muốn nói thêm của cậu. Y cũng không hỏi vị giáo sư đó bây giờ ra sao. Y sợ lỡ không may chạm vào “vết thương lòng” của Cố Thanh Vân.
Bạch Hiển bất giác đưa tay xoa đầu Cố Thanh Vân, ánh mắt y dịu dàng, “Cố Thanh Vân, gia đình anh luôn chào đón em”.
“A, ừm, cảm ơn anh”, Cố Thanh Vân đột nhiên nghe được câu đó, chạm vào ánh mắt chân thành của Bạch Hiển, chẳng hiểu sao cậu chợt thấy hơi xấu hổ.
Bạch Hiển cùng Cố Thanh Vân ngồi nói chuyện với nhau một hồi. Sau khi hiểu được trình độ và lĩnh vực Cố Thanh Vân am hiểu, y không thể không cảm thán khen ngợi.
Bạch Hiển thuộc về kiểu người không lãng phí người tài, y mở những tài liệu chưa xử lý ra đưa cho Cố Thanh Vân nhìn, “Em có muốn thử làm không?”.
Cố Thanh Vân đang rảnh muốn mốc cả người tất nhiên vui vẻ đồng ý. Vì đã nói ra với Bạch Hiển, cậu cũng chẳng dấu gì nữa trực tiếp ngồi cạnh xử lý đống số liệu rắc rối ngay trước mặt y.
Càng xem Bạch Hiển càng kinh ngạc tán thưởng không thôi. Y không khỏi nhìn Cố Thanh Vân nhiều thêm mấy lần. Cậu giống như vô cùng có kinh nghiệm trong chuyện xử lý giấy tờ. Từng thông số và tài liệu số đều được sắp xếp gọn gàng và chính xác. Cậu cũng nắm bắt tình hình công ty rất nhanh, thậm chí còn đưa ra một số ý kiến rất thú vị.
“Em giỏi lắm”, Bạch Hiển ít khi khen ai, cứng nhắc nói ra lời khen ngợi thật lòng dành cho Cố Thanh Vân.
“Cũng thường thôi”, dường như do cơ thể nhỏ đi nên tính cách cũng trẻ con ra. Chỉ vì một lời khen mà Cố Thanh Vân đã cảm thấy vui đến mức đuôi cùng tai cũng muốn dựng lên đắc ý.
Nhìn hai cái tai xù lông cùng cái đuôi cáo đột nhiên bật ra lắc lư hớn hở, Bạch Hiển không nhịn được đưa tay nhéo nhẹ. Xúc cảm tốt đến mức y cảm giác bản thân sẽ nghiện mất.
“Úi!”, từ tai truyền đến cảm giác nóng bừng tê dại chạy dọc đốt sống lưng xuống tận xương cụt khiến Cố Thanh Vân không nhịn được kêu thành tiếng.
Cậu quay ngoắt sang trừng Bạch Hiển một cái, “Đừng có đụng chạm, tui cắn anh đó!”.
“A, đau em sao? Anh xin lỗi”, Bạch Hiển vội buông tay, lo lắng mình thực sự làm đau cậu.
Nhìn ánh mắt của y, lời nói nghẹn lại trong cổ họng Cố Thanh Vân. Với lại thực ra không phải đau, chỉ là cái cảm giác đó kì quá nên cậu không quen.
“Không có đau, nó nhột lắm, tui không thích”, Cố Thanh Vân giải thích.
Bạch Hiển nghe vậy mới thở phào. Nhìn hai cái tai cùng cái đuôi bị Cố Thanh Vân túm, y nhướn mày.
“Em có khống chế được làm sao nó xuất hiện và ẩn đi không?”
Cố Thanh Vân đang rì rầm mắng tác dụng phụ của đan hóa hình nghe vậy liền hơi nghĩ.
“Chắc, là được”, hôm qua cậu ngủ một giấc dậy hai cái tai đã biến mất nên cậu cũng quên béng mất chuyện tai với đuôi. Nếu không thể khống chế được thì hơi rắc rối đây.
Cậu thử dùng tinh thần lực, tự tưởng tượng muốn “thu lại” tai và đuôi. Vụt một cái, tai cùng đuôi cứ như chỉ là ảo giác biến mất không thấy nữa.
“Úi, thành công nè!”, Cố Thanh Vân vui mừng, như vậy cậu sẽ không bị giới hạn hành động nữa.
Bạch Hiển sờ cằm, “Mắt của em không thay đổi”.
“Hả?”, Cố Thanh Vân không hiểu hỏi lại.
“Hôm qua khi em đánh nhau, tròng mắt của em giống như của loài cáo, có màu sắc sáng hơn”, Bạch Hiển cẩn thận nhớ lại, “Hồi nãy tuy em lộ tai và đuôi nhưng đôi mắt của em không thay đổi, vẫn là đôi mắt đen láy của người”.
Cố Thanh Vân ngạc nhiên, hôm qua hỗn loạn như thế mà Bạch Hiển vẫn còn lưu ý được những điểm nhỏ nhặt này.
“O7 chuyện này là làm sao?”, Cố Thanh Vân hỏi.
O7 mở lại bảng thông tin viên đan. Vì Cố Thanh Vân đã sử dụng rồi nên các tác dụng phụ cũng được liệt kê ra.
[Tai và đuôi sẽ lộ trong các trường hợp sau:
+ Cảm xúc giao động mãnh liệt.
+ Bị ẩn quá lâu
+ Tính mạng gặp nguy hiểm. (trong trường hợp này mắt của kí chủ sẽ thành dạng cáo)]
Đọc xong Cố Thanh Vân liền hiểu, cái trường hợp hai kia bắt cậu thỉnh thoảng phải lôi tai và đuôi ra “hít thở không khí” nhỉ. Chắc phải lựa những lúc không có ai thôi.
Giải thích qua cho Bạch Hiển, Cố Thanh Vân nhàm chán nằm luôn xuống giường lăn lộn.
“Anh mau khỏe đi, ở đây chán muốn chết”.
“Ừm”.
“…Chân của anh, xin lỗi”, Cố Thanh Vân không được tự nhiên nghiêng người quay lưng về phía Bạch Hiển.
Bạch Hiển sao có thể không hiểu, y vuốt nhẹ mái tóc đỏ mềm mại, giọng nói mang theo dịu dàng và sự biết ơn, “Em đã làm rất tốt rồi, anh giữ được cái mạng này, đều là nhờ có em. Em không cần chịu trách nhiệm cho anh”.
“…”, Cố Thanh Vân không ừ hử gì, biểu cảm khuôn mặt cũng bị giấu đi.
“Được rồi, sắp tới giờ ăn trưa rồi. Em muốn ăn thêm món nào thì gọi cho Vũ Tri để thằng bé mua cho”, Bạch Hiển chuyển đề tài, dùng đồ ăn đánh vỡ không khí nặng nề.
“Gà nướng, gà quay, chân gà cay…”, Cố Thanh Vân xoay lại, nhìn Bạch Hiển với đôi mắt lấp lánh liệt kê ra một đống những món mình đang thèm.
“Được”, Bạch Hiển bật cười, cảm thấy cáo nhỏ thật dễ thương. Mở điện thoại ra ghi âm lại gửi cho Bạch Vũ Tri.
Lúc điện thoại vang lên âm thông báo, Bạch Vũ Tri như cái xác chết tiều tụy ngẩng mặt lên khỏi đóng giấy tờ ngập như núi.
Nhìn tin nhắn mới biết hóa ra thời gian đã trôi nhanh như vậy, nghe giọng nói của Cố Thanh Vân lọt qua loa điện thoại, Bạch Vũ Tri như được tiếp thêm sức đánh tan mệt mỏi. Thu gọn mặt bàn, đứng dậy nói với trợ lý Hạ một tiếng rồi mau chóng chạy đi.