Hệ Thống Giải Cứu Của Nhà Ngoại - Đa Diện Chung Danh - Chương 19
—Chương 19—
Kì kèo ngồi được thêm nửa tiếng đồng hồ, Bạch Vũ Tri vác laptop qua cho anh hai xong liền bị đá về công ty giúp cha Bạch.
Cố Thanh Vân cũng được đưa cho một cái máy tính bảng, “Em nhàm chán thì chịu khó ngồi nghịch nhé. Anh biết em khỏe rồi nhưng cũng đừng chạy nhảy lung tung đó nhá”, Bạch Vũ Tri hiếm khi chu đáo mà dặn dò.
“Anh yên tâm đi, có anh ấy ở đây em chạy loạn làm sao được”, Cố Thanh Vân liếc mắt nhìn người đang ngồi trên giường.
Đợi trong phòng chỉ còn hai người, Cố Thanh Vân thở dài mở máy tính bảng ra xem có tin tức gì mới không. Cậu không quên kiểm tra lại lỗ hổng trong nguồn tiền chứng khoán lần trước. Thấy thông số đã ổn định hơn, hẳn là cha Bạch đã tự mình xử lý xong rồi.
Nhưng chừng này thông tin là quá ít, cậu nói với O7, “Này, ngươi có hack được vào hệ thống máy tính bên Cố Trình không?”.
O7 gật cái đầu củ cải, “Tất nhiên là được rồi, pon! Kí chủ chờ ta chút, để ta hack vào cho”.
Cố Thanh Vân nhếch khóe môi hài lòng, thời đại này công nghệ số là một phần không thể thiếu được. Nếu có thể khống chế được hệ thống máy tính của Cố Trình, vậy chẳng khác nào đã nắm được một điểm chí mạng của hắn.
Bạch Hiển ngồi một bên đang vùi đầu vào làm việc vốn chỉ định ngẩng lên cho đỡ mỏi lại nhìn thấy nụ cười xấu xa của Cố Thanh Vân, “…Em có chuyện gì vui hửm?”.
“Ừ…à vâng. Vui lắm, hì hì”, Cố Thanh Vân híp mắt, nụ cười càng “dọa người” hơn.
“…Em vui là được”, Bạch Hiển nói xong lại tiếp tục trở về làm kẻ cuồng công việc, còn tập trung hơn bình thường nữa.
‘Kí chủ, ngài cười…giống biến thái, pon~”, O7 đã hoàn thành xong việc hack hệ thống nói.
Cố Thanh Vân nghe xong sờ mặt mình, lại nhìn vào gương, chỉ thấy bản thân đẹp trai lai láng, biến thái đâu ra. Tuy dung mạo này có chút khác nhưng gần như là giống hệt với bản thể của cậu ở thế giới thực rồi.
O7 thấy Cố Thanh Vân không nhận thức được việc có nụ cười biến thái khi có suy nghĩ xấu xa. Nó phân vân không biết có nên đưa tấm ảnh chụp hồi nãy nó lỡ tay chụp lại cho Cố Thanh Vân không. Hừm, vẫn là thôi đi, để kí chủ có thể giữ được nụ cười tự nhiên đẹp nhất, O7 gật gù nó quả là một hệ thống giàu tình cảm.
Cố Thanh Vân truy cập vào hệ thống công ty Cố Trình, sau một hồi tìm kiếm cậu hơi nhăn mi, “O7, toàn bộ tư liệu trong máy tính Cố Trình đều ở đây hả?”.
“Vâng, tui hack toàn bộ hệ thống trong công ty hắn luôn đó, pon!”, O7 khẳng định chắc nịch. Ở những thế giới có công nghệ cao cấp hơn thì nó không dám chắc, nhưng ở thế giới tầm thấp thế này nó thừa sức xâm nhập bất kì hệ thống công nghệ nào mà chẳng hề để lại dấu vết.
Cố Thanh Vân trầm tư, trong hệ thống này đúng là cậu có thể nhìn ra tình trạng vận hành của công ty đó. Nhưng cũng chỉ có vậy, chẳng có chút thông tin cơ mật nào hơn, thật kì lạ.
“Những tài liệu ngoài như lưu vào thẻ nhớ, ngươi có hack được không?”, Cố Thanh Vân hỏi.
“Thẻ nhớ ngoài? À, nếu là cái này thì phải đợi Cố Trình cắm thẻ vô máy tính tui mới xâm nhập được. Kí chủ yên tâm, tui đã cài sẵn vi rút rồi, chỉ cần Cố Trình cắm thẻ tui liền lấy được toàn bộ tư liệu trong đó. Pon pon!”.
“Tốt lắm, nhớ theo dõi cả những máy tính cá nhân nữa. Ngươi làm được chứ?”
“Kí chủ yên tâm, pon!”, O7 mãi mới có cơ hội để thể hiện, nó sao có thể để kí chủ thất vọng được.
Chưa có thêm thông tin gì khác, Cố Thanh Vân đành nhàm chán mở tìm những bộ tiểu thuyết đam mĩ nổi tiếng ở thế giới này. Thế mà thật sự tìm ra được mấy bộ rất hợp gu nha! Cố Thanh Vân gác chân đọc truyện, nghiêm túc đến mức Bạch Hiển còn tưởng cậu đang xem gì lớn lao lắm.
Hai người ai làm việc người nấy, chẳng giao tiếp câu nào nhưng không khí lại chẳng chút ngại ngùng ngượng nghịu nào, hòa hợp đến bất ngờ.
Nhận ra được điểm này, cái ý nghĩ đào tạo Cố Thanh Vân thành trợ lý lại trở lại. Nếu không phải nhìn khuôn mặt non choẹt cùng cái vóc dáng cao còn chưa đến eo kia của Cố Thanh Vân đánh tỉnh, suýt Bạch Hiển đã mở lời đề nghị.
Y thở dài, tuy Cố Thanh Vân nói bản thân lớn hơn vẻ bề ngoài, nhưng y vẫn không thể không để ý. Tưởng tượng cái cảnh cậu nhóc này tóc vuốt thẳng thớm, mặc áo Vest công sở, khuôn mặt nghiêm túc cầm tập tài liệu to đùng….Haha, Bạch Hiển vô thức bật cười.
Tiếng cười đánh vỡ không gian im lặng, kéo tầm mắt của Cố Thanh Vân nhìn qua. Cậu vốn đang chìm trong thế giới tiểu thuyết mạng đột nhiên lại nhìn thấy nụ cười hớp hồn cyuar Bạch Hiển liền ngơ ngác luôn tại chỗ.
“Khụ…Xin lỗi, em đừng để ý”, Bạch Hiển tự cảm thấy hơi giật mình khi bản thân lại có thể dễ dàng bật cười chỉ vì một tưởng tượng như thế. Nhìn ánh mắt ngơ ngác nhìn như muốn lủng cả mặt của người ngồi giường bên, y giả bộ đẩy mắt kính quay về dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.
“Anh nên cười nhiều hơn”, Cố Thanh Vân buột miệng, nhan sắc cỡ đó mà cứ làm cái mặt lạnh như đi đòi nợ, thật phí phạm biết bao.
“…Ừm”, Bạch Hiển thoáng ngạc nhiên khẽ ậm ừ. Số lần y cười từ khi trưởng thành đến giờ chắc đếm được trên đầu ngón tay.
Sau đó lại quay về ai làm việc người đó, thời gian chầm chậm trôi đi.
– —
Ở bên phía công ty, cha Bạch để trợ lý Hạ, người mà cha Bạch tin tưởng làm hướng dẫn chỉ đạo công việc cho Bạch Vũ Tri.
Vị trợ lý này cái gì cũng tốt, chỉ là quá mức nghiêm khắc. Bạch Vũ Tri rõ ràng là con trai của sếp mà cũng chẳng dám “lớn tiếng” với vị trợ lý mặt lạnh như tiền này.
“Chú Hạ, một mình cháu mà tận chừng này tài liệu. Chưa xem xong cháu đã gục mất rồi, huhu chú ơi, chú bớt lại chút được không?”, Bạch Vũ Tri nhìn đống tài liệu chất như cái núi nhỏ trên mặt bàn mà méo mặt. Cậu có biết gì đâu mà giao cậu lắm việc thế! Kì kèo mè nheo làm nũng đủ kiểu mà trợ lý Hạ chẳng mảy may bận tâm giao động.
“Đây là lượng công việc bình thường mà bất cứ nhân viên nào trong công ty đều có thể làm”, trợ lý Hạ nhìn đôi mắt cún con của Bạch Vũ Tri, ông lạnh nhạt tiếp tục đả kích cậu, “Lượng công việc này còn chưa bằng một phần ba số tài liệu chủ tịch và tổng giám đốc phải xử lý mỗi ngày”.
Bạch Vũ Tri đần mặt, nhìn đống tài liệu rồi lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của trợ lý Hạ. Không thể tin nổi mà muốn trợn ngược cả mắt. Đây mà là lượng công việc con người có thể làm sao!! Cha và anh hai cậu đúng là siêu nhân mà!
Dù đau khổ thế nào, Bạch Vũ Tri vẫn đành cắn răng ngồi vào bàn làm việc. Cậu không muốn trở thành đứa ăn không ngồi rồi hưởng thụ thành quả mà cha và anh hai làm việc vất vả kiếm ra nữa. Nhìn một đống con số trên trang tài liệu, cậu vừa khóc ròng trong lòng vừa phải căng não ghi nhớ.
Trợ lý Hạ vốn ban đầu khi được giao nhiệm vụ này ông rất không thoải mái. Lượng công việc của ông sẽ được chia ra chuyển cho những trợ lý khác làm giúp, nhưng như vậy sẽ tạo gánh nặng cho đồng nghiệp. Với lại, ông từ lâu đã hơi không ưa cái chuyện Bạch Vũ Tri ăn chơi la cà bên ngoài.
Nhưng giờ nhìn cậu thiếu niên trẻ tuổi đang cố hết sức mình cùng vật lộn với đống giấy tờ, trợ lý Hạ bất giác thả lỏng. Ấn tượng xấu về cậu cũng giảm đi đôi chút.
Bạch Vũ Tri thực ra cũng rất nỗ lực và có cái tài nịnh. Chỗ nào khó quá không hiểu thì sẽ không ngần ngại hỏi trợ lý Hạ. Sự chăm chỉ cùng những lời nói thẳng thắn thành công lấy lòng trợ lý Hạ.