Hầu Như Mật Ngọt - Vỹ Chu Đào - Chương 47
Cô giật mình thức dậy mà chẳng có cơn ác mộng nào.
Chẳng qua đang ngủ nhưng sực nhớ phải chuẩn bị xem ngày mai làm món gì khi Thiếu Tống về.
Vỹ Chu Đào nằm thẩn thờ nhìn trần nhà suy nghĩ một hồi, nhận thấy nên chuẩn bị chút đồ ngọt, khi buổi sáng nói chuyện trông anh như vô cùng ấm ức vì phải uống rượu, phải uống thứ bản thân không thích.
Mặc dù thường ngày Thiếu Tống không cho cô biết anh có thích đồ ngọt hay không, cô vẫn lật đật đi mở đèn, tìm giấy chút ghi chép lại.
Cụ thể thì sẽ ăn nhẹ bằng hoa quả và sinh tố khi Thiếu Tống về, sau đó ăn chính bao gồm bốn món, tráng miệng là đồ ngọt hoặc kem.
Vỹ Chu Đào chăm chỉ ghi chú lại, sực nhớ tới thời gian Thiếu Tống ngủ sau khi say đã hơi nhiều.
Cô tò mò cầm điện thoại lên, gửi lời nhắn giọng nói đến cho anh: “Cậu chủ dậy chưa?”
Đối phương hơi lề mề, chờ cô mang giấy bút cất vào rồi tắt đèn mới trả lời bằng tin nhắn: “Anh rồi.” Vỏn vẹn hai từ.
Vỹ Chu Đào lại hỏi, giọng nói tỉnh như sáo, không như là mới ngủ dậy: “Cậu chủ về chưa?”
Thiếu Tống nhắn: “Anh chuẩn bị lên máy bay, khoảng khuya mai sẽ về đến.”
Cô mỉm khoé môi cười tủm tỉm, tiếp tục suy nghĩ, nói với anh: “Ngày mai con đi siêu thị, cậu chủ thèm ăn món gì thì nói cho con biết nha.”
Giây sau lại hỏi: “Cậu chủ tìm thuốc uống chưa?”
Thiếu Tống ngày thường nói nhiều bên tai Vỹ Chu Đào bao nhiêu, hôm nay chỉ toàn là soạn tin trả lời cô: “Anh đang trên đường đến hiệu thuốc, mua cả thuốc chống buồn nôn, uống xong anh cũng lên máy bay ngay.”
“Cậu chủ ăn sáng chưa?”
“Vẫn chưa.” Thiếu Tống: “Đến sân bay anh sẽ tìm gì đó để ăn.”
“Vậy em đi ngủ đây.” Vỹ Chu Đào chu đáo quan tâm: “Cậu chủ uống thuốc nhớ ăn sáng nha.”
Một lúc lâu sau, Thiếu Tống chẳng rõ thân thể ra sao, từ nãy đến giờ là lần đầu hỏi Chu Đào: “Em thức khuya à?”
Vỹ Chu Đào định nhắm mắt đi ngủ, điện thoại phát ra tiếng chuông thông báo làm cô tò mò. Cầm lên nhìn thấy Thiếu Tống hỏi như vậy, cô ngoan ngoãn trả lời: “Con ngủ sớm nên là dậy sớm! Nhưng mà trời còn tối đen à, con định ngủ thêm chút nữa!”
Đối phương gửi đến giọng nói trầm trầm dễ nghe: “Vậy em ngủ đi!”
Chưa đợi Vỹ Chu Đào trả lời, anh lại gửi giọng nói tới: “Anh bị say máy bay, không chơi với em được! Em đừng dỗi anh.”
Cậu chủ yếu quá đi! Vỹ Chu Đào định nói như thế, nhưng sợ con người kia sẽ giận dỗi. Miệng nhỏ của cô chúm chím cười cười, vui vẻ luyên thuyên: “Cậu chủ về nhà sớm, con mua bánh ngọt cho cậu chủ.”
Đầu dây bên kia đột nhiên gọi đến, tựa hồ không muốn cho cô ngủ.
Vỹ Chu Đào chiều theo nhận máy, gặm lấy môi khẽ cười: “Cậu chủ.”
Thiếu Tống nói: “Có nước ép đào không?”
Vỹ Chu Đào cười khúc khích nhỏ nhẹ trong cổ họng: “Vậy con mua đào nhiều một chút.”
“Thức đêm không buồn ngủ à?” Thiếu Tống trong giọng tràn ngập ý cười, âm thanh bên có có tiếng hít hà, khoe mẽ: “Hoa hồng tươi vừa từ chỗ nhà kính hái về thích thật đấy.”
“Dạ?”
Thiếu Tống cười “hừm” một tiếng: “Khi anh về nhớ nằm trên giường, không cần mặc quần áo.”
Vỹ Chu Đào nghe đến đây, đầu óc nhớ đến chuyện vừa mới xảy ra với cô vào buổi sáng. Cô tròn mắt, hỏi: “Mút cái đó hả?”
“…”
“Lúc cậu chủ sắp đi ngủ cậu chủ cứ bảo con cho cậu đi, bảo con mút cho cậu chủ…” Vỹ Chu Đào ngượng nghịu nói, giọng lí nhí xấu hổ: “Cậu chủ say xỉn.. xấu tính muốn chết.”
Im lặng nửa ngày, Thiếu Tống có động tĩnh là khi anh ho mấy tiếng, tựa hồ vô cùng xấu mặt: “Rượu mạnh quá, anh nói lảm nhảm em đừng để tâm.”
Vỹ Chu Đào cũng không muốn làm Thiếu Tống đỏ mặt, “Không có gì, cậu chủ dễ thương mà.”
Nói trắng ra rằng cô có thể hôn má anh cho đến chết ấy, lúc say xỉn đi làm nũng đáng yêu hết phần người khác.
“Vậy anh đi trước, chưa uống thuốc anh rất khó chịu.” Trong lời thoáng mấy nét bối rối: “Khi nào về đến nước anh gọi điện cho em đầu tiên, nhé.”
Vỹ Chu Đào biết chắc Thiếu Tống đang rối rắm và ngượng ngùng, cô cười tinh nghịch: “Vậy em ở trên giường chờ cậu chủ có cần phải mang thêm rượu không?”
Tựa hồ hiểu được cô nhóc đang trêu ghẹo mình, anh giữ hết sức bình sinh, thản nhiên đáp lại: “Không cần, chỉ cần nước ép đào là đủ.”
Cuộc hội thoại tạm dừng lại.
Vỹ Chu Đào miệng cười không ngớt, đến nổi trùm chăn kín đầu.
_______
Thiếu Tống đã hứa rằng hạ cánh về nước sẽ lập tức gọi cho Chu Đào.
Kết quả Vỹ Chu Đào ở chỗ Kim Nhu đấm bóp, xem truyền hình đang vui vẻ thì nghe thấy giọng anh từ ngoài cửa lớn nói vọng vào trong: “Haizz, ông nội à, hợp đồng về rồi đây!”
Vỹ Chu Đào vô thức mất tập trung vào bộ phim, bật dậy như tia chớp.
Kim Nhu ngồi một bên đang rất hài lòng vì được xoa bóp, thấy cô nhóc háo hức chạy đi sắc mặt liền tụt xuống, bất giác mắng một câu: “Mấy đứa con nít! Quấn nhau miết không thấy mệt hay sao ấy!”
Vỹ Chu Đào ở phòng khách, còn Thiếu Tống đứng ở sảnh không muốn vào, dáng vẻ tựa như đang gấp gáp cầm điện thoại gọi điện cho ai đó.
Cô ló mắt nhìn ra, miệng nhoẽn cười tươi: “Cậu chủ!”
Kim Nhu bước ra trước, chìa tay đi đến như thể sẽ lấy tài liệu trên tay Thiếu Tống: “Ông già ngủ sớm rồi, đưa đây!”
“Chào bà!” Thiếu Tống cười nhạt tiến đến đưa tập tài liệu cho Kim Nhu, giây sau đã duỗi tay ra hiệu cho cô nhóc nấp sau bức tường đi ra.
Vỹ Chu Đào ngó nhìn xung quanh, xác nhận rằng ngoại trừ cô và Kim Nhu, bác làm vườn đang lởn vởn bên ngoài soi đèn pin thì không còn ai khác. Cô lon ton đi đến, cười tít mắt: “Cậu chủ.”
Thiếu Tống ngay khi Vỹ Chu Đào đến gần, cả người xoay đi, một tay choàng vào vai cô dắt đi, thì thầm cười nói: “Đi mau lên, nhớ em chết được!”
Vỹ Chu Đào ngoái đầu vẫy vẫy tay tạm biệt Kim Nhu, lanh lợi nói: “Bà chủ ngủ ngon nha! Ngày mai con sang đi với bà chủ!”
“Nhớ đấy?” Kim Nhu hài lòng vì lời hứa của Vỹ Chu Đào: “Ngày mai không đúng giờ thì chết với tôi!”
“Dạ!” Cô nhóc lảnh lót rõ vang, khúc khích cười vang như trẻ con được kẹo.
Thiếu Tống đi cùng Chu Đào ra khỏi toà chính, bon bon trên đường mòn, bàn tay ở bên ngoài có chút lạnh, thân mật ôm dưới sườn cô, hỏi: “Cùng bà đi đâu đấy?”
“Hehe.” Vỹ Chu Đào tươi cười: “Đi mua quà cho ông chủ! Bà chủ sến lắm, hỏi con là phải viết lời chúc gì lên bánh kem nữa!”
“Thế à?” Thiếu Tống nhéo chóp mũi nhỏ của Vỹ Chu Đào, siết lấy thân thể cô chặt trong tay, cưng chiều dáng hình nhỏ nhắn của cô trong mắt: “Thế bà nội ghi gì lên bánh?”
“Bí mật của bà chủ mà!”
“Anh giống như sẽ đi tám chuyện với ông già khô khan kia sao?”
Vỹ Chu Đào cũng không muốn giấu diếm, thành thật nói, gương mặt dễ thương hơi xấu hổ: “Tình yêu của em, anh là vĩnh cửu!”
“Haha..” Thiếu Tống bật cười khúc khích, thích thú đem câu văn vừa rồi ghi nhớ trong lòng, đe doạ: “Đến khi sinh nhật của anh Chu Đào không có câu chúc nào thì anh sẽ đi lấy vợ bé đấy, biết chưa!”
Vỹ Chu Đào rụt cổ cười không thấy mắt, lúc lắc đầu: “Cậu chủ giống y chang bà chủ, sến súa quá à.”
Khi đi ngang qua sảnh toà thứ ba, tài xế đỗ xe trước cửa, cốp sau mở tung ra, trong đó hàng tá túi lớn bé và bó hoa hồng khổng lồ.
Vỹ Chu Đào đi từ xa xa đã nhìn thấy nó, gương mặt dễ thương có phần ngượng ngùng: “Sao cậu chủ mua bó hoa to quá vậy?”
“Em thích thì mua, chẳng đáng bao nhiêu tiền.” Thiếu Tống cúi người ngang tầm mắt Vỹ Chu Đào, cưng chiều hôn lên chóp mũi cô, “Khi nào có cơ hội anh đưa em đi xem, họ trồng trong nhà kính, diện tích có khi bằng mấy cánh đồng hoa ở nước mình cộng lại.”
Vỹ Chu Đào cười tươi: “Cậu chủ đi mua hoa lần đầu hả?”
Anh tỏ vẻ thắc mắc: “Có ai để tặng sao?”
Sau khi mang hoa và đồ đạc vào nhà, Vỹ Chu Đào nắm tay dắt Thiếu Tống vào bếp, nơi ánh đèn đang chiếu sáng rực.
Cô đẩy Thiếu Tống ngồi vào bàn, sau đó mở tủ lạnh lấy ra cốc sinh tố đã chuẩn bị sẵn, đem tới cho anh.
“Đào à?” Thiếu Tống cong đuôi mắt cười mờ ám, vẫn đưa ống hút lên môi uống một ngụm. Vỹ Chu Đào ôm mặt bàn nhìn anh, đôi mắt trong veo lộ vẻ chờ đợi: “Ngon không, cậu chủ?”
Anh gật đầu, lấy tay chọc vào má cô, tựa hồ trêu ghẹo: “Vắt sữa từ đây à?”
Vỹ Chu Đào không bài xích gì với mấy trò đùa bỡn của người đàn ông, cô cười ngốc nghếch ôm chầm lấy cổ anh, má đào mềm cọ cọ, nũng nịu lấy lòng: “Cậu chủ..”
Cô nhóc này mềm mại thì thôi, khi cất giọng lên tựa hồ có một hồ mật chảy róc rách, đã thế còn biết làm nũng,… Thiếu Tống không cưỡng lại được quả đào mềm như đống bùn nhão này, cưng chiều ôm cô ngồi lên chân.
“Tắm sạch sẽ lên giường nằm đâu, hửm?” Thiếu Tống đem gương mặt đáng yêu ép vào ngực, cầm tay cô mân mê đùa nghịch, giọng anh khẽ khàn mờ ám: “Muộn rồi mà vẫn đi làm việc à?”
“Con tắm rồi mà!” Vỹ Chu Đào kéo cổ áo lên ngửi ngửi, cảm thấy bản thân thơm tho sạch sẽ chết được. Cô nói: “Cậu chủ chưa tắm mà ôm con, cậu chủ lây bẩn cho con.”
“Thế bây giờ Chu Đào bẩn rồi à?”
“…” Vỹ Chu Đào có dự cảm không lành.
“Vậy cậu chủ tắm bù cho em.” Thiếu Tống nhấc hai tay Vỹ Chu Đào ôm lấy cổ mình, bế lên như bế bé gái, mũi cao thẳng đùa bỡn hôn hít gò má bầu bĩnh của cô nhóc: “Bẩn quá! Chu Đào bẩn chưa kìa.”
“Cậu chủ nói nhảm quá à.”
Vỹ Chu Đào dự định trong đầu rằng sẽ chiều theo Thiếu Tống một đoạn vào phòng tắm, sau đó thì dụ anh đi tắm trước, cô ở đó thuận tiện đem quần áo bẩn nhét vào máy giặt xong xuôi sẽ chạy tẩu thoát.
Kế hoạch đi đến bước đầu tiên, Thiếu Tống rất hài lòng thoả hiệp.
Nhưng bước tiếp theo, Vỹ Chu Đào đòi bộ quần áo trên người anh, cứ nghĩ anh nên cởi đồ vào bồn ngâm nước ấm, ai mà ngờ anh cởi của bản thân xong thì đòi cởi luôn của cô.
Vỹ Chu Đào bối rối nhìn cơ ngực trước mặt, cơ tay và cả cơ bụng.. mềm mềm săn chắc đang cởi váy hầu nữ ra, sau đó đem toàn bộ ném vào máy giặt, đổ xà phòng ấn nút hoạt động.
Vỹ Chu Đào cứng nhắc đến bồn xả nước ấm, ngoái đầu tìm Thiếu Tống, nhận thấy anh đã đứng ở đó nhìn chằm chằm cô rất lâu. Cô đỏ mặt: “Cậu chủ vào bồn đi!”
“Em thích mặc đồ lót màu hồng à?”
Cả gian phòng im lặng.
Thân ảnh cao lớn đi đến gần, tay to ấm áp vỗ nhẹ lên mông Vỹ Chu Đào, trêu ghẹo: “Còn có dâu tây nữa.”
Vỹ Chu Đào ngượng chín mặt, từ cổ trở lên nóng như lửa thiêu đốt.
Thình lình, Thiếu Tống từ phía sau ôm Vỹ Chu Đào lên, nhẹ nhàng thả vào bồn tắm.
Cô giật mình, hoàn toàn đứng trong vòng vây của ai đó.
“Định trốn à?”
Cô kịch liệt lắc đầu.