Hậu Cung Hoàng Diệp Truyện - Dạ Miên Vô Nguyệt Quang - Chương 15: Tam Tai (Trung)
Bảo Trúc nói: “Đa tạ Quý Phi nương nương quan tâm!”
Nàng ta lại tiếp tục: “Bổn cung còn được hoàng thượng cho biết, Chung Phúc Cung và Diên Thọ Cung bị sao xấu chiếu vào. Khải Cát Cung hiện đang bỏ trống không đáng để nhắc đến. Ây da, có khi nào sự việc này là do cô ta không có phước phần? Có lẽ cũng nên ở yên trong cung suy nghĩ, đóng cổng tụng kinh sám hối lỗi lầm của bản thân!”
Bảo Trúc nhìn chằm chằm vào nàng ta, bĩu môi một cái. Nàng không muốn bật lại kẻ cao ngạo kia, nhưng không vì thế mà có quyền được nước làm tới.
Nàng cười trừ, nói: “Nghi Quý Phi nói vậy quả thật không có tình người. Thận Hoàng Tần cũng đâu phải là kẻ độc ác mà phải tụng kinh sám hối như lời nương nương đàm tếu? Có phải là do trời xui đất khiến hay không, đâu ai có thể mở miệng nói ra là chắc nịch như thế? Cũng có khi là tiểu nhân ganh ghét nên giở trò hãm hại, mượn danh sao chiếu che đậy hèn mưu!”
Lệ Hằng cười, nói: “Ây da, bổn cung chẳng qua là người ngoài, đâu có hiểu được tâm tư trong lòng của người khác?”
Nàng vuốt ve chuỗi hoa lan cài bên thái dương, tùy ý buông lời móc câu: “Cung Phi bệnh nặng triền miên, không biết có còn đợi được đến lúc hoàng thượng tuyển tú thêm đợt hai nữa hay không! Thận Hoàng Tần cũng gặp tai hoạ như vậy, là điềm xấu của ông trời giáng xuống hay sao?”
Quyên Cơ chen vào: “Quý Phi nố vậy thật tình không thoả đáng.”
Lệ Hằng nhìn nàng, giương ánh mắt sắc bén, nói: “Bổn cung vẫn muốn nói đấy. Cung Phi bệnh tật yếu ớt, có khi là điềm xấu mang đến Tử Long Thành rồi.”
“Vậy sao?”
Bóng hồng nữ nhân từ ngoài bước vào, mạnh mẽ nhả ra hai chữ đầy kịch liệt. Cả dàn người quay đầu lại nhìn, những ánh mắt với nhiều sắc thái khác nhau đổ dồn về người con gái ấy.
“Thận Hoàng Tần nương nương giá đáo!”
Dung Hoa liền biến sắc mặt đưa đám thành niềm nở: “Muội cần gì cất công lặn lội đến đây không màng tới sức khỏe. Đã khoẻ hơn nhiều chưa?”
Thận Hoàng Tần kính cẩn: “Tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, thần thiếp đã ổn!”
Nàng quay người sang Bảo Trúc, nở nụ cười tươi tắn như hoa. Nàng lại nói tiếp chuyện còn đang dang dở: “Lúc nãy thần thiếp nghe Nghi Quý Phi buông lời nguyền rủa, trách móc này kia Cung Phi.”
Lệ Hằng vẫn một sắc thái không hề biến đổi, nét mặt cứ căng như dây đàn khiến bầu không khí trở nên căng thẳng.
Hoàng Diệp đặt tay lên thành ghế, tay còn lại phủi nhẹ tà áo màu lam, trông kiều diễm và lãnh đạm. Nàng nói: “Dù sao Cung Phi cũng là người thuộc ngoại tộc Lâm thị thuộc Cổ Tộc Hoà Chiêu Quốc, nương nương nói vậy là trách móc Lâm thị không biết lựa vợ cho hoàng thượng, hay trách hoàng thượng không có mắt rước phải phế nhân làm ô uế hậu cung?”
Nghi Quý Phi Lệ Hằng đỏ mặt, phừng phừng hừng hực ngọn lửa dữ dội. Nàng vừa nói vừa nghiếng răng, nhưng cái nghiến rất ngấm ngầm, khó có thể biết.
“Bổn cung không có ý đó, ngươi cần gì phóng đại lời nói của bổn cung lên như vậy? Dù sao ả cũng chỉ là cống phẩm ngoại tộc tiến cống cho hoàng thượng, cũng chỉ là kiện hàng có hạn sử dụng và dễ gây nhàm chán mà thôi!”
Hoàng Diệp mân mê tách trà trên tay, ánh mắt đầy sát khí nhìn chăm chăm người ngồi phía đối diện, như muốn từ trong con ngươi phóng ra hàng ngàn thanh kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào xương tủy của nàng ta.
“Phế nhân? Hừm…”
Nàng cười. Nụ cười khinh miệt: “Thần thiếp có nên bẩm báo với hoàng thượng về hai chữ này của nương nương hay không? Nếu hoàng thượng biết được, chắc sẽ vui lắm.”
Lệ Hằng mặt mày nghiêm nghị: “Cô muốn nói thì bổn cung sẽ theo hầu. Đừng nghĩ lấy danh hoàng thượng để khiến bổn cung chùn bước, sợ hãi.
“Đủ rồi!”
“Bổn cung không nói không có nghĩa tất cả những người ở đây muốn nói gì thì nói!”
Dung Hoa đập bàn, miệng không ngừng tuông ra những lời dồn nén trong cổ họng khát khô: “Nếu như còn làm quá phận, không chỉ đơn giản là lời đe doạ đâu!”
Hoàng Diệp không buồn cãi cố, giương cao ánh mắt kiêu hãnh của bản thân lên nhìn. Bất kể là ai trong cung, nàng cũng đều cảm thấy ghê tởm, dù là Hoàng hậu hay Quý Phi đến Tiệp Dư đều khiến nàng luôn ra sức phòng vệ. Nàng nghiêm giọng: “Thần thiếp không dám nói nhiều, cũng không thích đụng chạm đến thị phi. Nhưng thị phi được người khác trực tiếp đưa đẩy đến bên cạnh thì không thể không mở miệng bày tỏ ý kiến.”
Hoàng hậu trầm giọng, lòng dạ không biết nông sâu, nói: “Muội cứ nói!”
Hoàng Diệp được người khác đẩy thuyền cũng cao trào hứng thú, chỉ nhẹ nhàng phất chiếc khăn tay như phất phơ một nhành liễu đung đưa, trái tim rạo rực nóng muốn đốt bên trong xương máu: “Chuyện thần thiếp bị ngã ở Bích Liên Hồ không biết thật sự có phải do hung tinh chiếu phải, tai hoạ giáng đầu, hay là có kẻ dựa vào sự mê tín dị đoan mà cố ý gây khó dễ, hãm hại thần thiếp. Chuyện này dĩ nhiên thần thiếp sẽ điều tra đến cùng…”
Hoàng Diệp còn chưa dứt được lời, Lệ Hằng lại tiếp tục xen vào. Nàng ngẩng đầu lên đầy khách khí, trong ánh mắt như toả ra lửa đỏ bừng bừng: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi đang cho rằng hoàng thượng mê tín dị đoan sao? Uổng công hoàng thượng lo lawngz cho ngươi mới ra lệnh đóng cổng thành, quả nhiên là nữ nhân ngu ngốc không hiểu được tâm ý của hoàng thượng.”
Hoàng Diệp xoa xoa chuỗi vòng tay cẩm thạch, nói: “Thần thiếp không phải nói hoàng thượng như vậy. Chẳng qua chỉ là nhắc nhẹ bọn tiểu nhân chỉ biết sinh sự đừng gây phiền toái cho thần thiếp. Nhân Tâm, thị nữ của thần thiếp bị người ta bắt cóc, đánh đến bất tỉnh, lúc về đến cung chẳng khác nào cái xác không hồn, người ngợm nhem nhuốc, thê thảm chẳng khác gì bọn ăn mày, tiện nô. Đã vậy còn cho thái giám đẩy thần thiếp ngã xuống hồ, cú đẩy mạnh đếm mức thô bạo như vậy chắc chắn là không ngần ngại, dĩ nhiên có mối thâm thù sâu nặng với thần thiếp.”
Nghi Quý Phi trong lòng ngực cứ thấp thỏm, cổ họng run run chẳng thể nói được gì. Lúc này Giang Tiệp Dư vỗ tay cười không ngớt: “Hay! Hay lắm! Thận Hoàng Tần nương nương quả nhiên được người ta nhận xét là thông minh, nhạy bén, chuyện diễn ra như vậy liền nói đến chuẩn chỉnh như vậy.”
Hoàng Diệp trố mắt nhìn. Bảo Trúc cũng tiếo lời nàng: “Phải. Chưa hết, Bích Liên Hồ đâu phải là nơi không có người qua lại, trong Tử Long Thành này đâu đâu cũng có lính canh nghiêm ngặt, hôm đó lại vắng tanh, chắc chắn có ủy khuất, oan tình ở phía sau.”
Hoàng hậu im lặng lắng nghe, cũng thầm thán phục tài suy luận tài tình của tỷ muội nhà ấy. Quả thật các thái giám, lính canh toó qua đều được nàng điều động sang nơi khác, Bích Liên Hồ ít người qua lại, đôi khi cũng chẳng cần lính canh gác. Nàng không ngờ mình lại gián tiếp hại người một vố, gián tiếp lỏng lẻo khiến ai đó không đợi được, liền lên kế hoạch trả lại mối thù.
Hoàng Diệp vẫn còn nhớ như in cái sự quỷ dị, kinh hồn đêm ấy, ám ảnh đến trời nắng chang chang vẫn mù mịt mặt mũi, hai chân mềm nhũn như đất sét nhão nhoét, nhất thời đi đứng không được chỉn chu. Hai chân đau nhức, tê rần khó chịu, nhưng dĩ nhiên không thể để lộ ra sự yếu đuối để người khác chế nhạo.
Hoàng hậu hiện rõ sự lo lắng bất an ra nét mặt, nói: “Hậu cung ngày càng náo loạn, bổn cung sẽ điều tra cho ra lẽ chuyện này, coi như răn đe, chỉnh đốn các phi tần khác mới được. Nhưng Thận Hoàng Tần cần về sớm nghỉ ngơi cho sức khỏe ngày càng tốt, còn hồi phục sắc khí cho tươi tắn, còn hầu hạ hoàng thượng.”
Các nàng đều đứng dậy, đồng thanh đáp: “Lời Hoàng hậu nương nương dạy phải, thần thiếp sẽ ghi nhớ trong lòng!”, lời nói giả tạo, rập khuôn ai nói cũng được, quan trọng là ngữ điệu và sắc khí từng người có chân thật hay không, tuân thủ hay không.
Hoàng hậu mỉm cười dịu hiền, đứng dậy nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta đi thỉnh an Thái hậu.”
Bỗng có người từ xa chạy vào, vào trong điện liền phủ phục dưới đất. Ra là phúc nô của Thái hậu, nàng ta bẩm: “Bẩm các vị chủ tử nương nương, hôm nay Thái hậu chuyên tâm kính Phật, không có thì giờ để các vị chủ tử nương nương đến thỉnh an.”
Hoàng hậu nghe vậy cũng nhẹ nhõm trong lòng, các phi tần ai ấy đều lấy làm vui lây.
Ai về cung nấy, Trường Xuân Cung kết thúc buổi thỉnh an. Hoàng Diệp khập khễnh đi nhue trẻ mới lên ba, ngồi bên chiếc tạ nhỏ ở Ngự Hoa Viên ngắm cảnh.
“Mùa hạ, trong Ngự Hoa Viên cũng tưng bừng hoa nở. Mỗi mùa mỗi loài, hoa này tàn sẽ có hoa khác nở rộ.”
“Chẳng phải chúng ta đều là những bông hoa hay sao?”
“Hoa này tàn, hoa kia nở, ta tàn phai sắc, kẻ khác thượng sủng. Làm gì có nữ nhân nào lưu lại tình yêu trong lòng bậc đế vương chứ? Bất quá là sủng ái ngụy tạo, hay vì cả gia tộc hùng mạnh chống lưng phía sau!”
Hoàng Diệp và Bảo Trúc vừa ăn bánh, uống trà, vừa bàn chuyện vu vơ. Ngưng một nhịp, Hoàng Diệp nhìn những chú bướm với đôi cánh sặc sỡ bay lượn khắp, phong tình phiêu lãng.
“Bướm và hoa, chưa chắc gần nhau là của nhau, bướm dạo vành hoa, ta tàm cánh lụa.”
Bảo Trúc thơ thẩn tâm hồn, nửa si nửa tỉnh, nói: “Chẳng phải Thục Đoan Hoàng Quý Phi là nữ nhân trong lòng hoàng thượng hay sao? Chỉ là hiếm người làm được như thế, có lẽ sẽ không còn một người nào như vậy nữa.”
Hoàng Diệp vuốt nhẹ vai của nàng, mím chặt môi nghĩ ngợi. Có chắc là không có không? Khả năng cao là có mà. Hoàng cung biết mấy ngàn giai nhân mỹ lệ, nô tỳ cũng có thể thành phi tần. Giống như Nhu Phi Minh Phát Lý Thẩm thị của tiên đế, từ một nô tì rửa chân cho Thái hậu, được phong làm Nhu Quý Nhân từng bước chinh phục trái tim của Trùng Toả Đế.
“Muội sao vậy?”
Hoàng Diệp bật tỉnh, quay qua nói đầy ủy khuất: “Tại muội đau chân. Tỷ tỷ cũng biết muội chật vật lắm mới đến thỉnh an được mà…”
Bảo Trúc gõ nhẹ miếng bánh xốp chiên giòn đặt trên chiếc dĩa khảm sứ trắng tinh, nói: “Muội ăn đi, để lâu bánh sẽ không còn giòn nữa. Mà nãy Hoàng Diệp muội thật là nóng tính, dám cãi tay đôi với Nghi Quý Phi nữa cơ!”
Hoàng Diệp chả thèm nhìn dĩa bánh, trề môi: “Nàng ta nghỉ bản thân của mình được gia thế phía sau chống đỡ, nên có thể mở miệng ra vùi dập người khác không nương sao? Trên đời làm gì có đạo lý như vậy? À mà, biết bao người trái luân thường đạo lý đâu, ngay đến cả Nghi Quý Phi cũng còn lệch quỹ đạo của nhân tính vậy mà.”
Bảo Trúc lắc đầu, nhắm tịt mắt: “Muội thật là, Quý Phi mà nghe được, ắt sẽ bị vả nát miệng, không còn cái răng.”
Hoàng Diệp cắn nhẹ miếng bánh, vừa nhai vừa ngắm hoa. Hoa mùa hạ nở lung linh sáng cả khuôn viên. Nàng mê mẩn dàn hoa tử đằng màu tím xanh treo quanh bờ tường rủ xuống xum xuê sắc huyền, lại hoà quyện với sự đa màu của hoa ngũ sắc mọc lên từ phía dưới.
Đẹp thì có đẹp, nhưng sặc sỡ quá đâm ra bị rối mắt.
Trời cũng dần ngã về trưa, nắng gắt thêm vài phần, gió nam bị chắn lại càng thêm hậm hực.
Lệ Hằng ngồi ngả người trên ghế, bên cạnh có rất nhiều tỳ nữ hầu quạt, rửa tay chân.
“Trời sao lại nắng nóng như thế này vậy chứ? Đúng là khiến người ta khó chịu!”
Diễm Tâm bưng lên một thau nước mát mới, phủi phủi tay nói: “Chuyện của trời biết đâu mà phán xét, nếu nương nương còn thấy nóng, nô tỳ đem đến trái cây ướp lạnh ở nhà dưới lên cho nương nương dùng.”
“Cũng được!”
Lệ Hằng chán nản, nhắm mắt hướng thụ sung sướng, coi như cũng bớt đi vài phần rối loạn trong lòng. Tiếng nước rửa nghe êm tai, làn da cảm nhận được cái mát, cái trong lành của nước. Nàng rửa chân không phải vì bẩn, vì muốn được mát, nhưng cũng chẳng thể ngâm mình trong bồn tắm cả ngày.
Nàng khẽ mở miệng, mấp máy tiếng rên nhỏ nhẹ trong sảng khoái, lại cho người đốt một ít hương dược cho thơm tho trong ngoài cung điện.
Diễm Tâm nhẹ nhàng nói: “Cả cơ thể của chủ tử nương nương đều thơm đến nức mũi, cần gì phải đốt thêm hương ạ?”
Lệ Hằng bật cười: “Đây là nơi bổn cung cai quản, bổn cung muốn làm gì, ngươi cứ nghe mệnh lệnh làm theo, cần gì lắm lời như thế? Tuy nhiên, lời ngươi nói cũng đúng, bổn cung cả ngày toả hương ngào ngạt, nhưng vẫn muốn Trữ Đức Cung cũng như cả khu vườn lộng hương đón gió, hoàng thượng mới có thể mê mệt mà nán chân ở lại với bổn cung!”
Diễm Tâm gật đầu: “Chủ tử nương nương nói phải, chủ tử có lòng và rất yêu thương hoàng thượng.”
“Còn phải nói sao, bổn cung thật lòng yêu thương hoàng thượng, hoàng thượng cũng thật lòng đối đãi tốt với bổn cung. Ngươi nhìn xem…”
Lệ Hằng đưa tay rút ra cặp trâm vàng khảm ngọc trên đầu, tỉ mỉ vuốt ve, mỉm cười e lệ.
Tối đến, trời cũng dần mát mẻ hơn, thoáng đãng hơn.
Chung Phúc Cung.
“Hoàng thượng giá đáo!”
Hoàng Diệp đang ngồi bên giường, liền sửng sốt tột cùng khi nghe khẩu lệnh dõng dạc của thái giám vang lên trong đêm tối tĩnh mịch: “Hoàng thượng tới sao? Sao lại tới vào giờ này, sao lại tới ngay lúc này chứ? Tới để làm gì?”
Hoàng thượng bước vào, dáng vẻ tuấn tú, trí dũng tan đi cái quạnh hiu hiện tại. Chàng bước đến ngồi xuống cạnh Hoàng Diệp, nắm tay nàng âu yếm: “Dạo này trẫm bận rộn triều chính, không có thời gian thăm hỏi sức khỏe của nàng. Chân nành đã đỡ hơn chưa?”
Hoàng Diệp cúi mặt xuống, nhỏ nhẹ nói: “Thiếp không sao, hoàng thượng không cần phải quan tâm quá!”
Hoàng thượng Minh Trực thỏ thẻ giọng trầm ấm, ủy mị với nàng: “Nàng ghét bỏ trẫm sao? Trẫm đêm nay đến đây là bù cho nàng, trẫm hôm nay muốn nương náu ở lại cung của nàng.”
Hoàng Diệp cười mỉm, hai má ửng hồng: “Thiếp không dám. Chỉ sợ hoàng thượng buồn chán, một hồi lại bỏ đi mất.”
Hoàng thượng đẩy nhẹ đầu nành tựa vào bờ vai rắn chắc của mình, tay còn lại vuốt ve cọng tóc mai rũ xuống hai bên trán, nói: “Sợ gì chứ? Nếu đã chán, trẫm còn cần phải đến đây để làm gì?”
Hoàng Diệp nằm yên tĩnh không nói lời nào, một phần trước nau chưa được lật thẻ bài thị tẩm, một phần nàng không muốn vướng mắc vào ân ái đế vương.
Hoàng thượng thủ thỉ: “Chúng ta đi ngủ thôi! Trời cũng đã khuya rồi!”, đợi khi Hoàng Diệp gật đầu, chàng bước xuống tắt đèn, thổi nến, lên giường đắp chăn.
Hoàng Diệp nằm sát bên trong, hoàng thượng nằm bên ngoài, chung chăn ấm áp mà ngủ. Nàng không ngủ được, trước nay cứ một mình chìm vào giấc nồng cho đến sáng, nay lại có nam nhân bên cạnh liền cảm thấy không quen thuộc. Nàng trở mình, hoàng thượng dường như cũng chưa ngủ, quay qua ôm nàng một cái, nói: “Nàng không ngủ được sao? Là do đau chân hay do có trẫm nên không thể ngủ được?”
Hoàng Diệp nói: “Chân đau, nhưng trong lòng rạo rực không thôi. Chắc có lẽ lần đầu tiên nằm cạnh phu quân đầu ấp tay gối nhue hôm nay, nên thiếp mới không ngủ được.”
Minh Trực ôm chặt nàng vào lòng, nói: “Nàng ngủ đi! Kẻo mai không dậy nổi! Sau này trẫm sẽ đến thăm nàng thường xuyên, lạ dần rồi cũng thành quen, chắc chắn sẽ ngủ ngon sâu giấc.”
Mặt mày Hoàng Diệp trở nên sượng trân, cảm thấy hoảng sợ dâng lên ầm ầm như cơn sóng lớn. Nàng, cuối cùng cũng được hoàng thượng để ý đến, nhưng trong lòng lại bất an, bâng khuâng đến lạ kì.
“Hoàng Diệp…”
Minh Trực khẽ lên tiếng, nàng liền chồm người ngồi dậy, hỏi: “Hoàng thượng có gì sai bảo?”
Hoàng thượng nằm ngửa người, hai tay kê đầu trầm lắng suy tư, một lát lại nói: “Trẫm định ngày mai đóng cổng Chung Phúc Cung, nàng không cần thỉnh an Hoàng hậu và Thái hậu, cũng nên nghỉ ngơi để dưỡng sức.”
Hoàng Diệp thoáng nét buồn, chỉ biết gật đầu thuận theo ý: “Dạ, nếu hoàng thượng đã sắp xếp chu toàn, thiếp cũng không có gì để nói. Chỉ là đóng cửa lâu ngày, trong cung buồn chán dễ mắc tâm bệnh buồn phiền.”
Minh Trực chớp mắt, thu lại cái sáng ở quầng đáy con ngươi, trầm ấm giọng nói, ôn nhu chiều lòng: “Được. Thường ngày nàng thân với Hiền Phi nhất, để trẫm bảo nàng ấy đến nói chuyện với nàng. Cũng xem như trẫm không muốn chia cắt tình cảm tỷ muội của hai nàng. Đợi khi hung tinh biến mất, tai họa mất đi, sẽ khai môn mặc nàng dạo gót sen lui tới.”
Hoàng Diệp mừng rỡ, mỉm cười: “Thiếp tạ hoàng thượng.”
“Được rồi, được rồi. Nàng ngủ đi, đừng vù mừng quá mà không ngủ, trẫm mà biết được ắt sẽ không làm theo điều nãy giờ chúng ta bàn bạc.”
Hoàng Diệp dạ ran, cũng nhẹ nhàng nằm xuống, vơ lấy phần chăn đắp, sương lạnh lại ấm. Ấm lòng.
Mặt trăng tròn vành vạnh đứng giữa đỉnh trời, toả ánh sáng bàng bạc chiếu xuống loang ra ảo diệu mơ hồ. Trữ Đức Cung vẫn còn sáng, Lệ Hằng đêm nay lại ngồi thẫn thờ trên ghế, mong đợi hoàng thượng đến.
Diễm Tâm vỗ vai nàng, giọng run run buồn bã: “Chủ tử nương nương, trăng đã lên đến đỉnh, khuya lắm rồi! Người nên đi ngủ thôi!”
Lệ Hằng hai mắt rưng rưng buồn tủi, mu bàn tay đỏ lên, gương mặt trái xoan cũng đỏ như quả gấc: “Hoàng thượng hôm qua đến chỗ bổn cung, còn hứa hẹn đêm nay sẽ đến, nhưng tại sao cuối cùng lại không đến chứ?”, nàng liền trở nên bực tức, hỏi: “Hôm nay là ai được hoàng thượng thị tẩm vậy hả?”
Diễm Tâm nói: “Dạ là Thận Hoàng Tần ở Chung Phúc Cung!”
Lệ Hằng nghiến răng, run giọng nói: “Ả ta bây giờ chẳng khác nào con nhỏ què quặt, còn được hoàng thượng thị tẩm. Thị tẩm là thị tẩm kiểu gì?”
Diễm Tâm sợ hãi, im lặng, đến thở cũng không dám thở mạnh, hai bàn tay nắm chặt lại trước bụng, mồ hôi tuôn ra ào ạt như nước chảy, vẫn đứng hầu bên cạnh, ấp úng nói: “Vậy nô tỳ vẫn đứng bên cạnh hầu hạ nương nương!”
Lệ Hằng gạt đi nước mắt: “Thôi! Ngươi lui xuống đi, ta muốn ở một mình. Đừng ở đây phí sức, nghỉ ngơi đi!”
Diễm Tâm lui xuống. Không gian yên tĩnh bao trùm đến ngột ngạt. Ánh trăng chiếu xuống đoá trà mi bên khung cửa sổ, sáng mê hoặc, vẫn đứng yên giữa trời không gió thổi.
Hoàng hậu Dung Hoa đứng ngoài cửa, trông mong, ánh mắt dán lên cổng cung, xem nó có mở ra hay không, hoàng thượng đêm nay có đến Trường Xuân Cung hay không.
“Hoàng thượng đêm nay lại không đến nữa rồi…”
Từ khi thừa kế Đại An, hoàng thượng chỉ đến một lần, ngoài ra không đêm nào có mặt nữa. Nàng rũ rượi như nhành liễu xơ xác, đứng như trời trồng, dùng sức dồn vào hai chân.
Hoàng hậu…
Ái thê…
Cái nào mới là ân sủng vô biên, cái nào mới là người người kính nể? Nhìn trời đất ngày một xoay chuyển, chỉ có bản thân là giậm chân tại chỗ, mãi vẫn chưa có được trái tim của Minh Trực.
Gió thê lương thổi bay bay mái tóc, cả người lạnh đến run, nhưng vẫn mong mỏi chờ đợi, đón lấy hy vọng cơ hồ như sợi chỉ mỏng manh.
Sáng hôm sau, các nương nương đến Trường Xuân Cung thỉnh an.
“Thần thiếp nghe bảo, hoàng thượng có ý chỉ đóng Chung Phúc Cung một thời gian, chắc là hạn chế điềm gở lây lan đây mà.”
Dung Tần cầm chuếc quạt đính hồng ngọc tủy lên quạt quạt vài cái, giọng mang hàm ý mỉa mai: “Hoàng thượng đóng cửa Chung Phúc Cung là do Thận Hoàng Tần bị bệnh. Cũng xem như hoàng thượng sủng ái nàng ta.”
“Sủng ái gì chứ? Chẳng qua là đêm này nằm thê đêm kia nằm thiếp, hoàng thượng có biết bao nhiêu giai nhân?”
Lệ Hằng ngồi nâng niu tách trà gốm sứ, mân mê nhìn làn khói mơ hồ toả ra không trung. Nàng đượm buồn thần sắc, trong quần mắt toả ra cơ hồ toả ra màu tím lạnh lẽo.
Câu nói này cũng như gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt nàng, như mũi dao dài đâm thẳng vào trái tim ngay tức khắc không kịp trở tay.
“Nếu như không còn gì nữa, các muội lui về đi!”
Hoàng hậu vừa dứt lời, từ bên ngoài xông đến một thái giám và một cung nữ vô cùng quen mắt. Ả cung nữ mặt mũi xanh như tàu lá chuối non, cơ hồ không còn một giọt máu. Hoàng hậu tôn vẻ uy nghiêm, giọng nói cương trực hỏi: “Có chuyện gì mà hớt hải lên như thế?”
“Dạ bẩm Hoàng hậu nương nương, Thận Hoàng Tần, Thận Hoàng Tần ăn cắp trang sức của triều đình đem về cho nhà mẹ, dùng bạc để làm giả lại qua mặt tất cả mọi người.”
Các nương nương ai nấy chăm chăm ánh mắt nhìn nàng ta, không khỏi ngạc nhiên. Dung Tần nói: “Ngươi học ai cái thói vu khống chủ nhân như vậy? Định bán chủ cầu vinh sao?”
Ả nô kia phủ phục trên nền đất, dập đầu lia lịa xuống nền đến mức trán sưng lên đỏ tấy: “Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám, chẳng qua vì không muốn cùng chủ tử làm trái cung quy của hoàng gia, nên…”
Hàn Thủy vuốt nhẹ chuỗi ngọc trai bên thái dương, toả sắc lung linh với vẻ lãnh đạm vốn có, miệng vừa hé ra đã lạnh lùng cất tiếng, cơ hồ muốn đóng băng ả nô đang run rẩy kia: “Ngươi hiểu cung quy lại còn mạnh mẽ, chính trực như vậy, xem ra chỉ là một nô tỳ của Thận Hoàng Tần không đủ để thể hiện danh phận, phẩm chất. Để bổn cung nói với hoàng thượng, nạp ngươi làm thiếp, mới xứng dáng vẻ của ngươi.”
“Nô tỳ không dám!”
Hàn Thủy thở dài, đáy mắt khô khốc không toả ra một chút cảm xúc nào, phất phơ tà lụa trong tay, nói: “Xem ra nên để nàng ta nói cho rõ ràng, sau này còn giữ lại hầu hạ cho Thận Hoàng Tần.”
Hoàng hậu phất tay, bọn người bên dưới liền hiểu ý. Đại khái là như đã nói, Hoàng Diệp ăn cắp trang sức trong cung lén lút đem về Quý Đế Thượng Châu thị, bị nô tỳ bắt gặp nên tố cáo lộng hành, qua mặt hoàng thượng Thái hậu và Hoàng hậu nương nương.
“Trong cung không ngờ lại xảy ra cớ sự như vậy. Thật là chưa nghe thấy bao giờ. Hoàng Tần xem ra cũng chỉ là chức vị tầm thường, ấy vậy mà hành sự lại bất thường như vậy!”
Lệ Hằng nói, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn ả nô tỳ thanh y đang phủ phục. Nét mặt cơ bản đã khiến tim người nhảy dựng, bây giờ càng sắc sảo hơn như mũi kiếm được mài dũa ngày qua ngày, bén đến cực hạn.
Hoàng hậu vẫn uy quyền, mạnh mẽ, rất có khí chất trung cung, trầm giọng nặng nề cho gọi Thận Hoàng Tần từ Chung Phúc Cung đến. Tin vừa lọt vào Chung Phúc Cung, Thận Hoàng Tần liền ngờ người không biết chuyện gì, nhỏ giọng hỏi lại Tiểu Khâm Tử, thái giám chưởng sự Trường Xuân Cung của Hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương cho gọi ngươi đến đây, là có chuyện gì?”
Tiểu Khâm Tử cúi người, nói: “Có nô tỳ tên Xuân Mai đến Trường Xuân Cung, bảo là nương nương ăn cắp trang sức trong cung đem cho nhà mẹ, mời nương nương lên kiệu đến thẳng Trường Xuân Cung, gấp!”
Nhân Tâm đỡ nàng đứng dậy, cùng nhau cấp tốc đến thẳng Trường Xuân Cung.
“Thận Hoàng Tần nương nương giá đáo!”
Thận Hoàng Tần vừa bước vào, nàng không chú ý đến những đôi mắt phán xét nàng, chỉ quan tâm nhìn Bảo Trúc tỷ đang lo lắng bất an, ngồi tĩnh thần trên ghế.
“Thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Nghi Quý Phi, Hiền Phi tỷ, chúc Hoàng hậu nương nương, Nghi Quý Phi, Hiền Phi tỷ vạn phúc kim an.”
Hoàng hậu bày tỏ vẻ mặt thương tâm, rầu tĩ nói: “Tên nô tỳ kia vu khống muội lấy cắp trang sức của hoàng cung đem về nhà mẹ.”
Thận Hoàng Tần nghe ngóng đến phát ngán, từng bước từng bước đến ghế ngồi xuống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Sau khi lấy lại được cân bằng, nàng mới nhỏ nhẹ nói: “Lọ hoa lưu ly trong cung lúc sáng bổn cung nhờ ngươi cắt tỉa, ngươi đã làm xong chưa?”
Nô tỳ Xuân Mai đó, run rẩy ngẩng đầu lên, nói: “Dạ. Chủ tử. Nô tỳ đã tuân lời và cắt tỉa gọn gàng thưa chủ tử. Nô tỳ không dám chậm trễ.”
Hoàng Diệp bật cười thành tiếng, liền quay qua nhìn từng người từng người một: “Trong Chung Phúc Cung làm gì có hoa lưu ly mà đựng trong lọ? Điều này chứng tỏ hai điều. Thứ nhất, ngươi không phải là nô tỳ của Chung Phúc Cung nơi ta ở, thứ hai nhà ngươi không chịu chú tâm công việc, không chịu an phận mà thích gây ra sóng gió đảo lộn thị phi.”
Nàng khẽ nhíu mày, nói: “Đáng để lôi ra trừng trị thích đáng, còn làm gương cho tất cả thanh y trong Tử Long Thành noi theo.”
Trường Xuân Cung bỗng chốc im lặng như tờ, dường như Xuân Mai ả đang nín thở trong run sợ, gối không quỳ được, ngã bệt xuống nền như sắp chết.
“Sao? Biết sợ rồi sao?”
Xuân Mai kia liền lên tiếng đáp lại: “Nô tỳ không sợ. Nô tỳ là làm theo cung quy chính nghĩa, không có gì phải sợ. Nếu như vì chuyện này mà gây rạn nứt tình chủ nô của chúng ta, khiến chủ tử ghét bỏ thậm chí giết chết, nô tỳ cũng nguyện an lòng.”
Hoàng Diệp vẫn cười không ngớt: “Vậy sao? Nha đầu ngốc này xem ra rất mạnh miệng. Vậy ngươi nói xem, bổn cung đã hành sự như thế nào, lại lấp liếm che đậy ra sao? Để ta còn xem màn kịch này hay ho đến mức nào nữa!”
Nàng nghiêm mắt, thu lại toàn bộ cảm xúc chi phối, nói: “Được, để xem… Nếu bổn cung bị nhà ngươi vu oan thì há phải danh dự bổn cung bị tổn hại. Nhà ngươi định lấy gì đánh đổi?”
Xuân Mai do dự, cũng lắp bắp nói: “Nô tỳ tuân theo mọi mệnh lệnh của chủ tử.”
Hoàng Diệp cười mỉm, để xem ai còn có thể ngạo mạn như ả, để xem ai còn đứng đằng sau chỉ thi cho nàng ta diễn nữa hay không. Người ta trước nay luôn cho rằng Thận Hoàng Tần thông minh, lanh lợi, xem ra nên để mọi người chứng giám một lần.