Hậu Cung Hoàng Diệp Truyện - Dạ Miên Vô Nguyệt Quang - Chương 14: Tam Tai (Thượng)
- Trang Chủ
- Hậu Cung Hoàng Diệp Truyện - Dạ Miên Vô Nguyệt Quang
- Chương 14: Tam Tai (Thượng)
“Chủ tử nương nương, nô tỳ đi như vậy, người ở lại một mình có được không ạ?”
Hoàng Diệp xua tay, gió thổi phập phồng tay áo: “Ngươi đi nhanh lên, lũ cá chết đói bây giờ! Ta dù sao cũng là phi tần của hoàng thượng, trời đất sẽ thương cho tấm thân này thôi!”
Nói vậy, nhưng trong lòng nàng lại nghĩ khác, ai biết được sẽ có chuyện gì bất trắc xảy đến ngay tức khắc chứ?
Nàng vẫn ngồi đung đưa đôi chân trắng muốt, hối hả vọng tiếng nói: “Nhân Tâm, ngươi đi nhanh rồi quay lại liền cho ta!”
Nhân Tâm vừa đi vừa nói: “Chủ tử đừng sợ, ma sẽ không xuất hiện hù chủ tử đâu!”
Hoàng Diệp lắc đầu, cười lộ hàm răng trắng tinh đều đặn, ngây thơ ngồi chơi đùa với cá như con nít mới lớn. Xung quanh yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng gió xào xạc hàng cây gần đó, cả tiếng cá bơi dưới làn nước lăn tăn lấp lánh bóng trăng loe.
Nhưng được cái ở đây không tối lắm, vẫn còn ánh lửa từ hàng đuốc treo dọc theo hai bên tường thành, hắt lại. Hoàng Diệp liền chốc đứng dậy, hớn hở dạo vài bước quanh miệng hồ, tiến dần bước về phía cây cầu bắt ngang lên mặt hồ đằng trước, cách nàng không quá xa.
Lệ Hằng lúc này đang ngồi đọc sách ở tẩm điện Trữ Đức Cung, toả ra phong thái ngút trời. Nàng đưa tay phủi nhẹ bụi trên từng trang sách, ánh mắt có hồn cẩn thận ngẫm nghĩ nhìn từng con chữ, khoé miệng ẩn nấp nụ cười duyên dáng. Không để ý kĩ sẽ không thấy được, cười như không cười.
Bỗng thái giám Tiểu Lộc Tử của Trữ Đức Cung hớt hải chạy vào, bẩm: “Thưa chủ tử nương nương, nô tài vừa nghe ngóng được tin tức mới.”
Lệ Hằng thả cuốn sách xuống mặt bàn, giương mắt lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Chuyện gì?”
Tiểu Lộc Tử quỳ dưới đất, nói: “Dạ, hoàng thượng vừa lập ý chỉ đóng kín cửa cung Khải Cát, Diên Thọ và Chung Phúc lại. Nghe đâu trời đất xoay chuyển, có điềm xấu chiếu vào các cung đó!”
Lệ Hằng nheo mắt, đầu quay sang cửa sổ nhìn ra bầu trời, hai chùm tua rua cứ loạt xoạt kêu lên bên tai. Nàng mỉm cười lạnh như băng tuyết, nói: “Chỉ là đóng kín cung để tránh tai bay vạ gió, chốc năm ba bữa cũng sẽ mở ra thôi! Vậy là buổi thỉnh an ngày mai đỡ phải gặp cái ả Thận Hoàng Tần đáng ghét đó!”
Phái, Lệ Hằng vẫn còn nhớ kĩ lờ lẽ của Hoàng Diệp ngày tuyển tú cho hoàng thượng, cô ta dám cả gan lớn mật chặn họng nàng, còn ngăn cản nàng thay trời hành đạo, bộc phát cơn giận lên ả tiện tỳ tú nữ nghèo hèn rách nát kia. Nghĩ đi nghĩ lại, chuyện tuy nhỏ nhưng lại ảnh hưởng lớn đến tự trọng và bản ngã của nàng, nhất quyết không tha cho nàng ta là phải. Chỉ có điều không có điều kiện để giải quyết, bây giờ là thời khắc chín muồi vô cùng thích hợp. Trăm năm mới có một lần.
Bỗng nhiên Diễm Tâm bước vào, tay kệ nệ ôm một cái thau đựng đồ đạc linh tinh từ đâu mang về.
Lệ Hằng gọi nàng lại, xem xét, cũng chỉ vài ba phụ kiện tầm thường cho nhà bếp được Bách Phẩm Phòng ban cho.
Diễm Tâm nhìn Tiểu Lộc Tử, tỏ vẻ hoang mang, sao hắn ta lại ở đây giờ này? Thái giám thường có quy tắc đâu được vào tẩm điện của phi tần vào lúc trời tối?
Lệ Hằng bực dọc tựa lưng ra ghế, nói: “Diễm Tâm, ngươi nghĩ xem, bổn cung lâu nay ghét ả Hoàng Diệp đó, nay ả bị hoàng thượng ban chỉ cấm túc. Tuy cũng có cảm giác hưng phấn, nhưng lại vô cùng bực bội trong người.”
Diễm Tâm biết, Lệ Hằng luôn luôn có thể tự bộc phát cơn giận của bản thân, nàng ta luôn như một ngọn lửa âm ỉ cháy, chỉ một chút xúc tác nhỏ nhoi cũng làm bùng lên ngọn lửa tam bành dữ dội, khó có thể dập tắt.
Diễm Tâm sực nhiên nhớ ra, lúc nãy đi ngang qua Bích Liên Hồ, thấy Thận Hoàng Tần còn robg chơi ở đó…
Nàng liền nảy sinh nghi vấn, nhỏ giọng hỏi Lệ Hằng: “Chủ tử, chủ tử có thật sự là Thận Hoàng Tần bị cấm túc trong cung không ạ?”
Lệ Hằng mở to hai mắt, trán nhăn lại, giọng trầm lắng hỏi: “Ngươi hỏi vậy là có ý gì?”
Diễm Tâm nói thật ra luôn, rằng lúc nãy thấy Thận Hoàng Tần còn ở Bích Liên Hồ, đi chỉ có một thân một mình, còn rất vui tươi, hớn hở. Lệ Hằng liền quay đầu nhìn Tiểu Lộc Tử, đá chân mày một cái.
Tiểu Lộc Tử sợ hãi, toàn thân không rét mà run, cái phong thái lãnh khốc, uy quyền hùm cọp của nàng ta còn kinh thiên động địa hơn hoàng thượng gấp mười lần. Đúng là phong thái của con gái trọng thần tiền triều, vừa gia thế khủng lại có nhan sắc xếp hạng đầu chốn hậu cung.
Nếu như Bảo Trúc là nét đẹp ôn dịu, hiền hoà; Hoàng Diệp là thông minh, sắc sảo, tri thức; Hàn Thủy là tinh khiết, trong trẻo thì Lệ Hằng là vẻ đẹp của ngọn lửa uy quyền, của thuợc dược kiêu hãnh vươn cao.
Lệ Hằng cũng không muốn sát phạt tàn bạo với người trong cung của mình, chỉ lạnh nhạt nói với hắn vài tiếng: “Ngươi… Đi giúp ta một việc?”
Tâm tư của nàng ta, cũng bắt đầu chuyển đổi rồi…
Lúc này, Hoàng Diệp đang ngồi trông ngóng bóng dáng của Nhân Tâm. Kì thực nàng ta chưa quay lại, sự bất an trong lòng nàng dâng cao lên đến đỉnh điểm. Bỗng nàng phóng tầm mắt phía xa, thấy một cái bóng vụt nhanh qua trong hàng trúc xanh đen, rồi ẩn bóng mất hút.
Nàng càng nghĩ càng sợ, đến mức hai chân lẩy bẩy run lên, tay bám vịn thành cầu bằng đá, miệng mấp máy gọi: “Nhân Tâm! Nhân Tâm! Là ngươi phải không?”
Cảnh vật chìm trong im lìm, trời lặng gió, mặt hồ vẫn nhấp nhô.
Nàng nhìn quanh quẩn xung quanh, hai chùm tua rua bằng sợi vàng có đính đá va nhau kêu lên. Chỗ lấy thức ăn cho cá quả thật không xa, cũng không thể nhận định là gần. Có lẽ khoảng thời gian này Nhân Tâm còn đang trên đường về.
Hoàng Diệp nhanh chóng quay về hướng chân cầu, liền bị vấp chân mà xém nữa té xuống mặt đất. Nàng chập chững bước đi nặng nhọc, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nàng không để ý phía sau lưng có bóng người, chỉ cố gắng lê bước xuống dưới chân cầu, hai tay vẫn bám trụ vào thành cầu.
Cái bóng kia lao vụt tới, hai tay mạnh bạo đẩy một cái, Hoàng Diệp mất thăng bằng lao thẳng xuống hồ nước phía dưới.
Ùm!
Hoàng Diệp hét lên thất thanh, tiếng hét chói tai và khiến không gian như bừng tỉnh.
Nàng hoảng sợ đập nước, liều mạng la lên kinh hãi. Nàng quả thật không biết bơi, lại gặp phải tai họa như này.
Hoàng Diệp thất kinh, la đến mức thanh quản muốn xé toạc ra, muốn làm cho người ta phải đau nhức màng nhĩ.
Cái bóng kia vừa vụt biến mất nhanh chóng, lại có cả một đoàn người cấp tốc chạy đến hồ, nhảy xuống cứu Thận Hoàng Tần đang dần bị nước lạnh nhấn chìm xuống đáy.
Mặt hồ dao động không ngừng nghỉ, cả một không gian ồn ào náo nhiệt xé toang cái yên tĩnh vừa nãy.
Thận Hoàng Tần được đưa thẳng về Chung Phúc Cung, chờ Thiên Y Viện phái người đến khám.
Thận Hoàng Tần ngồi bên lò sưởi, đắp hai ba chiếc mền lên cơ thể, mặt lạnh toát đến mức trắng bệch, cả người run lên như con chim giẽ.
Nhân Tâm lúc này ôm đầu chạy vào, tóc tai bù xù, mặt mày lấm lem, cả người nhem nhuốc, y như rằng lăn lóc bờ bụi.
“Nhân… Nhân Tâm…”
Nàng liền im bặt. Hai mắt rưng rưng cơ hồ muốn khóc đến nơi, mỹ nhân lúc khóc ai cũng thương tâm cả, mắt nàng như sao trên trời, bỗng chốc bị nhoè đi bỏi màng nước mỏng tang.
Nhân Tâm vội vã lấy thêm mền đắp cho chủ tử, miệng thì thầm an ủi, quỳ xuống đối diện mà nói: “Chủ tử, sẽ không sao đâu. Sẽ không sao đâu…”
Hoàng Diệp hoa mắt, đến mức mê sảng, thật sự không đủ tỉnh táo để nhận thức được điều gì.
“Bảo Trúc tỷ tỷ… Muội thương tỷ tỷ lắm… Tỷ tỷ…”
Cùng lúc dó, Bảo Trúc hay tin liền hớt hải từ Dực Triết Cung tiến vào. Nàng lo lắng, lòng không an, nỗi buồn bã hiện rõ ràng trên gương mặt. Thái giám cung thấy vậy hô to: “Hiền Phi nương nương giá đáo!”
Bảo Trúc vừa phủi tay áo bước vào, Hoàng Diệp cũng vừa nhắm nghiền đôi mắt, tựa lưng vào khung giường mà ngủ thiếp đi.
“Thỉnh an Hiền Phi nương nương! Hiền Phi nương nương vạn phúc kim an!”
Bảo Trúc nhẹ nhàng, giọng như mật ngọt hoa thơm: “Miễn lễ!”
Nói đoạn, nàng kêu người đỡ Hoàng Diệp nằm xuống, đắp ấm từ đầu đến chân, đốt nhiều than củi để lửa lớn, lan hơi ấm ra ngoài. Nàng nhìn Nhân Tâm, ánh mắt vẫn còn rung động, nói: “Ngươi xuống thay y phục, rửa sạch bụi bẩn cho chỉnh tề rồi lên đây ta có chút chuyện cần hỏi.”
Nhân Tâm cúi người hành lễ, nói nhỏ nhẹ: “Dạ, nương nương đợi nô tỳ một lát.”, rồi nhanh chóng lui xuống.
Bảo Trúc vén màn cửa, bước ra ngoài, ánh đèn vẫn chiếu sáng Chung Phúc Cung, tuy nhiên cơ hồ lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Bây giờ chỉ mới là tối, chưa phải nửa đêm. Ấy vậy mà cái lạnh vẫn len lỏi trong từng tế bào da thịt. Mùa hạ ngoài thành ngày nóng đêm mát, gió thổi lộng tà áo người vãng lai, mùa hạ trong thành ngày ngột ngạt, bịt bùng thành cao bốn phương tám hướng, đêm lại lạnh toát, sương mù ảm đạm giăng giăng.
Cảnh vật lạnh lẽo, cũng ảnh hưởng đến nàng. Nàng bất chợt khẽ ho lên một tiếng, lại vuốt ve hai bờ vai hạc mai, nhìn ánh trăng trên cao làm điểm tựa của hơi ấm. Chắc có lẽ bên trong ấm quá, bước ra ngoài càng thấy cái lạnh hiện lên rõ rệt.
Thoáng chốc, Nhân Tâm không làm mất thời gian quá lâu, liền ngay lập tức xuất hiện sau lưng Hiền Phi. Nàng khẽ lên tiếng: “Hiền Phi nương nương…”
Bảo Trúc quay đầu lại, dòng suy nghĩ miên man bị cắt đứt, cũng không hối tiếc, chỉ là bâng quơ lan man không hồi kết, rối như tơ tằm. Nàng vẫn ôn nhu, nét mặt điềm đạm hỏi: “Chiều nay xảy ra chuyện gì? Thận Hoàng Tần cớ sao xảy ra sự việc không mong muốn như vậy? Ngươi nói rõ ràng, mạch lạc kẽ tóc chân tơ cho bổn cung hay biết!”
Nhân Tâm toát mồ hôi hột, ánh mắt do dự đảo qua lại. Hoàng Diệp có dặn nàng, dù có gặp bất trắc gì cũng không được để Hiền Phi bất an. Cứ tìm cách lựa lời lẽ cho nhẹ nhàng nhất mà nói, tránh vạch sự thật ra làm nàng ấy đứng ngồi không yên.
“Dạ, Hiền Phi nương nương chớ lo lắng quá, ảnh hưởng ngọc thể của nương nương!”
Hiền Phi nhìn Nhân Tâm, ánh mắt ấm áp như ánh nắng chiếu rọi trên mái hiên nhà làm tan đi tuyết trắng, nói: “Bổn cung thừa biết, Thận Hoàng Tần đã nói với ngươi những gì! Tuy nhiên việc dấu giếm phi tần của hoàng thượng là đại nghịch bất đạo, ngươi nghĩ bản thân ngươi có gánh nổi không?”
Hiền Phi bắt đầu co đồng tử lại, hai mắt toả ra ánh nhìn sát khí, nhưng không hề dữ tợn. Cái sát khí đó âm thầm toả ra, khiến Nhân Tâm như bị đông cứng, nhất thời không cử động được. Nhân Tâm rụt rè lên tiếng, nhằm dịu lại cái nhìn của nương nương: “Dạ, chẳng là lúc chiều tối nô tỳ và chủ tử nương nương có đến Bích Liên Hồ du ngoạn cho đỡ chán, thấy bầy cá thi nhau ngoi lên mặt nước liền lấy làm hứng thú. Chủ tử mới sai nô tỳ đến Bách Phẩm Phòng lấy một ít thức ăn cho cá, nào ngờ…”
Hiền Phi liền cắt ngang nàng ta, môi khô khốc nói: “Vậy là ngươi để Thận Hoàng Tần ở một mình sao? Tại sao lại có chuyện cẩu thả như vậy được chứ?”
Nhân Tâm cũng lờ đờ con mắt, dập đầu một cái thật mạnh xuống nền, nói: “Nô tỳ biết lỗi, thật sự lúc đó nô tỳ không có cách nào khác, chỉ biết nên làm theo lời của chủ tử nương nương! Nô tỳ quả thật chạy đi rất nhanh, tuy nhiên không hiểu lại bị ai đó bắt đi mất, nô tỳ… Nô tỳ còn bị đánh đến mức bất tỉnh! Lúc lấy lại tỉnh táo đã đến đêm luôn…”
Hiền Phi bất ngờ, nhìn nàng, lại nhớ đến dáng vẻ xộc xệch, nhếch nhác khi về cung, liền lập tức dâng lên suy nghĩ tiêu cực. Chắc chắn đã có người độc ác bày mưu tính kế hãm hại Hoàng Diệp, định để Hoàng Diệp chết đuối dưới hồ đây mà.
Hiền Phi bất ngờ thốt ra cửa miệng: “Đúng là vô nhân đạo, quá thất đức!”
Nhân Tâm còn ngơ ngác, Hiền Phi đã cho nàng ta lui xuống, một mình ngồi bần thần suy nghĩ. Ai có thể thâm độc đến mức ra tay trắng trợn như vậy chứ?
Là Hoàng hậu Phong Lãng Hương Trị thị vì mối thù với tỷ muội ta và Thục Đoan Hoàng Quý Phi từ lúc ở Minh thân vương phủ, hay là Nghi Quý Phi độc ác còn ghim chặt chuyện cũ mãi không buông? Hai kẻ đó quyền cao chức trọng, lại có gia tộc chống lưng phía sau, chắc chắn không sợ trời không sợ đất mới thẳng thừng làm ra chuyện như vậy.
Nhưng nàng vẫn ngẫm nghĩ, là kẻ nào thật sự? Hay ngoài hai kẻ đó ra, còn Giang Tiệp Dư và Nguyên Hoàng Tần là kẻ đứng sau âm thầm mượn tay giết người? Nàng lẩm bẩm: “Không! Giang Tiệp Dư nhát gan, chắc chắn không làm. Nếu có cũng chỉ tuân theo mệnh lệnh của Hoàng hậu mag thôi! Còn Nguyên Hoàng Tần đứng ở phe trung lập, không tranh giành đấu đá.”
Phải, ngoài ra Nguyên Hoàng Tần còn được hoàng thượng sủng ái ngút trời, chỉ sau Thục Đoan Hoàng Quý Phi đã băng thệ, chắc chắn không có nguyên do gì để hãm hại người ta.
Tất cả là do Phong Lãng Hương Trị thị… Hay tất cả là do Thuận Nghiêng Ô Tấn thị?
Nàng thở dài, thấy lạnh nên bước vào trong cho ấm người. Hoàng Diệp vẫn còn thiêm thiếp giấc nồng, dung nhan vẫn xinh đẹp làm động lòng người. Nét mặt vẫn rạng rỡ như hoa mới nở, môi hồng như bình minh buổi ban mai. Bảo Trúc lại vuốt ve mái tóc của muội muội, lòng nghẹn ngào không nói nổi nên lời..
“Trước nay, dù có gặp chuyện gì đi chăng nữa, cũng là một tay muội đứng ra che chở, bảo vệ tỷ. Muội luôn là người mạnh mẽ trong mắt tỷ, tỷ đôi lúc cũng rất ngưỡng mộ con người muội. Đôi lúc tỷ ước ao rằng bản thân có thể bên cạnh muội, bảo vệ muội như cách lúc nhỏ muội luôn đối đãi với ta. Hoàng Diệp muội muội,…”. Nha?h ?à khô?g có quả?g cáo, chờ gì tì? ?gay ++ ? RuM?R?YeN﹒V? ++
Nàng siết chặt tay lại, trái tim rung động chuyển dần đến khoé mắt. Trong đêm, bên cạnh chiếc giường, có hai tuyệt sắc giai nhân gần kề bên nhau. Một người thiếp đi như bướm nằm trên nhụy hoa ngửi mật, một người bật khóc như hoa lê đầm đìa giọt mưa.
“Để tỷ, tỷ sẽ dốc hết sức lực của bản thân, bảo vệ muội, bên cạnh muội. Tỷ sẽ không để muội gặp phải bất trắc gì nữa đâu.”
Nàng bỗng chột dạ, hứa như vậy ai cũng làm được, không biết bản thân tài hèn sức mọn có gánh vác nổi lời hứa này hay không.
Nhưng nàng chắc chắn, dù bản thân có tan xương nát thịt, trâm gãy bình tan cũng sẽ dốc lòng dốc sức bảo vệ Hoàng Diệp đến hơi thở cuối cùng.
Nàng ở cạnh giường Hoàng Diệp, cũng lả sức mà ngủ thiếp đi. Cả hai đan chặt tay nhau mà ngủ, có khi còn mơ thấy nhau trong giấc ngủ nữa chăng.
Sáng hôm sau, Bảo Trúc là người tỉnh giấc đầu tiên. Nàng nheo mắt nhìn lò sưởi đã tắt ngấm tự bao giờ. Nàng thở dài, trên đầu vẫn còn nặng trang sức, điểm thúy và khảm ngọc, vô thức đưa tay lên đỡ.
Hoàng Diệp vẫn ngủ, chăn hơi xê dịch một xíu. Nàng nhìn muội muội vẫn còn say trong giấc mộng, rón rén từng bước trở về Dực Triết Cung.
Nàng về Dực Triết Cung, sửa soạn đẹp đẽ rồi đến thỉnh an Hoàng hậu, sau đó tất cả sẽ đi thỉnh an Thái hậu.
Trường Xuân Cung nhìn tới nhìn lui đã chán ngấy, Bảo Trúc cũng không để ý nhiều bước vào bên trong. Ngay chính điện, tất cả đã tụ tập đông đủ. Tuy vẫn còn hai chỗ trống, một chỗ mãi cũng thành quen, là của Cung Phi Lâm Tịnh Nhu; một chỗ lần đầu thấy trống, là của Nghi Quý Phi Lệ Hằng.
Bảo Trúc cúi người hành lễ, nhẹ nhàng mỉm cười gượng gạo với Hoàng hậu. Nàng nói: “Thần thiếp đến trễ, Hoàng hậu nương nương thứ tội.”
Hoàng hậu nhìn nàng, nhoẻn miệng đáp lại: “Muội ngồi xuống đi, nghe nói Thận Hoàng Tần đêm qua bị trượt chân té xuống Bích Liên Hồ, đã đỡ hơn chưa?”
Bảo Trúc chẳng thèm nhìn lấy một lần, nói: “Đêm qua Thận Hoàng Tần bị té xuống nước, đúng là chuyện ngoài mong đợi. Thần thiếp đêm qua ở lại chăm sóc cho muội ấy, đã đỡ hơn, tuy vẫn còn yếu sức!”
Hoàng hậu cầm chuỗi vòng trong tay, mắt lảo đảo nhìn quanh một lượt. Cái cảm giác ngồi trên phụng vị này, biết bao giai nhân của hoàng thượng răm rắp dưới trướng, thật sự khiến người ta cảm thấy vô cùng phấn khích.
Hàn Thủy lúc này đưa nhẹ tà áo, thoảng hương hoa tự nhiên, nhẹ giọng nói: “Nếu đã đỡ rồi thì tốt, đỡ rồi thì tốt. Tuy nhiên, Thận Hoàng Tần trước nay luôn hành xử cẩn trọng hết mực, chắc không phải chỉ đơn giản là trượt chân đâu nhỉ?”
Hoàng hậu tụt hứng, trầm giọng hỏi: “Nguyên Hoàng Tần nói vậy là có ý gì đây?”
Hàn Thủy mắt ngọc mày ngài, tay mân mê tà áo, nói: “Thần thiếp chỉ cảm thấy lạ, chỉ phát biểu ý kiến cá nhân.”
Hàn Thủy tuy không hống hách rõ rệt như Lệ Hằng, cũng chẳng có lòng với Ý Lan mà đối xử không tốt với Dung Hoa. Chẳng qua ngay từ đầu, nàng ghét chốn hậu cung này, nơi những nữ nhân đấu đá sống còn một cách vô tội vạ, xem như là theo một vòng tuần hoàn đẫm máu.
Nàng không am hiểu tường tận chốn hậu cung khắc nghiệt hay tiền triều đa mưu tính kế, nói đơn giản cũng chỉ là một tiểu thư được gả vào hoàng thất mà thôi. Nàng quên sự đời hẳn, đôi lúc còn ngẫm nghĩ phận đàn bà nước bạc như vôi, lầm than ai oán. Những tưởng tiểu thư ăn sung mặc sướng, thanh xuân đẹp đẽ, cả đời hân hoan.
Rốt cuộc cũng phải chôn vùi vào chốn tường đỏ ngói xanh che trời kín gió.
Lạnh lùng như băng, nhưng vẫn mềm mại như nước, nàng không phải như băng vĩnh cửu như tuyết mau tan, nàng vẫn còn tình thương và cảm xúc.
Như vậy mới gọi là Hàn Thủy.
Dung Hoa cũng không phải tầm thường, ngoài mặt tỏ ý phớt lờ, nhưng trong thâm tâm âm thầm ghim chặt và sâu kẻ làm mình chướng tai gai mắt.
Hàn Thủy ngồi chán nản nhìn ra sân, mê đắm cái màu vàng rải đầy mặt đất của nắng hạ tưng bừng. Trong lòng cũng có chút cảm giác khuây khỏa, nhưng mà… Nàng chỉ ước bản thân tự do tự tại như nắng như gió, không muốn bị gò bó trong cung.
Nàng muốn bản thân mau mau biến mất khỏi nơi này, nhưng không thể tự sát, vì đó là đại kị, là trọng tội của một quốc gia. Nếu là dân ngoài thành, tự sát sẽ tùy mức độ xử, từ phạt tiền, lao động khổ sai, đến mức tru di tam tộc là nặng nhất. Còn trong Tử Long Thành, phi tần, quan triều hay thái giám, cung nữ tự sát, cả dòng tộc sẽ không thoát khỏi liên quan.
Nếu Hàn Thủy tự sát, Quy Sát Bàng Tống thị cũng sẽ “theo hầu” phía sau.
Bảo Trúc kiên nhẫn húp một miếng trà nóng, cái vị đắng cứ còn mãi trong cổ họng. Nàng khó chịu nhăn mặt, nhưng vẫn tìm chỗ kín để người khác không để ý. Nàng lấy chiếc khăn tay che miệng, lúc này Quyên Cơ lên tiếng hỏi khẽ: “Tỷ làm sao vậy?”
Bảo Trúc cười nhạt, lắc đầu không đáp. Lúc này, thái giám bên ngoài hô to: “Nghi Quý Phi nương nương giá đáo!”
Chiếc kiệu sang trọng đưa Nghi Quý Phi đang ngồi chễm chệ nhìn lên mây xanh mà mơ mộng, đến trước cửa. Diễm Tâm đỡ nàng ta bước xuống cẩn thận, tiến vào trong. Nghi Quý Phi tay nâng niu chùm tua rua lấp lánh ánh bạc, nói đùa: “Có khi trang sức của bổn cung làm che đi sự lộng lẫy trong cung mất!”
Diễm Tâm theo hầu phía sau, nói nhỏ: “Chủ tử, khẽ thôi!”
Lệ Hằng liếc nàng một cái, đứng giữa sân liền lên giọng thái độ: “Ngươi không có quyền lên tiếng. Bổn cung chỉ dưới trướng Trường Xuân Cung một bậc, nhưng so về gia thế vẫn hơn hẳn gấp trăm lần!”
Nàng ta bước vào trong,cả người lắc lư đong đưa qua lại, vai ngả trước ngả sau. Các trưởng sự nữ nhân vừa nhập cung hay nói, người như vậy là người tùy tiện.
Lệ Hằng vào trong, miệng cười đểu: “Thần thiếp bái kiến Hoàng hậu nương nương!”
Dung Hoa nhìn nàng ta, thần sắc ngay lập tức phai đi, nét mặt hiện rõ bẻ bất mãn. Nàng mỉm cười hoà thuận, cố kiếm nét mặt ôn hoà, nhẹ nhàng như một mẫu nghi thiên hạ mà thể hiện: “Muội ngồi xuống đi! Lần đầu bổn cung thấy muội đến trễ như vậy!”
Lệ Hằng nhún vai, giọng cứ khinh thường mà làm tới: “Tối hôm qua thần thiếp được hoàng thượng thị tẩm, sáng định dậy sớm để thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Nhưng hoàng thượng cứ một mực bảo thần thiếp không nên dậy sớm, cứ ngủ tiếp bên cạnh hoàng thượng!”
Hàn Thủy liền cười nhạt nhẽo, nói: “Vậy sao? Ta còn được hoàng thượng thị tẩm nhiều hơn cả Quý Phi, vậy mà chưa bao giờ được đãi ngộ như vậy! Xem ra, Nghi Quý Phi đây quả thật rất có phúc khí, rất chiếm được ân sủng!”
Lệ Hằng ngồi xuống, không xem ai ra gì, nói: “Nguyên Hoàng Tần nói đúng! Bổn cung chỉ xin Hoàng hậu nương nương đừng giận thần thiếp, chẳng qua chỉ là tâm ý của hoàng thượng mà thôi! Bổn cung không dám làm trái!”
Mi Trinh ngồi im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng: “Hoàng hậu nương nương và hoàng thượng là nhất thể đồng tâm. Nhưng hoàng thượng đâu phải là người bỏ bê triều chính để ân ái với phi tần đâu? Nghi Quý Phi có nói bừa không vậy?”
Lệ Hằng nhìn nàng bằng đôi mắt biết nói, biết suy nghĩ…
Đúng là “nghiệp chướng đáng chết”.
Lệ Hằng cũng chỉ cười, nhưng vẫn là nụ cười đểu làm nóng máu người khác: “Có hay không cứ hỏi rõ hoàng thượng là được! Bổn cung không có nghĩa vụ phải phân minh, ngươi càng không có quyền đối chấp với bổn cung như thế! Chỉ là một Tiệp Dư nhỏ bé, cũng dám ngồi đây lên tiếng sao? Đừng để bổn cung bị lây cái sự thấp hèn của ngươi!”
Mi Trinh cứng họng liền tức khắc, không thể nói được lời nào. Hoàng hậu cũng tái mặt, trầm giọng nói: “Bổn cung thấy muội hơi quá rồi đó!”
Lệ Hằng như vậy cũng cảm thấy chán, nhìn qua Bảo Trúc đang khép nép ngồi yên lặng, cơ hồ muốn tàng hình ngay vậy. Nàng hỏi: “Bổn cung đêm qua nghe phong thanh rằng Thận Hoàng Tần bị rơi xuống nước, vậy mà không tiện thể thăm hỏi. Bổn cung thân cũng là Quý Phi, có lẽ nên đến thăm hỏi ả một chút.”
Bảo Trúc nói: “Đa tạ Quý Phi nương nương quan tâm!”
Nàng ta lại tiếp tục: “Bổn cung còn được hoàng thượng cho biết, Chung Phúc Cung và Diên Thọ Cung bị sao xấu chiếu vào. Khải Cát Cung hiện đang bỏ trống không đáng để nhắc đến. Ây da, có khi nào sự việc này là do cô ta không có phước phần? Có lẽ cũng nên ở yên trong cung suy nghĩ, đóng cổng tụng kinh sám hối lỗi lầm của bản thân!”
Bảo Trúc nhìn chằm chằm vào nàng ta, bĩu môi một cái. Nàng không muốn bật lại kẻ cao ngạo kia, nhưng không vì thế mà có quyền được nước làm tới.
Nàng cười trừ, nói: “Nghi Quý Phi nói vậy quả thật không có tình người. Thận Hoàng Tần cũng đâu phải là kẻ độc ác mà phải tụng kinh sám hối như lời nương nương đàm tếu? Có phải là do trời xui đất khiến hay không, đâu ai có thể mở miệng nói ra là chắc nịch như thế? Cũng có khi là tiểu nhân ganh ghét nên giở trò hãm hại, mượn danh sao chiếu che đậy hèn mưu!”
Lệ Hằng cười, nói: “Ây da, bổn cung chẳng qua là người ngoài, đâu có hiểu được tâm tư trong lòng của người khác?”
“Vậy sao?”
Bóng hồng nữ nhân từ ngoài bước vào, mạnh mẽ nhả ra hai chữ đầy kịch liệt. Cả dàn người quay đầu lại nhìn, những ánh mắt với nhiều sắc thái khác nhau đổ dồn về người con gái ấy.
“Thận Hoàng Tần nương nương giá đáo!”