[Harry Potter] Khi Giáo Sư Xuyên Thành Harry- Nguyệt Bán Thời - Chương 40 - Chương 40
- Trang Chủ
- [Harry Potter] Khi Giáo Sư Xuyên Thành Harry- Nguyệt Bán Thời
- Chương 40 - Chương 40
Cậu giương mắt nhanh chóng liếc Snape một cái, liền rũ mắt xuống, cúi đầu rụt cổ, nhỏ giọng nói: “Con đang muốn đi đến Hẻm Xéo một chuyến.”
Dáng vẻ này, biểu hiện y như đúc cái dáng vẻ trước khi Snape chỉnh lại.
Vẻ mặt Snape âm trầm không vui, ngoài cười nhưng trong không cười kéo khóe miệng: “Còn thất thần gì nữa? Đuổi kịp.”
Hắn bỗng nhiên xoay người, áo choàng đen vẽ ra một vòng cung lưu loát dứt khoát. Chờ đến khi cả nhà Dursley kịp phản ứng lại, thân ảnh màu đen đã đi xa vài bước.
“Hả, mày là đứa nào!” Vernon tức giận đuổi theo ra ngoài cửa, mới vừa hét nữa câu đã bị giọng nói bén nhọn, kinh hô của Petunia lấn át:
“—- mày là cái thằng ở Spinner’s End!”
Harry đứng ngay cửa nhàn nhạt liếc bà một cái, mà nói đến người đàn ông áo đen kia thì không ngoảnh mặt lại một chút nào, căn bản không có phản ứng.
Harry không nhìn bà nữa, bước xuống bậc thang đuôi theo Snape. Duy trì ở một khoảng cách khá xa đằng sau, cậu nghi hoặc hỏi: “Mình đi cùng nhau ư, giáo sư Snape?”
Ánh mắt Snape mang theo ý khó hiểu nhìn cậu một cái.
Đứa bé tóc đen gầy guộc vẫn đang mặc bộ quần áo to lớn không vừa người, sống lưng không thẳng, trên mặt mang theo vẻ âm trầm suy sút.
“Potter, ta dạy trò những gì đều quên hết rồi phải không?”
Snape muốn nói gì, nhưng mở miệng ra lại là một câu hỏi châm chọc.
“Không có.” Harry nhanh chóng trả lời, biểu tình và động tác cũng thay đổi — cậu lập tức thẳng sống lưng, biểu tình khôi phục lại bình tĩnh, ánh mắt không nghiêng không lệch nhìn phía Snape.
Dáng vẻ này khiến cho cậu trong rất có khí thế, dù cho còn mặc lớp quần áo không vừa, cũng không giống đứa bé bị ngược đãi gì.
Cậu trở về thành đứa nhóc Potter ở Hogwarts mà Snape quen thuộc.
“Rất tốt.” Lúc này Snape mới vừa lòng mà khéo đưa đẩy nói.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi nhanh chóng kết thúc, hai người đều đột nhiên trầm mặc, bầu không khí lãnh đạm như khi ở Hogwarts.
Họ yên tĩnh bước đi, không ai có ý định nói gì đó để xôi động không khí.
Đột nhiên, Snape duỗi tay xách cổ áo Harry, biểu tình như có chút ghét bỏ, sau đó liền độn thổ tại chỗ, biến mất ngay trên Privet Driver.
Động tác của hắn không hề khách khí, dẫn đến dù cho khả năng cân bằng của Harry rất tốt, khi độn thổ cũng không có biện pháp để duy trì cân bằng — đến khi Harry đặt chân lên con đường nhỏ đầy đá vụng ở Hẻm Xéo, cậu lảo đảo về sau vài bước mới đứng vững.
Lúc này Harry mới đột nhiên ý thức được rằng cậu đang đụng vào người bản thân.
Xúc cảm ấm áp làm người an tâm, chiếc áo đen to và dàygiơ lên theo lực của hắn, dường như đang bao bọc cậu hoàn toàn. Điều này làm Harry có một suy nghĩ đáng sợ là Snape đang ôm cậu từ phía sau.
Điều đáng sọ hơn là cậu dường như cũng không ghét suy nghĩ này.
Harry như bị ong đuổi mà chạy nhanh cách xa bản thân vài bước, ánh mắt như lâm vào đại dịch.
“Quý ngài Potter, thu hồi biểu tình lại đi, nơi này không có một con trâu đực muốn quyết đấu cùng trò.” Snape không quá vui sướng giả cười nói.
Đầu óc của thằng Potter đáng chết bị ai đụng rồi sao, lại bày ra trò xa cách này nữa, bộ chơi chưa đủ sao?
Rốc cuộc ai là người nói mấy lời ngu xuẩn đó trước!
Snape không vui vung áo choàng ra sau, dẫn đường đi đến tiệm quần áo của phu nhân Malkin.
Harry nhíu mày, chần chừ nhìn về hướng Hẻm Knockturn.
Cậu cũng không tự luyến đến nỗi cho rằng bản thân sẽ đặc biệt dẫn cậu đến Hẻm Xéo, chỉ sợ tiện đường cho đi nhờ một chuyến độn thổ đã là cực hạn.
Vậy mà hiện tại hắn lại có thể……
“Potter! Còn đứng ngây ngốc ở đó nữa, chẳng lẽ lần đầu tiên trò đến Hẻm Xéo sao?” Giọng nói không kiên nhẫn của Snape truyền đến.
Harry có chút nghi ngờ nhướng một bên mày, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, chỉ có thể thành thành thật thật đi theo.
Tốt rồi, có lẽ cậu hơi tự luyến một chút.
Snape và phu nhân Malkin nhỏ giọng trò chuyện với nhau vài câu, rất nhanh nhận một chiếc túi từ tay bà. Sau đó hắn mới mang cậu đến trước Gringotts, vẻ mặt âm trầm khiến những con yêu tinh đó sợ chết khiếp, dùng tốc độ nhanh đến chóng mặt mang đống tiền Muggle mà Harry yêu cầu đổi ra đây.
– — tuy rằng Gringotts cũng có thể đổi đồ lấy tiền, nhưng chắc chắc giá sẽ thấp đi không ít, không nhiều bằng chợ đen.
Chỉ là hôm nay lại đi cùng chính mình, Harry rất sáng suốt không đề cập gì đến chợ đen, cậu cũng nghĩ bản thân sẽ không nói cho một đứa trẻ vị thành niên biết một nơi như Knockturn. Dù gì chỉ cần đổi ra tiền là được, hai bên cũng chỉ có mấy bình độc dược.
Hai người ra khỏi cổng ngân hàng Gringotts, hai con yêu tinh trái phải đều đồng loạt khom lưng thở nhẹ ra một hơi. Snape lãnh đạm dò hỏi một câu: “Ta thắc mắc không biết trò có còn mua gì hay không?”
“Dạ không ạ.” Harry do dự, nhưng vẫn trả lười như vậy.
Thật ra cậu còn chưa mua một ít dược liệu và sách cho năm hai, nhưng cậu biết rõ trong lòng rằng đây chỉ là một câu hỏi khách khí bình thường mà thôi.
– — bản thân chỉ sợ không muốn nghe câu trả lời từ thằng hóc Potter đáng ghét là ” Không, con còn nhiều đồ chưa mua lắm”, nếu nói vậy thật thì ngu quá.
Cậu cũng không muốn nghe Snape đọc trọn bộ “Những lời chỉ trích độc miệng kinh điển” để cười nhạo cậu.
Snape liền cách cổ áo Harry, lại bị cảm giác không thoải mái xâm chiếm, bọn họ trở lại Privet Driver.
Cũng may lần này động tác Snape khá nhẹ, khi Harry tiếp đất duy trì cân bằng rất tốt.
“Hôm nay con cảm ơn người, thưa giáo sư.” Harry nhẹ nhàng thở ra một hơi, lùi về phía sau vài bước để kéo dài khoảng cách, vẫn giả bộ lễ phép nói: “Sắc trời cũng tối rồi, còn về trước đây.”
Không đợi cậu xoay người, liền nghe Snape lười biếng nói: “Khoan đã.”
“Potter, trò cho rằng tại sao ta lại dẫn trò đến Hẻm Xéo?” Hắn nhẹ nhàng hỏi.
Lòng Harry trầm xuống, có chút dự cảm bất ổn, nhưng vẫn hỏi: “Tại sao ạ, giáo sư?”
Trên mặt Snape đột nhiên toát ra biểu tình chế nhạo, thân ảnh lập tức đi về hướng nhà Dusley, một mặt không có ý tốt nói: “Tất nhiên là vì…… túi dược liệu kia.”
“Potter, chắc trò không cần ta phải nhắc lại điều chúng ta đã thỏa thuận đúng không?”
Bàn tay trái Harry ẩn sau tay áo dài đột nhiên nắm chặt, đầu ngón tay ghim chặt vào lòng bàn tay: “…… Không cần ạ.”
Snape không chút khách khí giả bộ cười nói: “Nghỉ hè không nằm trong thời gian giám sát, nên sẽ tịch thu túi dược liệu đó. Trò hiểu chứ?”
Harry không nói lời nào đi theo, sắc mặt có chút âm trầm.
Snape hầu như không có ý ‘Chào hỏi lễ phép với cả nhà Petunia Dursley’, vung đũa mở cánh cửa ngôi nhà màu trắng tinh xảo, sau đó không coi tiếng thét sợ hãi của ai ra gì mà bước thẳng vào phòng khách.
Ánh mắt Harry khẽ dịch chuyển, biểu tình trở nên suy tư điều gì đó, bước nhanh hơn vào phòng khách, không hề kháng cự nói: “Giáo sư Snape chờ một chút, con mang túi tài liệu đó đến liền.”
Snape híp đôi mắt lại, lập tức nói tiếng cự tuyệt: “Không cần. Potter — dẫn đường đi.”
Hắn hiển nhiên nghi ngờ liệu Harry có nhân cơ hội giấu đi một ít dược liệu không.
Harry rũ mi đáp ứng, che khuất ánh măt có chút thâm ý, xoay người đi lên cầu thang.
Trên thực tế Harry căn bản không nghĩ cậu có thể cố giấu một ít dược liệu dưới mí mắt bản thân, Harry chỉ muốn sau khi mất đi tui dược liệu kia, phát huy tác dụng lớn nhất của việc Snape đi vào nhà Dursley hôm nay.
Hiến tại xem ra, chính mình bị dụ rồi.
Snape dẫm lên chiếc cầu thang gỗ lên lầu hai, nó cũ đến nỗi mỗi bước đi đều phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, nhìn thấy thằng nhóc tóc đen quẹo vào căn phòng ở cuối hành lang.
Hắn không để ý vẻ kinh hoàng thất thố của cả nhà kia, cũng bước lên.
– — sau đó hắn thấy phòng của Harry Potter.
Biểu tình âm trầm của Snape cứng lại rồi.
Căn phòng nhỏ hẹp chứa đầy các loại đồ cũ nát vứt đi, đến tủ quần áo và chiếc bàn cũng không còn chỗ, không gian còn trống quả thật ít đến đáng thương, nơi nào của căn phòng cũng bị bụi che phủ. Nơi này tựa như một căn phòng chứa toàn đồ bỏ, chứ không phải một căn phòng cho người ở.
Con cú mèo trắng của Potter cũng chỉ có thể đậu trên giường, rương hành lý thì bỏ đại dưới sàn. Trừ cái này thì cơ bản căn phòng này không tìm thấy thứ gì thuộc về Harry Potter. Bóng đèn trên trần nhà thấp bé phát ra ánh sáng mờ nhạt, chiếu sáng hết thảy.
Dơ loạn, cũ nát mà lạnh băng, hoàn cảnh này lập tức làm Snape nhớ đến một số ký ức không muốn nhớ.
Mà khi hắn đang đánh giá mọi thứ, biểu tình Harry tự nhiên ngồi xổm xuống đất, lấy túi dược liệu từ rương hành lý của cậu,
“Giáo sư…… Cho người.” Cậu bé đứng lên, ánh mắt có chút đau lòng cùng không cao hứng, nhưng vẫn đưa túi dược liệu ra.
“Trò không tính giải thích gì sao?” Snape từ trên cao nhìn xuống đôi mắt Harry, không định cầm dược liệu. Mà dùng ánh mắt khó chịu lướt sơ qua căn phòng.
“…… Con không có giấu dược liệu.” Potter dường như không định nói gì về hoàn cảnh này, nó chỉ nghiêm túc mà ủy khuất giải thích một câu.
– — không, không phải Potter không định nói, xem bộ dáng của nó là hoàn toàn không ý thức gì về việc này. Từ ngủ trong một cái tủ xếp tăm tối chật hẹp đến một căn phòng nhỏ chứa đầy đồ bỏ, có ai sẽ bắt bẻ gì nhiều đâu?
A ha, mang ơn còn không hết, ít nhất nơi này còn có một cái bóng đèn!
Tựa như hắn đã quen với nếp sống ở Spinner’s End và sự đánh đập của người đàn ông say mèm, chỉ sợ từ nhỏ sinh hoạt ở chỗ này đã khiến Harry Potter có thói quen làm một đứa bé bị ngược đãi không có nhu cầu gì.
Snape vừa nghĩ đến việc Harry Potter là một đứa nhóc với bọi dạng gầy yếu khiếp đảm, ánh mắt ngày càng âm trầm.
Hắn kéo khóe miệng lên cười vặn vẹo, ngoài cười nhưng trong không cười, nói ngắn gọn:
“Ở yên đây.”
Sau đó Snape bỗng xoay người, ra khỏi phòng, vạt áo choàng đen bị hắn ném ra sau thành một vòng cung sắc bén.
Harry không ngờ thấy được sát khí.