[Harry Potter] Khi Giáo Sư Xuyên Thành Harry- Nguyệt Bán Thời - Chương 37
Harry mặc một chiếc áo sơ mi nâu khá thoải mái, cạnh chân là chiếc rương hành lý lớn, cùng mọi người chờ chuyến tàu đến Hogwarts.
Harry có hơi khó chịu kéo kéo cái tay áo trống rỗng, trong ánh mắt hiện rõ sự chán ghét, liền cúi đầu.
Rõ ràng đống quần áo Muggle của Potter đều thật sự không phải của cậu, nên cậu mới mặc không vừa, khiến nhiều học sinh nhìn cậu với ánh mắt kinh ngạc như vậy.
Điều này làm cậu không kiềm được mà nhớ lại thời thơ ấu bất hạnh của mình.
Cậu lúc nào cũng mặc những bộ đồ buồn cười không vừa, muốn che giấu sự tự ti của bản thân dưới ánh mắt khác thường của người khác, luôn có một bộ dạng chanh chua mà âm trầm.
Ánh mắt Harry quét qua một lần, không thể tìm được bóng dáng màu đen quen thuộc từ dòng người đông đúc này.
Dù sao thì…… Năm đó chính mình cũng không ngồi tàu hỏa về nhà, cũng không đưa ai đến nhà ga, sao có thể tìm thấy hắn ở đây được.
Biểu tình Harry cũng không đổi, tiếp tục cuối đầu che giấu biểu cảm.
Tuy đã trở thành Harry Potter lâu như vậy, không có phần tóc rũ xuống hai bên mặt che lấp biểu cảm và ánh mắt, cậu vẫn chưa quen với việc này.
“Tàu hỏa tới!” Khôn biết ai đã hoan hô một tiếng, các học sinh đều trở nên xôn xao.
“Đến rồi! Được về nhà!”
Lũ nhóc bắt đầu nhao nhao tiến về trước, cố nhón mũi chân để nhìn thấy đoàn tàu nâu đỏ. Một làn khói trắng kéo dài trên khoảng không đầu tàu, tàu hỏa phát ra những tiếng còi, từ xa chạy đến, chậm rãi dừng lại.
Chuẩn bị lên tàu.
Harry bị đẩy người về phía trước, các học sinh xung quanh đều là bộ dáng gấp không chờ nổi. Cuối cùng cậu quay đầu nhìn lại lâu đài một lần, cũng không biết nghĩ điều gì, vẫn đẩy hành lý lên tàu.
……
Phía dưới nhà ga đông đúc, ẩn mình sau táng cây, lúc này Snape mới bước ra, ánh mắt hắn nhàn nhạt nhìn chăm chú vào một khung cửa sổ.
Để tìm một người trong dong người đông đúc này là điều gần như không thể.
Snape đã từng cực kỳ ghét tên khốn Potter, ghét đến nỗi chỉ cần nhìn thấy cái đầu rối như ổ quạ là có thể nhận ra chính xác là tên đó.
Bây giờ Snape lại thấy có chút may mắn khi có khả năng này.
Hắn chỉ cần nhìn thấy cái ót có đầu tóc đen rối bời, thì sẽ tìm thấy thằng nhóc Potter.
…… Mặc những bộ quần áo buồn cười không vừa, thằng nhóc Potter tự ti cắm mặt xuống đất trong dòng người.
Ánh mắt Snape hơi trầm xuống.
Hắn dụng tâm bỏ ra một tuần quý giá để sửa thần thái thằng nhóc Potter cho đúng, bây giờ lại vì lớp quần áo trên người, mọi công sức đều như đem muối bỏ biển?
Trong lòng hắn ẩn ẩn một nổi tức giận.
Harry Potter vẫn luôn ở nhà dì nó, và cũng là…… Nhà của Petunia Evans.
Kết hợp bộ dạng này với lớp quần áo ấy, có thể tưởng tượng ra cảnh sinh hoạt của Harry Potter như thế nào.
Biểu tình Snape âm trầm xoay người rời đi, áo choàng phía sau vẽ ra một vòng cung sắc bén.
…… Hơn nữa túi dược liệu kia vẫn nằm trong tay Potter, hắn không thể giám sát thằng nhóc đó trong kỳ nghỉ hè.
Xem ra phải tìm lúc nào đó tịch thu mới được.
Ánh mắt Snape nheo nheo, quay đầu nhìn thoáng qua đoàn tàu đang chậm rãi rời trạm, bỏ đi.
– ——————-