[Harry Potter] Khi Giáo Sư Xuyên Thành Harry- Nguyệt Bán Thời - Chương 33
Hắn buông Harry ra, không chút do dự mà đẩy Harry về sau, ý bảo tránh trước, bản thân cũng cẩn thận không phát động tấn công.
“Đây là Tử Xà.” Giọng nói Harry bình tĩnh mà nhanh chóng, “Dù thế nào cũng không được mở mắt, không là sẽ chết.”
“Chắc là cũng không thể trực tiếp sử dụng thần chú, từ lớp vảy rắn vừa rồi, da của nó hẳn là cứng cáp như da rồng.” Snape ngưng trọng bổ sung, “Tùy tiện phát động tấn công, có khả năng sẽ bị thần chú dội ngược lại mà trực tiếp mất mạng.”
Hắn nói những lời này là để nhấn mạnh sự cảnh cáo với Harry, sợ Harry xúc động làm những hành động mất lý trí.
“Người cho rằng con là một Gryffindor làm mọi việc không có suy nghĩ sao?” Harry cười lạnh một tiếng, trong đầu nhanh chóng nhảy số để tìm biện pháp đối phó Tử Xà.
Nếu cậu đoán không lầm, hai người chỉ dùng pháp thuật để xử lý Tử Xà, e rằng sẽ lành ít dữ nhiều, nên chỉ có thể dùng mưu trí để thắng.
Sanpe khựng lại một lát, hơi nghiêng mặt về phía Harry, thần sắc kỳ dị như muốn nói gì.
Nhưng hắn cảm thấy lúc này nói chuyện không hợp lý, lập tức dồn sự chú ý vào Tử Xà trước mặt.
Harry nhắm mắt nên căn bản không thấy, bày ra khí thế lúc xưa, mặt âm trầm nói tê tê với Tử Xà: “Dừng tay!”
Con Tử Xà không lồ vốn muốn tấn công đột nhiên dừng lại.
Nó cũng tê tê hỏi lại: “Xà khẩu?”
Âm thanh khàn khàn vang dội, Harry lập tức trả lời: “Không sai, dừng tấn công, chúng ta chỉ đến sai chỗ.”
“Chỉ có người thừa kế của Slytherin mới có thể ra lệnh cho ta, không phải ai là xà khẩu cũng sẽ là người thừa kế.” Giọng Tử Xà càng trở nên đáng sợ hơn, “Hơn nữa người thừa kế đã ra lệnh cho ta, tiêu diệt tất cả những kẻ tồn tại dòng máu không nên có.”
Snape tuy rằng không hiểu bọn học đang nói gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được Tử Xà càng thêm nguy hiểm, sắc mặt hắn không khỏi trầm xuống, dùng thủ đoạn nắm lấy Harry từ đằng sau — đây là vì nếu lát có bị tấn công thì hắn còn có thể bảo về nhóc này được.
“Dòng máu không nên có? Không liên quan đến chúng ta.” Harry bình tĩnh nói, “Người bên cạnh ta là viện trưởng của Slytherin, ta cũng là một Xà khẩu. Cho dù người không nghe theo mệnh lệnh của ta, thì cũng không cần tấn công chúng ta.”
Tử Xà trầm mặt trong chốt lát, bị cậu thuyết phục: “Ngươi nói không sai.”
Nó dựng thẳng lên, thân rắn khổng lồ trường xuống dưới, sự công kích trên người đều biến mất.
Harry nhấp môi, cậu bắt đưuọc trọng điểm: “Ngươi nói người thừa kế đã ra lệnh cho ngươi? Là lúc nào? Hắn là ai?”
Harry hơi không thoải mái xoay một chút vì bị Snape nắm ôm lấy chặt chẽ, nhưng cũng không tránh ra.
Harry cũng biết đời trước chính mình bảo vệ Harry đến mức nào — nếu làm như vậy có thể khiến mình an tâm một chút, vậy cũng tốt.
“Trước khi ta ngủ một giấc.” Tử Xà hơi suy tư một chút, thong thả nói, “Người thừa kế là người thừa kế, người có dòng máu Slytherin.”
“Dòng máu Slytherin……” Harry lại hạ thấp giọng một lần.
Cậu vẫn có một số ấn tượng về chuyện đã xảy ra với Potter vào năm 2, quý cô Weasley bị người khác khống chế làm ra nhiều chuyện, mà Tử Xà đã bị người thừa kế thao túng ra khỏi Phòng chứa, mới khiến mọi người bị hóa đá.
Đến cuối cùng vẫn không biết ai mới là người thừa kế — nói cách khác chính Albus đã cố ý che giấu sự thật.
Harry nghĩ rằng, người có dòng máu Slytherin chí có một, Xà khẩu ngoại trừ Harry cũng chỉ còn có một người — người thừa kế Phòng chứa Bí mật rõ ràng là Voldermort. Việc này cũng giải thích vì sao lúc ấy Albus lại che giấu sự thật.
Nhưng rốt cuộc gã ta tiến vào Hogwarts như thế nào?
“Ngươi có thể rời khỏi nơi này ư?” Harry dò hỏi.
“Trừ đường ống đi kiếm ăn, mấy lối khác ta đều không sử dụng.”Tử Xà quơ cái đầu thật lớn, nói tới đây thì giọng nói cũng có một tia bất mãn, “Người thừa kế nói trốn mỗi khoảng thời gian, ta ở lại lâu đài này vì tiêu diệt một dòng máu không thuần túy.”
“Ta đã biết, lần sau chúng ta lại đến thăm ngươi.” Harry như suy nghĩ gì rồi giật nhẹ áo choàng của Snape, ý bảo họ rời đi.
Tử Xà tê tê rồi ghé lại nhìn bọn họ rời đi.
Harry cùng Snape đi rất xa dọc theo con đường thoát khỏi đây, vẫn luôn không quay đầu lại. Hiện tại bọn họ đều không có tâm tư suy nghĩ đến lớp da rắn lột thậm chí cả dược liệu trên người Tử Xà.
Harry kể lại tất cả những điều Tử Xà nói cho Snape.
“Giáo sư Snape, lời Tử Xà nói rất kỳ quái, gần đây lâu đài cũng không bị đồn có người tập kích.” Trên mặt Harry lộ tia nghi hoặc, hỏi.
Snape quả nhiên tiếp lời: “Tuổi thọ của Tử Xà rất dài, nếu nó ở trong Phòng chứa lâu như vậy mà vẫn không ai biết, chúng tỏ người nó muốn giết không chừng ở rất nhiều năm về trước.”
Hiện tại bọn họ đã đường hầm đá đi tới Rừng Cấm, đúng thật là Phòng chứa Bí mật có một lối ra.
“Vậy người thừa kế Slytherin sẽ là ai? Cũng là một Xà khẩu, còn có dòng máu Slytherin.” Harry tiếp tục nói.
Sắc mặt Snape càng thêm âm trầm, trầm mặc nữa ngày thì mới phun ra một câu khô cằn:
“…… Đây không phải việc trò nên biết.”
Harry không nói chuyện nữa. Bây giờ lộ ra chuyện này cũng đủ khiến bản thân trở nên cảnh giác, đi tìm Albus nói chuyện. Còn có sự liên quan về hướng đi của Tử Xà.
Hai ngày tiếp theo Harry phải để ý kỹ đến họ mới được — nhưng cậu lại không nghĩ rằng Tử Xà tươi rói đã sắp tới tay rồi mà vẫn bị chính mình độc chiếm.
Cây cối trong Rừng Cấm cực kỳ cao lớn và tươi tốt, bầu trời từ màu xanh tối thăm thẳm bắt đầu chuyển màu từ từ, có thể thấy rằng màn đêm sắp kết thúc. Vào thời điểm này Rừng Cấm vẫn nhìn cứ âm trầm đáng sợ, nhưng đời trước Harry thường xuyên ra vào Rừng Cấm, nên cũng không có cảm giác gì.
Snape trầm mặc đi tối, sau khi ngẫm lại tất cả suy nghĩ trong đầu, rốc cuộc mới lo lắng nhìn về đứa bé tóc đen bên cạnh.
Bời vì chiều cao của Potter, mỗi khi bước qua một số thực vật khó tránh khỏi nghiêng ngả lảo đảo, nhưng biểu tình lại không giống với những đứa nhóc khi gặp tình huống này sẽ sợ hãi và cẩn thận.
– — không biết nên nói cậu chỉ ngẫu nhiên có lá gan lớn hơn bạn cùng lứa, hay là kế thừa sự cuồng vọng lỗ mãng của nhà Potter.
Snape nghĩ rằng vậy việc đi soi đêm càn rỡ dày đặc thì ra là đều có nguyên nhân, tâm tình chán ghét cũng phai nhạt đôi chút.
Hắn bặm môi rồi đột nhiên vặn vẹo cuốn lên, ngoài cười nhưng trong không cười: “Đúng rồi, Potter. Trò có thể giải thích một chút vừa rồi — trò gọi cái gì?”
Cơ thể Harry cứngđờ, đầu quay hơi khựng về phía hắn.
“Ta rõ rằng chưa cho phép trò được gọi tên thánh của ta.” Snape như rắn đọc mà mêm nhẹ nói.
Đôi mắt đen ấy có sự uy hiếp lạnh lùng nhìn Harry.
“Này cũng rõ ràng thôi, giáo sư Snape.” Harry thoạt nhìn có hơi hoảng loạn, nhưng cậu lập tức giữ bình tĩnh, thậm chí có chút trào phúng cười khẽ một tiếng.
“Chỉ là tình huống cấp bách nên nói sai thôi, dù gì thì ‘Severus’ nói nhanh hơn nhiều so với’giáo sư Snape’. Chỉ trong lúc ấy thôi.” Snape nghe được cậu nhóc ngầm dùng loại giọng có ý chống đối cùng khó chịu nói.
Ngày thường Potter dám dùng tên hắn trêu chọc, xúc phạm hắn, thế nào Snape cũng giận tím mặt, hung hăn trừ điểm mới được.
Nhưng lúc này hắn chỉ thấy cái liếc mắt chứa đựng thâm tình của Potter, trầm mặc đi xuống.
Mặt Harry không cao hứng banh ra, liên tục quan sát biểu tình chính mình.
Hiện tại trong lòng cậu cũng có một loạt hồ nghi.
Trong chốc lát ấy cậu muốn cảnh báo cho Snape, trong tiềm thức thì kêu cái gì cũng đều rất kỳ quái, dưới tình thế cấp bách mới gọi tên thánh.
Bây giờ Snape đột nhiên nhắc lại việc này, Harry liền nhân cơ hội này lừa trừ điểm.
Nhưng mà tại sao lại trầm mặc xuống? Tại sao lại không trừ điểm? Giọng của mình chưa đủ vẻ khiêu khích ư? Không đủ không phục sao?
Có thêm trăm lần Harry cũng không nghĩ ra, khó hiểu nhìn mặt Snape âm trầm bất định.
“Trò không cần phải che giấu gì hết.”
Hơn nữa ngày, Snape giống như vừa hạ quyết tâm, mấp máy khóe miệng nói nư vậy.
– — nhưng mà cậu che giấu gì chứ??
Harry giật giật khóe miệng, hơi xấu hổ thể hiện rõ ràng biểu tình mê mang của mình.
“Nếu lúc trước ta cứ một hai phải dùng Chân dược, thì tự nhiên ta sẽ gánh hết mọi hậu quả.” Snape nói chuyện tựa như cực kỳ gian nan, hắn dừng một chút trên gương mặt tái nhợt bỗng xuất hiện vài vệt ửng hồng, tiếp tục nói bằng giọng điệu lạnh lùng.
“Việc ở tương lai ta không rõ lắm, nhưng việc trò gọi thế nào theo thói quen thì đó là quyền lợi của trò.”
“Con, thói quen của con?” “Harry thiếu chút nữa nói lắp, hai mắt mở to hoảng sợ trừng chính mình.
“Không không, người hiểu lầm rồi.” Cậu cố gắng giải thích bằng giọng điệu bình tĩnh, “Đó thật ra là lời nói dối, quan hệ giữa chúng ta thật ra không có thân như vậy.”
Một Potter sao có thể gọi tên thánh của Snape? Việc này tuyệt đối không thể khiến mình hiểu lầm!!
– —————————