Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm (full) - Q.13 - Chương 543 - Thật sự rất yêu anh
- Trang Chủ
- Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm (full)
- Q.13 - Chương 543 - Thật sự rất yêu anh
Niên Bách Ngạn là của cô cơ mà! Sao có thể để người phụ nữ khác sờ mó, khoác tay khoác chân?
Đương nhiên, Tố Diệp thề là mình thật sự chỉ có tâm lý thích xem trò vui. Có vài phần ghen tuông là không sai, nhưng từ tận đáy lòng, cô vẫn rất tin tưởng Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn nhận ra sự cố tình của Tố Diệp, nụ cười nhạt trong mắt có chút khó xử.
“Anh Bách Ngạn! Hôm nay gặp được anh cũng thật may. Em đang muốn hỏi anh chuyện về sản phẩm mới của Tinh Thạch.” Joey không ôn lại chuyện cũ với Niên Bách Ngạn trước mặt Tố Diệp mà đi thẳng vào chuyện chính.
Bây giờ Joey đã bắt đầu làm người quản lý chính thức của Bright, trở thành một tiểu thư cao quý danh xứng với thực trong giới kinh doanh. Cùng với đó, cánh nhà báo cũng muốn cạnh tranh đưa tin nhưng cô ta rất ít khi tiếp nhận các cuộc phỏng vấn. Có một trung tâm thương mại có chi nhánh trên khắp thế giới như Bright, Joey đã phá vỡ giá trị hàng trăm triệu của mình để len vào bảng xếp hạng các tỷ phú trên thế giới Forbes.
Chuyện này Tố Diệp cũng đã nghe nói.
Mà lần này gặp lại Joey, cô thật sự cũng cảm thấy cô ta đã đổi khác.
Trước đây cùng lắm cô ta chỉ mang tới cho cô cảm giác về một cô gái tính tình cổ quái, một cô công chúa bướng bỉnh thích chơi bời mà thôi. Còn bây giờ, tuy rằng ngoài miệng Joey vẫn không ngừng gọi “anh Bách Ngạn” nhưng đã không còn những thói quen xấu của một cô nhóc như trước nữa. Mà tiếng “anh Bách Ngạn” đó chỉ là một danh xưng mà thôi.
Trong mắt Joey, dần dà đã có những thứ đời thường.
Giống như giờ phút này cô ta nói chuyện với Niên Bách Ngạn về Tinh Thạch, về sản phẩm mới, về thị trường một cách tự nhiên đến vậy.
Nếu so sánh thì Tố Diệp khá ngưỡng mộ Joey.
Chí ít thì từ lúc nghe được cuộc nói chuyện của anh và Kỷ Đông Nham trong phòng sách cho tới giờ, Tố Diệp đã giữ chuyện về Tinh Thạch trong bụng nhiều giờ rồi nhưng vẫn chưa dám hỏi.
Không được thoải mái như Joey.
Niên Bách Ngạn không né tránh Tố Diệp. Nghe xong câu nói của Joey, anh điềm nhiên trả lời: “Các sản phẩm mùa thu đông lần này của Tinh Thạch sẽ được lựa chọn ra từ một số sản phẩm trong showroom D.”
Tố Diệp đang cầm cốc nước, tim bất chợt đập chệch nhịp. Có chuyện gì rồi?
Joey sững người, sau đó nói: “Em đã nhận được thông báo của Tinh Thạch, đã hủy bỏ việc tung ra thị trường các sản phẩm mới mùa thu đông.”
“Phải! Thế nên sẽ dùng các sản phẩm ở showroom D để thay thế. Chỉ có điều, không tổ chức buổi ra mắt.”
Kiểu gì cũng phải có sản phẩm mới được, nếu không mùa thu đông này biết làm sao?
Trên đại hội cổ đông, tuy rằng ý kiến của Niên Bách Ngạn bị bác bỏ nhưng cuối cùng mọi người vẫn phải đi tới một kết luận thống nhất. Buổi ra mắt sản phẩm mới sẽ bị hủy bỏ, còn các sản phẩm mùa thu đông sẽ được chọn ra từ một bộ phận sản phẩm của showroom D.
Đây cũng coi là cách vẹn cả đôi đường để Diệp Uyên có thể làm hài lòng cả các cổ đông lão thành và Niên Bách Ngạn.
Joey hiển nhiên không hiểu được cách làm của Niên Bách Ngạn. Cô ta nhíu mày: “Anh Bách Ngạn! Anh có biết rõ sau buổi ra mắt sản phẩm mới hôm nay, Kỷ Thị đã nhận được bao nhiêu đơn đặt hàng từ nước ngoài không? Mẫu thiết kế chính trong bộ sản phẩm thu đông của Kỷ Thị đã trở thành phiên bản số lượng có hạn trên toàn thế giới rồi.”
Niên Bách Ngạn bình thản nói: “Có thể tưởng tượng được.”
“Nhưng tại sao anh không gấp gáp?” Joey hỏi ngược lại.
Niên Bách Ngạn không trả lời, chỉ ngước mắt lên nhìn Joey và hỏi: “Kỷ Đông Nham có được thành công, cô nên vui mừng cho cậu ta mới phải, tại sao lại tới chỗ tôi lo sốt vó lên vậy?”
Câu hỏi ấy làm Joey nghẹn lời.
Rất lâu sau, cô ta mới buồn bã đáp: “Em đâu phải người không ai cần.”
“Xem ra, cậu ta vẫn chẳng quan tâm tới tình cảm của cô.” Niên Bách Ngạn như cười như không.
Nghe câu ấy, Tố Diệp lập tức hiểu ra.
Joey hừ lạnh: “Trong lòng Kỷ Đông Nham đã có người khác rồi. Em cũng đâu phải không có anh ta thì chết đâu. Phóng tầm mắt ra xa, có bao nhiêu anh tài của các gia đình môn đăng hộ đối cho em lựa chọn, em chẳng thèm đâm đầu vào một góc tường là anh ta đâu.”
Niên Bách Ngạn chỉ cười không nói.
Tố Diệp ngồi bên ít nhiều có phần gượng gạo.
Joey nói xong câu ấy mới nhớ ra bên cạnh mình còn có Tố Diệp. Cô ta vội vàng xin lỗi: “Tố Diệp, chị đừng nghĩ nhiều nhé! Tôi không trách chị cướp Kỷ Đông Nham đâu!”
Suýt nữa thì Tố Diệp nghẹn chết.
Cô nhìn Joey không biết nói sao, cảm thấy cần phải sửa chữa lại cách nói của Joey một chút: “Joey à! Cô phải hiểu rõ một điều, tôi chưa bao giờ cướp Kỷ Đông Nham của cô. À không phải, chính xác là tôi chưa bao giờ cướp Kỷ Đông Nham của bất kỳ cô gái nào.”
“Nhưng trong lòng Kỷ Đông Nham chỉ có mình chị.” Joey lại chặn họng cô.
Tố Diệp lén nhìn Niên Bách Ngạn một cái. Anh vừa hay cũng đang mỉm cười nhìn cô.
Cô hắng giọng, rồi nhìn về phía Joey, nói rành mạch: “Trong lòng tôi chỉ có Bách Ngạn, tôi cũng chỉ yêu anh ấy thôi.”
Đây là lần đầu tiên Tố Diệp nói với người khác cô yêu anh, trong lòng chỉ có mình anh ngay trước mặt Niên Bách Ngạn. Nói xong câu ấy, tim cô bắt đầu đập điên cuồng, dữ dội như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Màng nhĩ cũng rung lắc như đánh trống.
Sau đó, mặt bắt đầu nóng bừng.
Cô ngại ngước lên nhìn xem Niên Bách Ngạn có phản ứng gì, thậm chí là không dám.
Nghe xong, Joey tươi cười: “Tôi nghĩ câu nói này có rất nhiều người phụ nữ đã nói với anh Bách Ngạn rồi nhỉ? Nhưng có một điểm có thể chắc chắn đó là chỉ có chị nói câu này anh ấy mới vui vẻ và quan tâm.” Dứt lời, cô ta lại hỏi Niên Bách Ngạn: “Anh Bách Ngạn, phải vậy không?”
Có câu nói của Joey làm đệm lót, Tố Diệp mới ngước nhìn về phía Niên Bách Ngạn.
Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt Tố Diệp, cái nhìn hiền hòa, sáng rực như ánh trăng. Có chút nhẹ nhàng, có chút êm dịu khiến người ta muốn ngước lên ngắm nhìn và rồi đắm say.
Một lúc sau, Niên Bách Ngạn mới cười khẽ: “Joey! Bạn của cô tới rồi kìa!”
Anh không thừa nhận cũng không phủ định, chỉ kết thúc vấn đề một cách thông minh.
Nhưng rất rõ ràng, từ ánh mắt anh nhìn Tố Diệp có thể thấy đó là một sự thừa nhận.
Joey quay đầu liếc nhìn rồi vẫy tay về phía cô gái đang được người phục vụ dẫn vào. Nhân lúc đợi bạn đi tới, Joey lại hỏi Niên Bách Ngạn: “Sản phẩm mới của Tinh Thạch có vấn đề có phải có liên quan tới Kỷ Đông Nham không?”
Đây cũng là chuyện Tố Diệp muốn biết.
Nhưng Niên Bách Ngạn chỉ hờ hững trả lời một câu: “Cô nghĩ nhiều rồi. Sản phẩm mới của Tinh Thạch chỉ xảy ra chút vấn đề trong khâu thiết kế nên không kịp thời gian quảng bá mà thôi.”
Joey nhìn anh với vẻ bán tín bán nghi.
Lúc này, người bạn của Joey cũng đã đi tới. Sau khi nhìn thấy Niên Bách Ngạn, cô ta chào hỏi một cách rất nhiệt tình: “Hi! Anh Niên! Thì ra anh cũng ở đây.”
Tố Diệp quay sang nhìn.
Đó ra một cô gái rất ưa nhìn, với mái tóc vàng nóng bỏng, gương mặt với những đường nét sâu sắc, nói tiếng Trung chuẩn xác một cách hiếm có. Nhìn cách ăn mặc đã biết ngay là một người luôn dùng hàng đặt riêng, đến cả túi xách cũng là mẫu số lượng có hạn của một thương hiệu xa xỉ nào đó.
Niên Bách Ngạn rõ ràng rất lạ lẫm với cô gái trước mặt, anh khẽ gật đầu coi như đáp lại.
Joey thấy vậy bật cười, nhìn bạn đồng hành của mình: “Thấy chưa, anh Bách Ngạn đâu có nhớ cậu.”
Cô gái kìa trừng mắt với cô ta, sau đó tươi cười rạng rỡ với Niên Bách Ngạn: “Tôi là Elsa.”
“Bố cô ấy là Kohl.” Joey đứng bên bổ sung.
Niên Bách Ngạn hiển nhiên là quen thuộc với bố của cô gái đó hơn. Lúc này anh mới nhớ ra, nhìn cô ta, nói thêm hai chữ: “Hân hạnh!”
Cái tên Kohl này Tố Diệp cũng từng nghe qua. Đó là một ông trùm dầu mỏ đứng thứ nhất thứ nhì thế giới. Thì ra cô gái trước mặt chính là con gái của ông ta. Cô bất giác tặc lưỡi. So với mấy cô tiểu thư danh giá này, cô chẳng đáng nhắc tới.
Elsa nhìn Niên Bách Ngạn có phần oán trách: “Chúng ta đã gặp nhau một lần trong một bữa tiệc. Lúc đó anh và bố tôi đang nói chuyện, chúng ta đã gặp gỡ.”
Niên Bách Ngạn quả thực là không có ấn tượng. Anh nói: “Xin lỗi!”
Joey đứng bên cười không khép miệng lại được. Cô ta kéo tay Elsa: “Được rồi, đi thôi! Đối với con gái, anh Bách Ngạn dở tệ, chắc chắn là không nhớ cậu đâu. Nhưng mà với vị ngồi trước mặt đây thì cái gì cũng nhớ rõ.”
Lúc này Elsa mới nhìn về phía Tố Diệp.
“Cô ấy là vợ tôi, Tố Diệp.” Niên Bách Ngạn từ tốn giới thiệu.
Elsa đánh giá Tố Diệp rồi ngạc nhiên: “Thì ra cô chính là Tố Diệp?”
Câu nói này bao gồm rất nhiều hàm nghĩa, ý tứ cũng vô vàn. Là ngưỡng mộ hay là xem thường?
Tố Diệp chẳng thèm để tâm. Cô bắt chước dáng vẻ ban nãy của Niên Bách Ngạn, cũng đáp lại thờ ơ: “Hân hạnh!”
Elsa cũng không nói thêm gì nữa.
Joey định rời đi, trước khi đi khỏi còn nói nốt với Niên Bách Ngạn: “Nếu anh cần sự giúp đỡ, em nghĩ em là người có khả năng giúp anh nhất.”
“Cảm ơn cô đã quan tâm!” Niên Bách Ngạn từ chối lịch sự.
Joey nghe ra ý của anh, suy nghĩ một chút rồi cũng không nói thêm gì nhiều, dẫn Elsa cũng đi chỗ khác.
Sau khi hai người họ cùng đi vào một căn phòng đã đặt chỗ từ trước, Elsa mới hỏi: “Cậu lạ lắm nhá! Sao lại nghĩ tới chuyện giúp anh ta? Chẳng phải cậu vẫn luôn đứng về phía Kỷ Đông Nham sao?”
Joey nhướng mày, cười đáp: “Vì tớ cảm thấy anh Bách Ngạn cũng rất có sức hấp dẫn.”
“Không phải cậu định…” Elsa kinh ngạc nhìn cô ta.
Joey lườm: “Lẽ nào tớ không bằng Tố Diệp?”
Elsa nhìn kỹ Joey rồi cười: “Xét về ngoại hình, cậu không bằng cô ta.”
“Này! Cậu có biết ăn nói không thế hả?”
“Nhưng xét về địa vị, cậu vượt xa cô ta.” Elsa vòng vèo một hồi.
“Có lúc, một người đàn ông thành công chỉ cần người phụ nữ bên cạnh mình xinh đẹp là đủ rồi.” Joey không vui.
Elsa mỉm cười: “Nhưng một người đàn ông thành công cũng có lúc gặp khó khăn. Những lúc như vậy, họ cũng cần một người con gái có năng lực bên cạnh mình, phải không?”
“Nói vậy cũng phải!”
Elsa nhìn cô ta: “Cậu chuyển đối tượng ái mộ thật sao?”
“Vậy cũng phải đợi anh ấy ly hôn mới được.” Joey nói vô cùng tự nhiên.
Elsa cười ha ha: “Nếu Niên Bách Ngạn mà ly hôn, tớ nhất định sẽ tranh giành với cậu.”
“Đừng có mà mơ! Bố tớ trước nay vẫn luôn rất yêu quý anh ấy. Nếu có ngày đó thật, tớ cũng sẽ được hưởng phúc lây.”
“Mỗi bố cậu quý anh ta thôi chắc? Lúc trước trong bữa tiệc, bố tớ đã giới thiệu anh ta cho tớ là mong hai người có thể hẹn hò.” Elsa cười khẩy: “Chỉ có điều sau đó anh ta lại lấy cô Diệp Ngọc của nhà họ Diệp, à, là kết hôn giả.”
Nói tới đây, Elsa bỗng dưng phấn khích: “Cậu bảo liệu lần này anh ta có kết hôn giả không?”
Joey cũng ngập ngừng: “Có thể sao?”
Elsa nhìn Joey: “Cậu nói xem?”
“Tớ cũng không biết, nhưng tớ cảm thấy anh ấy rất yêu Tố Diệp.” Joey chau mày.
Elsa khoát tay: “Yêu ư? Trong xã hội bây giờ, thứ đó đáng bao nhiêu tiền? Nghe ý của cậu vừa rồi thì anh ta đang gặp khó khăn phải không? Đàn ông có thể vì thành công mà bất chấp thủ đoạn, nhất là kiểu đàn ông như Niên Bách Ngạn. Nếu đặt cả thành công và tình yêu trước mặt anh ta, tớ dám bảo đảm anh ta nhất định sẽ chọn thành công.”
Joey thở dài, lắc đầu: “Không rõ nữa! Tớ cảm thấy, Niên Bách Ngạn còn khó dò hơn cả Kỷ Đông Nham.”
Bên kia của nhà hàng.
Tố Diệp cũng ăn được kha khá rồi. Cô buông đũa xuống, bê bát canh đã khá nguội bên cạnh lên, uống một ngụm, sau đó nói: “Mình à! Anh nổi tiếng quá đấy!”
Niên Bách Ngạn uống một ngụm nước, nghe thấy vậy bèn nói: “Anh thật sự không nhớ cô ta là ai.” Nói rồi, anh đặt đũa xuống, kéo tay cô lại: “Diệp Diệp! Em đừng hiểu lầm.”
Cô cười khẽ, đan tay vào tay anh: “Em đâu có giận!”
“Thật sao?”
Tố Diệp gật đầu, ngước mắt nhìn anh: “Em biết người anh yêu là em.”
Niên Bách Ngạn bèn nở nụ cười dịu dàng. Anh nắm chặt tay cô hơn. Tố Diệp khẽ nói: “Nhân viên phục vụ đang nhìn kìa.”
“Qua đây ngồi!” Anh mặc kệ, vẫn cứ siết chặt.
Tố Diệp đảo mắt một vòng. Cũng may ít người, không mấy ai chú ý tới bên này.
Cô bèn đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh anh.
“Em vừa nói gì với Joey, nói lại cho anh nghe lần nữa.” Niên Bách Ngạn giơ một tay ra, vòng qua người cô, thấp giọng cười nói.
Tố Diệp nhớ ra, lập tức mặt đỏ bừng.
“Nói gì cơ? Em quên rồi!” Cô cầm đũa lên, giả vờ ăn.
“Mình à! Em dùng đũa của anh kìa.” Niên Bách Ngạn cố nhịn cười.
Làm Tố Diệp đỏ rần mặt tới tận cổ.
Cô nắm chặt đôi đũa, trừng mắt lườm anh, cố ý giận dỗi: “Em không được dùng đũa của anh à?”
“Được chứ!” Niên Bách Ngạn cười.
“Thế thì còn nhiều lời làm gì.” Tố Diệp nhăn mũi, giơ tay chọc lên ngực anh: “Đừng có tưởng em là con ngốc nhá! Trong buổi tiệc đó, cái ông trùm dầu mỏ gì gì đó chẳng phải định giới thiệu tiểu yêu tinh vừa rồi cho anh sao?”
Niên Bách Ngạn đoán ngay cô định tính sổ nợ cũ nên cũng không giấu giếm, khóe môi anh cong lên: “Ông ta có ý muốn anh và con gái ông ta hẹn hò!”
“Hứ!” Tố Diệp cố tình bơ anh đi, cắm cúi ăn.
Niên Bách Ngạn giơ tay xoay mặt cô lại: “Nhưng mà anh thật sự không để tâm, nếu không sao đến cả cô ta là ai anh cũng không nhớ chứ?”
“Cũng xinh đẹp lắm mà, sao anh lại không nhớ được?” Tố Diệp lườm anh.
Niên Bách Ngạn ôm chặt eo cô: “Đẹp à? Anh không nhìn kỹ!”
“Vờ vịt! Cứ vờ vịt nữa đi!” Tố Diệp kéo tay anh: “Anh cáo già như vậy, nhất định là đang diễn kịch trước mặt em.”
“Anh thề!” Niên Bách Ngạn cười.
Tố Diệp nhịn cười nói: “Anh may mắn đấy, em vẫn còn tin lời thề của anh.”
“Thế em nói mấy lời ngọt ngào cho anh nghe đi.” Niên Bách Ngạn lại quẳng vấn đề cho cô.
“Lời ngọt ngào gì?” Tố Diệp vờ như không hiểu.
Niên Bách Ngạn nhướng mày: “Nếu không nói là tối nay đại hình chờ lệnh đấy.”
Tố Diệp cũng không tỏ ra yếu thế. Cô nhìn từ mắt anh xuống cái bụng nhỏ, cười xấu xa: “Của anh ấy… cũng “đại hình” lắm mà.”
Bị cô nhìn như vậy, Niên Bách Ngạn bỗng cảm thấy một cảm giác quen thuộc đang rục rịch.
Yết hầu anh trượt lên trượt xuống.
Anh khẽ mắng: “Yêu tinh đáng chết!”
Tố Diệp không nhịn được, bật cười, gây sự chú ý tới người phục vụ.
Cô vội vàng im bặt, giả vờ tiếp tục ăn cơm.
“Nói mau!” Niên Bách Ngạn không chịu buông tha. Anh đặt tay lên sau eo cô, véo mạnh một cái.
Nhiệt độ của lòng bàn tay truyền qua lớp vải nhanh chóng len lỏi vào từng mạch máu. Cô cảm thấy hô hấp có chút khó khăn. Cô đẩy anh ra, đỏ mặt nói: “Được rồi, được rồi! Em nói là được chứ gì!”
Niên Bách Ngạn làm điệu bộ rửa tai lắng nghe.
Tố Diệp đặt đũa xuống, ngẩng đầu lên, ghé sát vào tai anh nũng nịu một câu: “Ông xã, em yêu anh!”
Lời nói vừa dứt, khóe miệng Niên Bách Ngạn đã cong lên.
Cô nghiêng đầu nhìn anh. Từ góc độ này, vừa hay có thể bắt gặp ý cười nơi khóe mắt anh. Chúng như từng gợn sóng lan tỏa từng vòng, từng vòng, khiến người ta ngẩn ngơ.
Chẳng mấy chốc, đôi mắt ngậm cười ấy nhìn thẳng vào cô.
Anh ngắm cô rồi bất chợt cúi đầu, đặt lên trán cô một nụ hôn.
Tố Diệp cảm thấy bờ môi anh thật mềm. Cảm giác ngứa ngáy vì mấy sợi râu nơi cằm anh truyền thẳng vào tim.
Hạnh phúc cứ thế trỗi dậy.
Cô cảm thấy, cho dù chỉ có được người đàn ông này một ngày, anh chỉ thật lòng đối tốt với cô một ngày, cũng đáng lắm rồi.
Nhưng những điều tốt đẹp của anh khiến phụ nữ dễ nghiện.
Mà cô đã nghiện mất rồi.
Cô vô thức ôm chặt lấy anh, áp mặt vào lòng anh, thủ thỉ: “Bách Ngạn! Em thật sự rất yêu anh!” Cô có cứ cảm thấy niềm hạnh phúc này sắp tan biến.
Tình yêu rốt cuộc có hương vị thế nào nhỉ?
Cô chưa từng cảm nhận được nó một cách sâu sắc từ những người đàn ông khác.
Chỉ có anh, Niên Bách Ngạn.
Mỗi lần anh cho cô niềm hạnh phúc tột cùng, cô lại ngầm cảm thấy một sự bất an.
Đó là vì lo được lo mất sao?
Có lẽ vậy, Tố Diệp an ủi bản thân như thế.
Khi khao khát hạnh phúc quá lâu, khi có được, người ta lại sợ đánh mất.
Vì đối phương là Niên Bách Ngạn, nên tình yêu của cô mới càng thêm so đo, chi li.
Nghe cô nói, Niên Bách Ngạn thu tay lại, ghì chặt lấy cô như một câu trả lời.
Rất lâu sau, Tố Diệp ngước lên, cười với anh: “Anh Niên! Từ khi nào anh dám hôn em giữa chốn đông người thế hả?”
Gạt bỏ những bất an trong lòng, có lẽ có một câu nói là đúng đắn. Bất luận tương lai là đoàn tụ hay chia ly, trân trọng hiện tại mới là thật.
Cô hỏi câu ấy.
Sau đó, hai người không hẹn mà cùng nhớ lại những tháng ngày ở Nam Phi.
Đó là khi họ bị theo dõi nơi góc phố.
Cô níu lấy cổ anh, hỏi một câu tương tự.
Niên Bách Ngạn bật cười thoải mái.
Cô cũng mỉm cười ngọt ngào.
Tất cả như những đóa hoa dành dành, nở rộ trong không gian…
Hai người ăn cơm xong, Niên Bách Ngạn lái xe đi thẳng về phía trước.
Trên xe treo một lá bùa bình an nhỏ xíu. Đó là lá bùa Tố Diệp xin cho anh vào một lần tới chùa, sau đó nằng nặc đòi treo lên xe anh. Tuy rằng Niên Bách Ngạn không tin mấy chuyện này nhưng cũng để mặc cho cô làm vậy. Đối với những tình cảm kiểu thiếu nữ này của Tố Diệp, Niên Bách Ngạn vẫn rất trân trọng.
Khi sắp tới cửa tứ hợp viện, Niên Bách Ngạn dừng xe lại.
Trên một con đường chật hẹp.
Bóng hòe rậm rạp.
Khi gió đêm thổi qua, nhiệt độ trên con đường này thấp hơn rất nhiều so với những nơi khác.
Có những chiếc lá lác đác rụng xuống mui xe.
Xa xa là ánh đèn nhập nhòe.
Trong xe là ánh sáng rất tối nhưng rất ấm áp.
Tố Diệp không hiểu vì sao anh lại dừng xe. Cô quay đầu, nghi hoặc nhìn anh.
Niên Bách Ngạn không tắt máy để giữ cho điều hòa luôn mở.
Điều hòa mở hơi lớn, khiến da cũng mát lạnh.
Anh tháo dây an toàn, nhìn về phía cô, cuối cùng nói: “Diệp Diệp! Em có chuyện gì cứ hỏi đi.”
Một câu nói bất ngờ.
Khiến Tố Diệp trở tay không kịp.
Cô bàng hoàng, tự lẩm nhẩm trong lòng: Tâm sự của mình rõ ràng đến thế sao?
Cô đằng hắng: “Anh nói gì vậy?”
Niên Bách Ngạn mỉm cười, giơ tay véo má cô: “Tối nay ngoan ngoãn như vậy, lại nói mấy lời anh thích nghe, không giống tác phong của em. Không có công không hưởng lộc, không phải trộm cũng là cướp.”
“Anh nói ai thế hả?” Tố Diệp bất mãn, giơ tay đánh anh.
Nhưng cổ tay cô bị anh giữ lại, anh áp người xuống theo đà: “Anh quá hiểu em rồi, bé con!”
“Em bé khi nào?” Tố Diệp cố ý trêu tức anh.
Ánh mắt Niên Bách Ngạn trượt từ cổ cô xuống.
Tố Diệp vênh mặt nhìn anh.
Ánh mắt anh liếc qua phong cảnh trước mặt cô rồi tiếp tục đi xuống.
Anh cong môi, cố tình hỏi: “Em nói xem?”
Ánh mắt anh có chút xấu xa, hoàn toàn không giống với vẻ “đạo mạo tử tế” ở những nơi công cộng. Tố Diệp lập tức hiểu ra, đỏ mặt, bất giác buột miệng: “Không phải em bé, tại anh quá lớn!”
Nói xong câu ấy, cô mới ý thức được mình chỉ càng thêm mất mặt, trên má như treo cả ráng mây hồng.
Cô càng cảm thấy xấu hổ, bèn giơ tay tháo dây an toàn: “Đáng ghét!”
Tay cô bị Niên Bách Ngạn giữ lại. Anh ngồi lại vị trí của mình, nghiêng đầu nhìn cô, cười khẽ.
Tố Diệp cũng không định bỏ đi thật. Nếu đã bị anh nhìn thấu rồi, vậy chi bằng không biết gì thì hỏi. Cô hắng giọng, liếc nhìn anh: “Thật ra em đã nghe được cuộc nói chuyện của anh với Kỷ Đông Nham.”
Nói xong cô lại vội vàng giải thích: “Đó là lúc em vừa về nhà, cũng không nghĩ anh lại về sớm thế. Em không cố ý nghe trộm đâu.”
“Anh nhìn thấy cái dáng chuồn lẹ của em rồi, như chuột vậy.” Niên Bách Ngạn không trách cô.
Tố Diệp lè lưỡi, hóa ra anh nhìn thấy cả rồi.
“Hôm nay em được xem buổi ra mắt sản phẩm mới của Kỷ Thị, sau đó cũng chẳng biết có chuyện gì, trong lòng cảm thấy rất lo lắng.” Tố Diệp liếm môi, giọng nói có hơi khô khốc: “Lúc ở nhà hàng, câu hỏi mà Joey hỏi anh cũng chính là thắc mắc của em. Anh lại trả lời cô ta là nghĩ nhiều rồi.”
Cô rất muốn tin vào câu trả lời của Niên Bách Ngạn. Như vậy có thể minh chứng cô chỉ nghĩ nhiều mà thôi.
Niên Bách Ngạn suy nghĩ rồi nhìn thẳng về phía trước, khẽ đáp: “Thực tế là sản phẩm mới đích thực có vấn đề.”
“Thiết kế có vấn đề như anh nói với Joey ư?” Cô hỏi.
Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc: “Không muốn em tham gia đại hội cổ đông vì Tinh Thạch có quá nhiều chuyện. Em bớt đau đầu được chuyện nào hay chuyện ấy. Nhưng với tư cách là cổ đông, em đúng là có quyền được biết sự thật.”
Tố Diệp nín thở.
“Thật ra, thiết kế sản phẩm mùa thu đông của Tinh Thạch đã bị ăn cắp, thế nên một loạt các sản phẩm Tinh Thạch ấp ủ đều không thể công bố.” Niên Bách Ngạn nói rành mạch từng chữ.
Cổ họng Tố Diệp thắt lại, trái tim cũng bất chợt đập thịch một cái.
“Lẽ nào… Những sản phẩm đó của Kỷ Đông Nham…” Cô nhanh nhạy hỏi.
Niên Bách Ngạn chậm rãi gật đầu.
“Sao có thể như vậy được?” Tố Diệp hiểu ra, gương mặt lập tức biến sắc.
Ngữ khí của Niên Bách Ngạn trở nên lạnh hơn: “Sản phẩm Kỷ Đông Nham công bố giống Tinh Thạch y như đúc, mỗi một kiểu dáng đều là Tinh Thạch thiết kế.”
“Anh ta quá đáng lắm rồi!” Tố Diệp quả thực không thể tin nổi. Tuy rằng lúc trước cô vẫn thầm nghi hoặc, nhưng đây là chuyện có dính líu tới tội phạm thương mại, dù thế nào cô cũng không thể ngờ Kỷ Đông Nham lại làm vậy.
“Các sản phẩm vốn dĩ thuộc về Tinh Thạch đã bị Kỷ Đông Nham công khai trước. Một loạt các sản phẩm đó giờ chỉ còn là phế phẩm.” Niên Bách Ngạn một tay nắm lấy vô lăng, ánh mắt u tối: “Chuyện này đối với Tinh Thạch là một tổn thất quá nghiêm trọng.”
Tố Diệp nghĩ cũng hiểu.
“Giống y như đúc sao?” Cô xác nhận lại lần nữa.
Niên Bách Ngạn gật đầu: “Y hệt!”
Tố Diệp nghe tiếng trái tim mình như đập vào vách tường, vỡ vụn từng thành từng mảnh.
Cô hiểu cái gọi là “phế phẩm” mà Niên Bách Ngạn nói. Tuy rằng cô chưa được nhìn thấy thiết kế nhưng biết rõ anh đã bỏ bao mồ hôi công sức cho bộ sản phẩm mới lần này. Thế nhưng lại bị Kỷ Đông Nham nhanh chân giành trước. Điều này có nghĩa là dù Tinh Thạch có tiếp tục ra mắt, thì chúng cũng sẽ bị người ta cắn lại. Hai công ty có thiết kế hoàn toàn giống nhau, cũng đồng nghĩa ai công bố trước là người đó nắm được thời cơ. Còn kẻ đến sau, cũng chính là Tinh Thạch, mãi mãi không thể ra mắt mọi người những món đồ giống y hệt kia.
Cả một bộ sản phẩm thành đồ vứt đi, tổn thất không chỉ về mặt tiền bạc, lợi nhuận mà còn cả danh tiếng của công ty.
Thật sự đúng như Niên Bách Ngạn, quá nghiêm trọng.
“Thiết kế trước nay vẫn được bảo mật, làm sao Kỷ Đông Nham có được?” Tố Diệp cảnh giác.
Niên Bách Ngạn nhíu mày: “Trên đời này có tiền là có thể sai khiến ma quỷ. Kỷ Đông Nham muốn đối phó với anh, cách gì chẳng dùng được. Anh nên đoán ra trước mới phải.”
“Anh nghi ngờ có nội gián?”
“Hơn nữa, người này đã qua lại với Kỷ Đông Nham một thời gian dài rồi.” Niên Bách Ngạn tiếp lời: “Sản phẩm mới của Tinh Thạch không phải cứ lấy được bản thiết kế là thành công. Yếu tố thêu thùa năm nay thêm vào cần phải có thời gian kết hợp. Cho dù cậu ta lấy được thiết kế, muốn dành thời gian làm ra tất cả các sản phẩm cũng không có khả năng. Thế nên, cách giải thích duy nhất là, có người mật báo tin tức cho Kỷ Đông Nham. Cậu ta đã có thiết kế khái quát của Tinh Thạch từ lâu, thế nên đã có chuẩn bị từ trước. Viên kim cương chính của cậu ta cũng đã lựa chọn loại kim cương khá tương đồng với Tinh Thạch cả về cara và cấp bậc. Tại anh sơ suất. Lúc đó cậu ta công khai viên kim cương chính, đáng lẽ anh nên cảnh giác ngay. Thì ra cậu ta đã có sự chuẩn bị ngay từ lúc đó.”
“Ai mà nghĩ được trước chuyện này cơ chứ?” Tố Diệp nghe mà tim đập chân run. Cô nắm chặt tay: “Không tìm ra được kẻ nội gián sao?”
Ánh mắt anh sắc bén: “Nội gián nhất định phải điều tra. Nhưng có thể dễ dàng lấy được thiết kế chắc chắn không phải một người đơn giản. Bây giờ quan trọng không phải là hỏi tội kẻ nội gián mà là giải quyết khó khăn trước mắt.”
Tố Diệp cảm thấy con tim tê tái hẳn.
Mấy chuyện lừa gạt lẫn nhau trên thương trường nhiều vô số, cô quả thực cũng đã gặp không ít. Nhưng bây giờ chồng cô lại đang phải đối mặt với tình cảnh này, đối thủ còn là Kỷ Đông Nham. Điều ấy khiến cô nhất thời khó chấp nhận.
Kỷ Đông Nham, tuy rằng cô rất căm hận hành vi hôm đó của anh ta, nhưng từ tận đáy lòng cô vẫn ôm một chút hy vọng. Cô cảm thấy bản chất anh ta không xấu. Nhưng bây giờ, sao anh ta có thể làm ra mấy chuyện này cơ chứ?
Chẳng nhẽ, từ trước tới giờ cô vẫn luôn nhìn nhầm người?
Rất lâu sau cô mới hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao?” Nghĩ cũng đủ biết, đám cổ đông giờ này chắc chắn vô cùng nghi ngờ Niên Bách Ngạn.
Nói gì thì nói, thiết kế cũng bị mất trong tay anh. Ban đầu chính anh là người chủ trương không công khai thiết kế. Một khi xảy ra chuyện, anh càng trở thành kẻ đáng ngờ nhất.
Niên Bách Ngạn im lặng, rơi vào suy nghĩ miên man.
Tố Diệp hoàn toàn không có đầu mối. Cô không mấy thông thạo ngành nghề này, cũng không thể đưa ra ý kiến gì hay. Cô khẽ hỏi: “Nếu chúng ta có thể tìm ra kẻ nội gián, có phải vấn đề sẽ nhẹ nhàng hơn một chút không?”