Hàng Xóm Của Tôi Là Trọng Tài Quốc Tế - Mây_Tím - Chương 63
Sato với Toma là một đội, Kashaki và một người trọng tài khác tên là Tayoni là một đội, đội còn lại là của hai người trọng tài cũng khá nổi tiếng.
Trong lúc đợi ban tổ chức chuẩn bị Toma quay sang nói nhỏ với Sato, “Cậu đoán xem tình huống của chúng ta là gì? Ban nãy nhìn thấy ông Vibex đi cùng với Kashaki, có khi nào chúng ta lại bị tính kế không?”
Sato nghe xong chỉ lắc đầu, “Tôi nghĩ sẽ không sao đâu, ông Vibex cũng là một người biết nặng nhẹ.”
Lúc này người bên ban tổ chức mang ra một chiếc hộp nhỏ bên trong có sáu lá thăm. Toma và Sato đưa mắt nhìn nhau một cái, ban đầu bọn họ nghĩ rằng giả thuyết tình huống sẽ do ban huấn luyện hỏi trực tiếp nên Toma mới lo lắng đội của anh và Sato sẽ bị làm khó, không ngờ lại là bóc thăm, như vậy thì tính công bằng rất cao, bọn họ cũng không còn lo lắng gì.
Theo lời ông Vibex thì mỗi đội sẽ được chọn một lá thăm, còn ba lá cuối sẽ do ban huấn luyện chọn và chỉ định đội trả lời, nhưng câu hỏi sau sẽ chỉ mang tính chất tham khảo chứ không ảnh hưởng đến điểm của câu trả lời trước.
Kashaki là người bóc thăm đầu tiên, tình huống giả thuyết của đội anh ta là “Khi một cầu thủ vô tình bị bóng văng trúng, anh ta theo phản xạ tự nhiên dùng tay để đỡ bóng, vậy cầu thủ đó có được xem là phạm lỗi không?”
Kashaki có vẻ là một người rất tự tin, anh ta đọc to câu hỏi của mình sau đó không cần thảo luận với đồng đội mà trả lời luôn.
“Trong tình huống này cầu thủ dù vô tình hay cố ý đều được xem như là phạm lỗi, nếu tính theo cự ly của bóng cầu thủ còn có thể bị nhận thẻ vàng.”
Ban huấn luyện sau khi nghe xong liền gật đầu và nhìn nhau một cái, ông Vibex hỏi hai đội còn lại, “Mọi người có ý kiến gì với phần trả lời của Kashaki không?”
Toma nhíu mày một chút, anh lên tiếng, “Theo tôi thấy cách xử lý của Kashaki có phần hơi nghiêm khắc. Trong tình huống đã có ghi rõ cầu thủ kia là phản xạ theo tự nhiên chứ không hề có ý định va chạm với bóng.”
Câu nói của Toma thành công khiến cho gương mặt ông Vibex hơi giãn ra, hoặc cũng có thể là ban nãy ấn tượng của ông Vibex với Toma khá tốt nên bây giờ khi anh lên tiếng ông mới có phản ứng này.
“Vậy theo cậu thì nên xử lý tình huống này như thế nào?” Ông Vibex hỏi.
Toma hơi nhìn sang Sato, là cộng sự bao nhiêu năm không chỉ anh và Sato, những người còn lại trong nhóm bọn họ đều rất hiểu ý nhau. Câu phản biện ban nãy của Toma là đại diện cho đội của anh cùng Sato, nó không chỉ thể hiện suy nghĩ của anh mà còn là lập trường của đội anh và Sato.
Sato như cảm nhận được ánh mắt của Toma, anh khẽ gật đầu một cái. Cũng giống như Toma, Sato cũng có suy nghĩ như vậy, anh tin tưởng Toma sẽ có câu trả lời y hệt mình.
Nhận được ánh mắt động viên của Sato, Toma nói, “Nếu là tôi trong trường hợp này sẽ chỉ nhắc nhở. Còn nếu xét về cự ly của bóng giống như Kashaki nói thì nặng nhất cũng chỉ là một quả đá phạt tại khu vực phạm lỗi.”
Đôi mắt Sato hơi hiện lên ý cười, bởi vì câu trả lời trong đầu anh cũng là như vậy.
Nét mặt Kashaki hơi tối đi, anh không ngờ người đầu tiên phản biện lại mình chính là Toma. Anh cố tình xử lý tình huống hơi nghiêm khắc một chút chỉ vì muốn tranh biện cùng với Sato. Trong sáu người ở đây ngoại trừ Sato ra sẽ không ai có đủ khả năng và năng lực phản biện lại anh. Hai người của đội kia cũng là người quen của Kashaki, không ngờ anh tính tới tính lui lại tính sót một người là Toma.
Bởi vì sự ganh tị của Kashaki quá lớn khiến cho anh sinh ra nhiều tính toán, đối với mọi chuyện đều đặt lợi ích và sự tính toán của mình lên hàng đầu.
Không biết có phải vì ánh mắt ganh ghét của Kashaki khi nhìn về Sato quá rõ hay không mà khiến cho ông Vibex hơi nhíu mày, thái độ của ông cũng trở nên nghiêm khắc hơn.
Trong lúc Sato và Toma còn đang bận rộn tham gia kỳ khảo sát thì phía bên câu lạc bộ Twis có phần nhộn nhịp hơn. Câu lạc bộ đang trong giai đoạn tu sửa, hiện tại ngoại trừ sân cỏ vẫn còn nhóm trọng tài đang tập luyện ra thì những khu vực khác đã được tiến hành tháo lắp.
Cách đó hai ngày Yumi được thăng chức, cô được đề xuất đảm nhiệm vị trí chuyên gia support cho các dự án lớn, trong thời gian đầu cần phải thực tập và trau dồi thêm kinh nghiệm. Cô được sắp xếp sang Nhật thêm hai tháng để học tập, trong thời gian này ngoại trừ hỗ trợ dự án tu sửa câu lạc bộ Twis thì còn phải đi theo Takehiko tham gia các dự án lớn.
Gặp lại cô Takehiko ngoại trừ phần đuôi mắt hơi hiện ra ý cười thì thái độ vẫn lạnh nhạt như cũ.
Yumi nghi ngờ hỏi anh, “Chuyện em được đề cử sang đây có phải là ý của anh không?”
Takehiko đẩy nhẹ gọng kính trên mặt, giọng nói của anh nghiêm túc, “Mới có một thời gian không gặp mà em đã dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với anh rồi sao?”
Yumi chun mũi, “Sao lại không dám, anh bây giờ đâu phải là sếp của em nữa đâu.”
Takehiko không kiềm chế nữa mà bật cười, anh đưa tay muốn xoa đầu Yumi nhưng cô lại theo phản xạ hơi lùi lại, ánh mắt Takehiko có chút tối nhưng cuối cùng vẫn thu tay lại nhẹ gióng nói, “Đúng vậy, anh bây giờ không còn là sếp của em nữa.” Cũng không biết sau này anh có thể dùng tư cách gì để đi bên cạnh em. Những lời cuối Takehiko chỉ có thể nói trong lòng chứ không dám nói ra miệng.
Anh hiểu tính cách của Yumi, ngoại trừ Sato ra cô đối với ai cũng như nhau, nhưng chỉ cần biết đối phương có ý với mình cô liền thu người lại âm thầm giữ khoảng cách. Mà anh lại không hề muốn cô như vậy với mình, trước kia có thể lấy lý do là sếp cô mà bắt cô phải làm này làm kia, nhưng bây giờ lại không biết phải nên làm như thế nào.
Yumi nhận ra phản ứng của mình khiến cho người đối diện không vui, cô dè dặt mỉm cười, “Tuy rằng anh không phải là sếp của em nữa nhưng bây giờ anh là tiền bối của em mà.” Vừa nói cô vừa cúi đầu nói thêm, “Mong được tiền bối chỉ dạy nhiều hơn ạ.”