Hàng Xóm Của Tôi Là Trọng Tài Quốc Tế - Mây_Tím - Chương 62
Trên người mỗi người đều mặc thêm áo khoát chống lạnh, Sato đứng ở vị trí đầu tiên, lúc này anh đang xoay xoay cổ tay để khởi động. Bên cạnh Sato là Toma, mũi của Toma không biết có phải vì lạnh không mà có chút đỏ, anh ta cũng xoay người vặn eo, nhân lúc chưa bắt đầu khảo sát liền quay sang hỏi nhỏ Sato:
“Cậu với Kashaki lúc nãy nói gì vậy?”
Sato nhíu mày vài giây mới trả lời, “Cậu ta bảo muốn cạnh tranh công bằng với tôi.”
“Vậy cậu trả lời thế nào?”
Ánh mắt Sato như có như không mà nhìn về phía trước, giọng nói dửng dưng, “Tôi còn chưa nói gì cậu ta đã bỏ đi rồi.”
Toma chậc lưỡi, “Chà, ai cho cái tên đó quyền mà ngạo mạn thế?”
Sato khoát tay tỏ vẻ không quan tâm, anh nói, “Đừng quan tâm, chúng ta cứ cố gắng hết sức là được rồi.”
Theo ý của Sato bản thân mình cứ cố gắng hết sức là được, đều là đồng nghiệp với nhau hà tất gì phải khó dễ, ganh đua với nhau làm gì.
Toma không khó nhìn ra suy nghĩ của Sato, anh thở dài nói, “Cậu nghĩ vậy nhưng chưa chắc gì người ta cũng giống cậu, nhìn đi, đến rồi kìa.”
Theo sau lời nói của Toma là Kashaki đi cùng một huấn luyện viên đang tiến về phía hai người bọn họ.
Sato khẽ nhíu mày một cái, xong anh vẫn mỉm cười tỏ ra thân thiện gật đầu với huấn luyện viên.
Huấn luyện viên vừa đến là người Đức, là một trọng tài vừa mới về hưu, ông ta tên là Vibex, dáng người so với Sato còn cao lớn hơn, tuy tuổi đã cao nhưng đôi mắt vẫn còn rất sáng bên trong ẩn chứa đầy vẻ nghiêm nghị.
Sato và ông Vibex có gặp nhau một vài lần tại trụ sở chính FiFa, trong ấn tượng của Sato ông Vibex là một người khá nghiêm nghị không dễ bắt chuyện, đối với các trọng tài trẻ tuổi ông còn tỏ ra xa cách hơn. Sato từng nghe nói ông bởi vì lo lắng những trọng tài mới sẽ giỏi và có tiếng nói hơn mình nên mới tỏ ra xa cách như vậy, nhưng cũng có người biện minh cho ông rằng ông chỉ cảm thấy cách biệt thế hệ nên mới tránh né, sợ suy nghĩ của bản thân không phù hợp, dễ gây ra hiểu lầm. Nói tóm lại trong ấn tượng của Sato ông Vibex không phải là một người vô cớ kiếm chuyện, bản thân anh cũng chưa từng tiếp xúc với ông ta nên giữa hai người chắc chắn chưa từng có hiểu lầm gì.
Trong lúc Sato suy nghĩ thì ông Vibex cùng với Kashaki cũng bước đến, ông ta cùng với Sato bắt tay nhau thay cho lời chào. Đôi mắt của ông Vibex vẫn phản phất sự nghiêm nghị, ông nói:
“Chào cậu Sato, lâu rồi không gặp, cậu vẫn khoẻ chứ?.”
Sato mỉm cười đáp, “Chào ông, tôi rất khoẻ, ông vẫn khoẻ chứ?”
Ông Vibex gật đầu cười, “Tôi khoẻ.”
Kashaki đứng bên cạnh nghe hai người chào hỏi nhau, đôi mắt anh ta thoáng qua một tia toan tính, nhưng còn chưa kịp nói ra đã bị Toma xen vào:
“Chào ông Vibex, tôi nghe danh ông đã rất lâu rồi, hôm nay mới có dịp gặp, ông có thể cho tôi xin chữ ký không?”
Toma thành công thu hút sự chú ý của ông Vibex, nghe anh nói muốn xin chữ ký của mình ông Vibex bật cười, “Cậu đây chắc chắn là Toma rồi đúng không? Tôi đã về hưu rồi, cậu xin chữ ký của tôi để làm gì nữa?”
Toma cười tiến gần lại ông Vibex vừa hay chắn đi ánh mắt của Kashaki đang nhìn chằm chằm Sato, “Vâng tôi là Toma, tôi hâm mộ ông đã lâu rồi. Mà sao ông lại về hưu sớm thế, dáng vẻ khoẻ khoắn cùng bảnh trai này thì phải nên chạy trên sân thêm vài năm nữa mới phải?”
Ông Vibex cười càng tươi hơn, ông chỉ vào Toma, “Cái cậu này miệng thật dẻo. Nếu tôi không về hưu thì làm sao có cơ hội gặp các cậu ở đây chứ.”
Toma cười ủng hộ, “Đúng vậy, đúng vậy, hôm nay được ông Vibex hướng dẫn bọn tôi đúng là quá may mắn rồi.”
Sato đứng phía sau chỉ đành cười khổ với tài năng chém gió của Toma, bản thân anh cũng không biết ông Vibex trực tiếp đến tìm mình là có việc gì, nhưng xem thái độ thì có vẻ như không phải chuyện tốt, bất quá hiện tại đã bị Toma làm cho vui vẻ, những chuyện sau có lẽ cũng sẽ dễ nói chuyện hơn.
Toma càng nói càng hăng khiến cho mặt mày ông Vibex nở ra càng nhiều hoa, có vẻ như ông ta cũng đã quên mất mục đích đến tìm Sato là gì, chỉ có Kashaki đứng phía sau là mặt mày đã xám xịt.
Người phụ trách bên kia lên tiếng gọi bọn họ, cả nhóm người quay về vị trí, buổi khảo sát chính thức được bắt đầu.
Người đại diện ban huấn luyện cũng như khảo sát là ông Vibex, khi vào công việc gương mặt của ông bắt đầu nghiêm túc hơn, mấy bông hoa trên mặt lúc nãy cũng đã thu hết vào trong.
Đầu tiên tất cả trọng tài sẽ lần lượt trả lời các câu hỏi do ban huấn luyện đưa ra, mỗi người sẽ được thuyết trình năm phút, sau đó sẽ phải đưa ra cách sử lý một tình huống bất kỳ.
Sato là người được gọi đầu tiên, khuôn mặt của anh tràn đầy vẻ nghiêm túc, khi nói thi thoảng sẽ khẽ nhíu mày, hai bàn tay cũng giơ lên ra hiệu hỗ trợ theo mỗi câu nói.
Sau Sato là Kashaki, anh ta cũng trả lời lưu loát, so với Sato cũng không kém cạnh là bao. Tiếp theo là lần lượt đến những người còn lại, khi đến Toma ông Vibex nở một nụ cười hoà ái, có vẻ như mấy câu chém gió khi nãy của Toma khiến cho ông rất hài lòng.