Hàng Xóm Của Tôi Là Trọng Tài Quốc Tế - Mây_Tím - Chương 61
Sato cũng nhìn ra được sự bất thiện trong ánh mắt Kashaki, anh im lặng thở dài không biết phải nên nói như thế nào. Chuyện năm đó cũng không phải lỗi của anh, anh biết Meiko đến tìm người phụ trách nhưng anh cũng biết người phụ trách sớm đã nhận được chỉ thị của chủ tịch liên đoàn, đối với phần thi của anh chỉ có nghiêm khắc hơn chứ làm gì mà có thiên vị ở đó.
Thấy Toma tiến lên định chất vấn Kashaki Sato vội vàng giữ tay anh ta lại, anh khẽ lắc đầu nói, “Đi thôi, đến giờ họp rồi.”
Trước khi buổi khảo sát bắt đầu tất cả các trọng tài được chỉ định làm giám khảo đều sẽ trải qua một buổi khảo sát lại chuyên môn và khảo sát kỹ thuật. Sato vừa thay quần áo xong, anh cầm điện thoại nhắn tin cho Yumi, thông báo với cô về việc anh sắp tham gia khảo sát nên có thể sẽ không nhắn tin và gọi điện cho cô được.
Trong phòng thay đồ hiện tại chỉ có một mình Sato, những người còn lại có người vẫn chưa đến, có người đã thay xong rồi ra ngoài. Thấy vẫn còn thời gian nên Sato nán lại nhắn thêm cho Yumi vài tin nhắn, anh không chú ý vừa có một người mới đi vào.
“Sao thế, đang nhắn tin gọi con gái chủ tịch đến cổ vũ à?” Giọng nói của Kashaki lộ rõ sự châm chọc.
Sato tắt màn hình điện thoại, anh xoay người lại lạnh nhạt nói, “Tôi không biết giữa tôi và cậu có hiểu lầm gì, nhưng mong cậu nói chuyện tự trọng một chút.”
Châm chọc một hai lần anh còn có thể xem như không có gì, nhưng nếu đã nói thẳng tên của Meiko ra thì anh không nên im lặng nữa, chưa nói đến việc hiện tại anh đã có bạn gái là Yumi, chỉ nói đến việc Meiko đang là người nổi tiếng, nếu mọi người nghe được có thể sẽ gây ra hiểu lầm ảnh hưởng đến công việc của cả anh và Meiko.
Kashaki nghe Sato nói vậy liền nở một nụ cười nửa miệng, “Có hiểu lầm gì đâu, tôi chỉ đang muốn nói sự thật thôi.”
Sato lạnh giọng, “Xin hỏi sự thật mà anh đang nói đó là gì vậy?”
Kashaki cầm đồ của mình đi lại đứng đối diện với Sato. Hai người đàn ông đều cao trên 1m8 đứng ngay lối đi khiến cho không gian có phần hơi chật hẹp. Đôi mắt của Kashaki sáng quắt như mắt của chim ưng, lời nói ra mang theo sự thách thức.
“Tôi không tin là cậu không hiểu ý của tôi, nhưng tôi tin năng lực của tôi vượt trội hơn cậu rất nhiều. Chúng ta hãy cạnh tranh công bằng đi.”
Sự thật chứng minh rằng một người khi sinh ra đố kỵ thì sẽ mẫn cảm với rất nhiều chuyện, họ tự cho là suy nghĩ của họ đúng và ép buộc mọi người xung quanh phải hiểu và thừa nhận điều đó.
Kashaki nói xong liền cầm đồ của mình đi ra ngoài. Sato đứng bất động một lúc mà vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nếu lúc này người đang đứng ở đây là Toma hay Hiroshi thì nhất định hai người họ sẽ hét vào mặt Kashaki rằng “Ý gì?? Anh không nói ra thì ai biết là anh đang nói về cái gì???”
Sato khe khẽ lắc đầu rồi cũng cầm theo đồ của mình ra ngoài, không phải là anh không muốn biết ý của Kashaki, anh chỉ cảm thấy bản thân không nên tìm thêm phiền phức làm gì, nếu Kashaki muốn cạnh tranh công bằng thì anh chỉ cần làm hết sức mình là được rồi.
Vừa bước ra ngoài Sato đã tông sầm vào người của Toma đang vội vã đi vào, anh vội vàng đỡ lấy Toma, nhanh chóng hỏi, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Gương mặt của Toma có vẻ nghiêm trọng, anh nhìn Sato một lượt từ trên xuống dưới hỏi, “Vẫn còn nguyên chứ, có bị làm sao không?”
Sato khó hiểu, nhíu mày, “Làm sao cơ?”
Thấy Sato thật sự không sao Toma mới thở ra một hơi, anh vỗ vỗ vai Sato nói, “Lúc nãy tôi thấy tên Kashaki đó mang theo gương mặt đắc ý nghêng ngang ra ngoài, sực nhớ cậu vẫn còn trong này nên tôi sợ cậu ta làm gì cậu.”
Khóe môi Sato giật liên hồi, anh không biết có nên nhắc cho Toma nhớ là anh cũng cao to không kém gì Kashaki không?
Thấy biểu cảm của Toma thật sự là lo lắng cho mình nên anh chỉ đành an ủi, “Không sao đâu, tôi không bị gì cả, trở về anh cũng đừng nói với Hiroshi chuyện này nhé.”
Toma khó hiểu, “Sao vậy?”
“Không có gì, nói ra cậu ta lại lo lắng.” Thật ra Sato sợ sau khi Hiroshi biết chuyện, với cái tính ‘gà mái thích bảo vệ gà con’ của cậu ta thì mọi chuyện sẽ còn khoa trương hơn….