Hàng Xóm Của Tôi Là Trọng Tài Quốc Tế - Mây_Tím - Chương 57
Trời hôm nay có vẻ đẹp hơn hôm qua nhiều, Yumi vừa ăn sáng vừa nghe mấy vị khách ngồi gần nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh, có vẻ họ đến đây với mục đích là đi cổ vũ đội nhà tham gia trận bóng vào chiều nay. Cô nhớ lại một chút, hôm qua trên quảng trường có lắp đặt trước một màn hình lớn, nghe nói là sân vận động Bishan không đủ sức chứa nên mới dựng thêm màn hình để công chiếu trận đấu với bên ngoài.
Lần này là trận đấu giữa đội chủ nhà U22 Singapore và U22 Lào, cũng không biết là đá cho giải nào, chỉ biết là không nằm trong giải AFC. Yumi suy nghĩ một chút rồi lên mạng tra thời gian trận đấu diễn ra, nhìn thấy thời gian là 3 giờ chiều cô liền quyết định buổi chiều sẽ ra quảng trường xem trận đấu. Yumi sơ ý nên không biết nếu cô chịu lướt lên thêm một tý nữa sẽ nhìn thấy được thông tin của nhóm trọng tài hôm nay, bởi vì không biết nên thái độ của cô mới dửng dưng như vậy.
Yumi ăn sáng xong rời đi thì cũng là lúc nhóm trọng tài đi ra từ thang máy, sáng nay bọn họ phải đến sân vận động trước để kiểm tra sân, kịp thời khắc phục những vấn đề có thể gây ảnh hưởng đến trận đấu.
Hiroshi loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng của Yumi đang bắt xe bên ngoài cửa khách sạn, anh đang định gọi Sato thì Yumi đã lên xe rời đi. Quay người nhìn thấy sắc mặt của Sato vẫn lãnh đạm như cũ anh khẽ lắc đầu, thôi vậy, cũng chưa chắc người kia là Yumi, nói ra không khéo khiến Sato kích động rồi lại ảnh hưởng đến trận đấu chiều nay.
.
Truyện đề cử: Lâm Tổng, Chúng Ta Là Gì Của Nhau?
Khách hàng lần này Yumi gặp là một chàng trai chỉ lớn hơn cô bốn tuổi, dáng người cao ráo, khuôn mặt điển trai, còn trẻ như vậy nhưng đã là giám đốc điều hành của một công ty lớn, hèn gì ông Minh lại nhất quyết muốn cô là người đại diện sang gặp mặt.
Hai người gặp nhau tại văn phòng làm việc của anh ta, anh chàng này là con lai Việt – Úc tên là Vitus, thấy Yumi là người Việt liền nhiệt tình tiếp đón. Hai người giao tiếp với nhau bằng tiếng Việt có phần hòa hợp, nếu không phải có thêm thư ký và một vị giám đốc khác nữa thì có lẽ Vitus đã kéo Yumi vào một góc ‘hàn huyên’ rồi.
Yumi có hơi buồn cười vì độ nhiệt tình của anh ta, nhưng cũng nhờ vậy mà không khí thoải mái hơn rất nhiều.
Công việc trao đổi tương đối suôn sẻ, phần lớn là hai bên công ty đã nói xong với nhau từ trước, hôm nay Yumi đến chủ yếu là thay ông Minh ký hợp đồng với họ mà thôi.
Bàn xong việc thì cũng đến giờ trưa, Vitus nhiệt tình mời Yumi đi ăn, sau đó hai người lại tiếp tục nói về các món ăn đặc sản ở Việt Nam, theo như Yumi nhận định thì anh chàng này chính là một ‘food boy’ chính hiệu.
Nắng ở Singapore không gắt nhiều như ở Việt Nam, Yumi và Vitus sóng vai nhau đi từ tòa nhà văn phòng công ty sang một quán ăn Trung quốc ở đối diện. Trên đường đi anh chàng vẫn còn thao thao bất tuyệt về món ăn quê nhà của mình, còn nói có dịp sẽ mời Yumi đến ăn thử.
Yumi cười gật đầu, trong đầu chỉ thầm nghĩ chuyến đi lần này đa phần là khiến cho ông Minh thất vọng rồi, anh chàng này ngoài ăn ra thì không còn quan tâm đến chuyện gì khác nữa.
Ăn trưa xong Vitus quay về văn phòng của mình làm việc, trước đi rời đi còn không quên mời gọi Yumi lần sau đến nhà mình ở Việt Nam ăn đặc sản. Yumi sảng khoái đáp ứng sau đó một mình đi dạo ở khu trung tâm gần đó, chủ yếu là kéo dài thời gian chờ đến khi trận đấu diễn ra.
Đúng 2 giờ Yumi đã tự mình tìm được một chỗ ngồi tầm nhìn khá tốt ở tại quảng trường, xung quanh cũng dần kín người, trên màn hình đã bắt đầu công chiếu những đoạn quảng cáo trong thời gian chờ đợi trận đấu bắt đầu.
Yumi lấy laptop của mình ra tranh thủ thời gian hoàn thành nốt bảng báo cáo công việc rồi gửi về cho ông Minh. Nhận được tin nhắn của cô ông Minh liền hỏi, “Thế nào, thấy cậu Vitus đó sao?”
Yumi buồn cười nhắn lại, “Cũng ổn ạ.”
Ông Minh có vẻ rất hào hứng, ông gửi hẳn một đoạn ghi âm dài với nội dung là, “Từ lúc gặp cậu ta chú đã thấy hai đứa rất xứng đôi rồi, bố cháu xem ảnh xong cũng khen cậu ta một lúc. Hai đứa nếu cảm thấy phù hợp thì cứ tiến tới, gia cảnh cậu ta rất tốt….”
Ông Minh càng nói càng hăng khiến đầu Yumi muốn quay cuồng, chẳng hiểu sao ông có thể ghép cô và anh chàng ‘food boy’ đó thành cặp được nữa.
2 giờ 45 phút trên màn hình bắt đầu chiếu thông tin về hai đội bóng ngày hôm nay cũng như quay cảnh chuẩn bị trên sân lúc này. Yumi vẫn còn đang nhắn tin nên không để ý cho lắm, màn hình cũng đã quay đến vị trí của Sato và nhóm trọng tài mấy lần nhưng cô không hề hay biết, mãi đến khi hai đội ra sân, tiếng người giới thiệu vang lên mới khiến Yumi kinh ngạc ngẩng đầu lên thật nhanh.
“Trọng tài bắt chính ngày hôm nay là ông Sato người Nhật Bản, cùng với tổ trọng tài bao gồm…”
Yumi bất động, ánh mắt cô giống không thể tin mà nhìn chằm chằm lên màn hình. Hình ảnh của Sato hiện ra rất rõ, gương mặt anh có phần hốc hác hơn trước, môi mỏng mím chặt, hai mắt nghiêm túc đang nhìn về phía trước.
Yumi phải đưa tay lên đè ở ngực mới khiến cho trái tim của cô bình ổn lại. Không gặp nhau hơn một tháng, người trong lòng thoáng chốc lại xuất hiện trước mặt, dù chỉ qua màn hình nhưng vẫn khiến cô kích động không thôi. Yumi không ngờ Sato cũng ở Singapore, càng không ngờ anh và cô chỉ cách nhau chưa tới một con phố, nếu nói như vậy…liệu hai người có thể gặp lại nhau không?
Sau khi kết thúc màn giới thiệu thì trận đấu chính thức bắt đầu, Sato thổi tiếng còi đầu tiên, hai đội tản ra sân, các cổ động viên thì hò reo, khung cảnh vô cùng nhộn nhịp. Yumi điều chỉnh hơi thở của mình, sự tập trung của cô dồn hết lên người Sato, mỗi một hành động hay một cái nhíu mày của anh cũng khiến cho tâm trạng cô rộn ràng.
Yumi chăm chú nhìn vào màn hình trực tiếp, cô dõi ánh mắt theo bóng dáng của Sato, thấy anh gầy đi rất nhiều, khuôn mặt trầm lặng. Yumi không biết từ lúc cô cắt liên lạc, anh đã làm sao mà lại trở nên như vậy.