Hắn Đã Không Còn Như Trước - Tác giả: Mầu Ngọc Duyên - Chương 6: Có gia tộc chống lưng
- Trang Chủ
- Hắn Đã Không Còn Như Trước - Tác giả: Mầu Ngọc Duyên
- Chương 6: Có gia tộc chống lưng
Mộc Tuyết Linh nghĩ đến nguyên chủ có cái sừng dài hơn cả núi, cao hơn cả mây làm nàng tức phát điên, chỉ muốn vặt cái thứ biết ngóc đầu lên mà không biết hạ xuống của gã.
Ả nữ nhân mặt dày vô sỉ đứng bên cạnh tên khốn Lý Thẩm Quyền lại gào lên, hất mặt trợn mắt hỏi nàng: “Ngươi có biết ta là ai không mà dám đối xử với ta như thế?”
Mộc Tuyết Linh:… Một kêu không được, hai nháo không xong, ba lôi gia phả để khè hả bây?
“Mắc cái gì ta phải biết ngươi là ai và cha ngươi là tên quái nào?”. Truyện Ngôn Tình
Mộc Tuyết Linh đáp trả, giọng điệu hờ hững của nàng khiến nữ nhân của Lý Thẩm Quyền vặn vẹo cơ mặt, trợn mắt lên muốn lao vào đánh Mộc Tuyết Linh nhưng bị gã ngăn lại.
Nàng lại nói: “Những năm qua, đừng tưởng ta không biết cái gì.”
Nghe vậy, gã tra nam nhị sư huynh không giả vờ nữa, hỏi lại với giọng điệu ghét bỏ: “Muội theo dõi ta?”
Mộc Tuyết Linh híp mắt, nở nụ cười kì quái, nhún nhún vai. Nàng trả lời: “Không cần ta phải theo dõi ngươi làm gì, dù sao các ngươi đi đâu làm gì ta cũng biết rõ như lòng bàn tay thôi.”
– Doạ vậy thôi, ta cũng có biết các ngươi làm quái gì đâu ngoài mấy dòng trong cốt truyện.
Chắc hẳn Lý Thẩm Quyền nghĩ rằng có ai đó đã đi theo gã và báo lại với sư muội Mộc Tuyết Linh nên bắt đầu điên cuồng nhìn từng người một trong sân viện của mình. Gã vốn có tính đa nghi, nhưng trước mỹ nhan sẽ bị lấn át, như việc gã bị quyến rũ bởi vẻ yếu đuối của Hoàng Nhiên.
Gã nghĩ trong lòng: Không thể nào, ta mọi lúc mọi nơi đều cảnh giác. Làm sao có thể bị theo dõi?
Nói đến tại sao Lý Thẩm Quyền lại sợ Mộc Tuyết Linh thì là do gia tộc của nàng không phải dạng vừa, mà nàng lại là đích nữ của gia tộc đó. Cả trên dưới tông môn này không ai là không run rẩy khi nghe đến sức ảnh hưởng của gia tộc nàng.
Nghe những lời Mộc Tuyết Linh không nặng không nhẹ nói như vậy, các đồng môn khác sực nhớ ra rằng nàng có gia tộc chống lưng, cho nên mới nắm chắc như vậy, cũng biết nhiều như vậy.
Có đệ tử nói: “Nữ nhân kia hình như không biết gia tộc của Mộc sư muội.”
Đệ tử B tiếp lời: “Chắc hẳn là vậy rồi, nên nàng ta mới muốn lôi tên tuổi mình ra khè.”
Đệ tử C lại nối tiếp: “Nhưng ả ta chưa kịp khè thì bị sư tỷ dìm xuống rồi, hahaha.”
Chuyện này không hài, ả Hoàng Nhiên đã tức muốn phát điên. Nắm chặt tay đến mức run rẩy, ả nghiến răng: “Gia tộc ta có khi còn lớn hơn nàng ta đấy. Một con cá mà muốn so với rồng là ta sao?”
Mộc Tuyết Linh không có hứng muốn đối đầu với hai kẻ đáng ghét trước mặt nữa, chơi chán rồi, chỉ bỏ lại một câu rồi rời đi: “Chúc hai ngươi ngày ngày hạnh phúc, yêu muốn chết đi sống lại thì thôi và đừng có nhảy nhót lung tung làm ngứa mắt bọn ta.”
Vừa mới rời khỏi, Hoàng Nhiên và Lý Thẩm Quyền liền đuổi người, đóng cửa. Mà cách sân viện của gã nhị sư huynh không xa là khu rừng, bên trong đó truyền đến tiếng đánh đấm rất dã man. Người đánh là một thiếu niên, dưới chân đều là những để tử nội môn khác. Bọn chúng nằm co ro run rẩy, máu và thương tích khắp người.
Một trong số đệ tử bị đánh đến trọng thương gắng gượng lên tiếng: “Ngươi… ngươi sẽ bị trừng phạt. Sư phụ ta chắc chắn sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, Hàn Tả Thần.”
Hàn Tả Thần không cười, cũng không có vẻ gì là sợ hãi. Hắn đi đến trước mặt người kia, cong lưng xuống nói một câu xanh rờn.
“Chết rồi thì trừng phạt ta kiểu gì?”
Tên đệ tử kia không tin được gào lên: “Ngươi!??…”
Hàn Tả Thần ngắt lời, hắn cong môi, đôi mắt vô cảm: “Xuống đó kể chuyện cho sư phụ ngươi đi, chắc ông ta đang chờ các ngươi xuống chơi cùng lắm đấy.”
…
Mộc Tuyết Linh hiện tại cảm thấy lo lắng, nàng cũng cảm thấy sợ hãi. Bỗng dưng sau khi nàng trở về nơi của mình thì lại thấy Hàn Tả Thần đứng trước cửa đợi nàng. Sau đó thì sư tỷ Dương Tuyết đến hỏi han các thứ rồi giao phó gì đó cho Hàn Tả Thần để hắn ở lại cùng nàng đến sắc trời không còn sớm.
– Mình cảm thấy nguy cơ, nhưng mà rốt cuộc hắn ở đây đến khi nào mới đi?
“Sư tỷ.” Hàn Tả Thần lên tiếng.
Mộc Tuyết Linh “hừm hửm” một tiếng rồi lắng nghe xem hắn có điều gì muốn nói.
“Đệ thấy, tỷ hình như không thích đệ.”
Mộc Tuyết Linh: “…”
– Ta có nên thích ngươi không? Hử? Ta có nên ngay bây giờ rút kiếm ra đâm ngươi một nhát và nói rằng “ta thích đệ lắm nên đệ đi chết đi” không?
Mộc Tuyết Linh cau có trong lòng, nàng nắm chặt tay, miệng mỉm cười nói: “Đệ nói gì kì vậy cà? Sao ta lại không thích đệ chứ, đệ giống như tiểu Hoàng nhà ta vậy á.”
– Tiểu Hoàng là bé mèo ngoan của ta ở nhà, nhưng mà ngươi thì khác, chẳng xứng với từ thích này của ta. Ghét ngươi còn không hết.
Mộc Tuyết Linh không biết rằng, sau khi nghe nàng nói vậy, sắc mặt của Hàn Tả Thần bỗng trầm đi, xung quanh hắn lạnh lẽo đến lạ. Nhưng mà sau đó hắn lại trở về trạng thái bình thường, mỉm cười nhẹ.
“Vậy tiểu Hoàng của tỷ có dễ thương không?”
Mộc Tuyết Linh mặt khó hiểu nhìn hắn lên xuống, ánh mắt khó che giấu đi sự dè bỉu, nàng nói:
“Ha, tất nhiên rồi. Tiểu Hoàng của ta là dễ thương nhất!”
Sau đó nàng lại không khách khí đuổi khách: “Sư đệ này, đệ nhìn xem sắc trời đi. Cũng tối rồi, ta cũng mệt. Đệ về tu luyện đi, ta nghe nói một tháng sau tông môn chúng ta sẽ cho mở bí cảnh đó.”
– Mau mau biến về, ta còn phải tốc biến khỏi giới tu tiên này nữa.
“Được, đệ về đây. Tỷ ngủ ngon” Hàn Tả Thần trả lời, trên mặt cứng đờ khó dò xét. Hắn không nhanh không chậm đứng lên rời đi.
________
Hệ thống có điều muốn nói:
“Dừng khoảng chừng 3 phút!
Các bạn hỏi tại sao những kiếp trước Mộc Tuyết Linh không làm như vậy ư?
Vậy để hệ thống nhỏ ta giải thích cho coi nè… khụ khụ… cũng đơn giản thôi mà, cô ấy vì mải chạy trốn nên đã gác lại mấy chuyện trời ơi đất hỡi đấy ra sau đầu. Nhưng lần chạy trốn nào Mộc Tuyết Linh đều chạy không thoát khỏi chiếc chảo nóng là nam chính- Hàn Tả Thần và bị khậc rất dã man.”