Hamster Của Đại Công Tước Phương Bắc - Chương 29 - Đến chuột cũng phải có gốc gác (5)
- Trang Chủ
- Hamster Của Đại Công Tước Phương Bắc
- Chương 29 - Đến chuột cũng phải có gốc gác (5)
Bất ngờ, cả cơ thể lăn một vòng trên lớp mùn cưa dày. Tôi nằm dài trên sàn và thở dài.
‘May mà đang ở trạng thái ‘Biến hoá.’
Nếu không, tôi đã chết rồi. Một tai nạn bất ngờ là quá đủ rồi. Thậm chí còn không thể tìm thấy cái xác nếu rơi xuống, đặc biệt là ở một nơi như
thế.
– Jjie. (Phew.)
Hơn thế nữa, tôi lo lắng cho Kyle.
Anh ấy có thể mạnh mẽ, nhưng có rất nhiều tình cảm. Chắc hẳn anh rất đau
lòng vì đã mất đi người mà anh hứa sẽ bảo vệ ngay trước mắt mình. Tôi đã nói rằng tôi sẽ quay lại, nhưng thành thật mà nói, chỉ nghĩ đến thôi
cũng thấy khó tin rồi.
Điều đó nói rằng, tôi không thể mở cửa
hàng ở đó hoặc để người rơi xuống cùng mình. Đã quá muộn để mua thêm đồ
và sẽ không thể cứu được mà không bị nghi ngờ.
Không chỉ ngài bảo vệ, tôi cũng phải bảo vệ ngài.
Đó là điều không thể tránh khỏi.
Ngay cả khi nghĩ về nó như thế, cảm giác phức tạp này vẫn không biến mất.
Khó chịu, tôi quay lại và gãi bên hông bằng bàn tay nhỏ bé của mình.
Tuy nhiên, bởi đây là nơi an toàn, tôi ngủ thiếp đi một cách mệt mỏi. Nhiều chuyện xảy ra, dường như sức chịu đựng của tôi đã cạn kiệt.
Cuối cùng, không thể vượt qua cơn buồn ngủ, tôi nhắm mắt lại.
‘Tôi sẽ phải xin lỗi khi quay lại.’
Tôi xin lỗi vì đã biến mất như thế.
*
Cạch.
Cánh cửa mở ra với tiếng ồn lớn hơn bình thường.
Tôi đã ngủ một lúc lâu, và tôi đã giật bắn dậy theo đúng nghĩa đen. Đi chậm thôi! Tim của chuột nhỏ và dễ vỡ lắm đấy!
“Điện hạ.”
Những người bước vào phòng làm việc là Kyle và các hiệp sĩ của anh ta.
Cánh tay của Kyle trông vẫn còn khó chịu như thể anh ấy chưa được chăm sóc
vết thương. Quần áo của cũng dính đầy bụi bẩn và máu, toàn bộ vẻ ngoài
của anh ấy là một mớ hỗn độn và trông rất đáng sợ.
bang-!
Kyle bước vào và đập mạnh bàn. Rồi anh đặt cả hai tay lên trán, hít một hơi
thật sâu. Một số hiệp sĩ bị doạ sợ bởi cơn giận đã cứng người lại.
Nhiệt độ trong phòng chắc chắn đã giảm khoảng 1 độ. Tôi lấy mùn cưa đắp lên người và nhìn Kyle.
“Điện hạ, ngài đã không ngủ hai ngày rồi, trước tiên nghỉ ngơi đi…
Một trong những hiệp sĩ ở cửa nói một cách thận trọng. Kyle khẽ thì thầm mà không thèm nhìn anh ta.
“Biến đi.”
Các hiệp sĩ nhìn nhau cúi đầu và rời khỏi phòng làm việc.
Khi cánh cửa nặng nề đóng lại, thế giới trở nên thực sự im lặng. Đứng một mình ở giữa, giọng Kyle trầm xuống.
“…..Ngươi đã có thể không phải làm vậy”
Tôi cảm thấy gượng gạo.
Không có gì đáng ngạc nhiên, anh hẳn đã phải chịu đựng cái chết của vô số
người chiến đấu với những sinh vật phi mạnh đến khó tin để tồn tại ở
phương Bắc khắc nghiệt. Chắc hẳn đã có rất nhiều điều tôi không dám
tưởng tượng, điều mà tôi thậm chí còn chưa đọc trong sách.
Ấn
tượng đầu tiên của Serena về Kyle trong Trái tim mùa đông cũng vậy. Một
người đàn ông đáng thương với nhiều cái chết trên vai.
Trước mặt tôi, anh luôn vuốt ve và hôn tôi, nên thú thực là tôi không nhận ra điều đó.
Tại sao xung quanh anh không có nhiều người giúp đỡ khi anh cần? Anh ấy đã chịu cảnh này bao lâu rồi.
Đợi một chút, Kyle.
Thêm một chút nữa.
Tôi sẽ tìm ngài trước khi quá muộn
*
Trong khi chờ đợi, tôi thực sự đã làm mọi thứ có thể với vai trò Cashew.
Tôi ngồi vào lòng bàn tay và nhìn anh một lúc lâu, tôi cọ người vào tay, cư xử tử tế và hôn lần đầu tiên trong đời.
Mặc dù vậy, tôi lo lắng về việc anh trông có vẻ buồn bã, vì vậy sau đó tôi
đã mang hạt mắc ca và quay một màn mukbang trước mặt anh ấy. Tôi muốn
tống nó ra ngay và đòi ăn thịt, như thể miệng tôi nâng tiêu chuẩn vì mấy ngày nay toàn ăn đồ béo ngậy, nhưng tôi vẫn nhịn và ăn hết năm hạt.
Này. Nếu hamster của ngài trở nên ngoan ngoãn như bây giờ, chí ít hãy giả vờ nhìn một cái đi. Tôi đang ăn uống tốt.
Khi bụng đã no và tôi áp nó vào lòng bàn tay anh ấy, Kyle cuối cùng cũng
phản ứng lại. Anh dùng ngón tay vuốt trán tôi đúng hai lần và đặt tôi
vào lồng.
Vì vậy, cuối cùng, tất cả chẳng là gì cả. Tôi áp sát vào bức tường trong suốt, nhìn Kyle tắt đèn trong phòng làm việc và rời đi.
– Jjik! (Này!)
– Chjiek! (Đùa nhau à!)
Nhưng Kyle thậm chí không nghe thấy tiếng kêu của tôi và chỉ đóng cửa lại.
Đấy là khoảng một giờ trước.
Sau khi lặp đi lặp lại những suy nghĩ của mình, cuối cùng tôi đã dùng ‘Biến hoá’. Sau đó, tôi lấy bộ quần áo phù hợp từ tủ đồ và đi đến phòng của
Kyle.
Ban đầu, tôi định đi vào sáng mai, một ngày sau khi Kyle về lâu đài. Nếu người rơi khỏi vách đá đến lãnh thổ trước cả đoàn kỵ binh, điều đó sẽ gây nghi ngờ. Tôi sẽ bị tra khảo về cách sống sót, nhưng còn phiền gấp đôi nếu bị hỏi về việc làm thế nào để tôi trở lại nhanh như
vậy.
Trước hết, tôi đã cố gắng làm dịu tâm trạng bằng cách làm mấy trò hề vừa nãy dưới dạng Cashew.
“Phù.”
Tôi thở dài trước phòng Kyle. Vẫn còn quá sớm để đi ngủ, vì vậy chúng ta sẽ có thể gặp nhau.
Đây là phòng ngủ của người khác. Có thể tôi trông giống như một kẻ biến
thái, nhưng dù gì cũng đã bị gọi là biến thái từ trước rồi.
Aigoo…
Vì phép lịch sự, tôi gõ cửa. Không có trả lời, nên tôi đã xoay tay nắm cửa xuống. Trong phòng không có ánh sáng, đèn đã tắt.
Tôi thận trọng đi vào bên trong. May mắn thay, ánh trăng yếu ớt đã lọt vào từ những tấm rèm được cuộn lên.
Ngủ rồi..
Đáng lẽ nên đến vào ngày mai.
“Shu?”
Kyle xuất hiện từ trong bóng tối và nắm lấy cổ tay tôi. Tôi ngẩng đầu lên và nhìn anh với vẻ mặt ngạc nhiên. Tóc anh ướt sũng, như thể vừa gội xong.
Xin lỗi, làm phiền nhầm lúc rồi.
“Làm sao…”
Đó là một khuôn mặt khá sốc. Như thể anh ấy đã nhìn thấy ma, như đang kiểm tra xem người trước mặt có phải là thật không.
Và ngay sau đó, tôi muốn buông tay…
“Ngươi là ai.”
Đột nhiên, tôi bị tóm cổ áo và xốc lên.
‘Tại sao ngài lại như thế này?’
Tôi không thể hiểu được. Tôi dơ hai tay ra và làm điệu bộ ‘Tôi vô hại’.
“Ngài thậm chí không nhận ra bạn đồng hành của mình nữa?”
Tôi nói một cách nhẹ nhàng và như một trò đùa. Nhưng khuôn mặt của Kyle vẫn nhăn lại.
“Ngươi là phù thủy sao? Làm sao ngươi trở lại được?”
“..Đó là gì?”
“Khi ngươi suýt ngã xuống cầu thang, ngươi cũng đã biến mất như vậy. Mọi
người đang hỏi loại phép thuật nào đã được sử dụng để khiến biến mất
không dấu vết.”
Tôi nhất thời mở miệng với vẻ mặt ngơ ngác. Khi tôi đang làm điều đó, hệ thống xuất hiện trong tầm mắt.
[Một hiện tượng kỳ lạ đã được chứng kiến trong ‘Tháp ma pháp’, gần Khu vực
vô luật. Kyle thậm chí còn nghĩ đến việc phải đàm phán với kẻ thù lâu
năm của mình, Hội Phù thuỷ vùng Tây Bắc.]
‘Phù thủy Tây Bắc?’
Ngươi đang nói rằng Kyle nghi ngờ ta là một phù thủy?
Chà, sống sót sau khi rơi từ độ cao đó là một phép màu hoặc ma thuật. Chưa
kể, không có vết thương. Có lẽ tôi nên yêu cầu hệ thống làm giả…
“Bình tĩnh. Bây giờ, hãy bỏ tôi xuống.”
Tôi vỗ nhẹ vào tay Kyle trên cổ áo mình.
Đôi mắt anh run rẩy. Anh ta có vẻ vui mừng, mặc dù trong ánh mắt ấy vẫn nghi hoặc.
[Đang có | ️x10]
Còn vui được khi đang nắm cổ áo người khác à? Hay ngài mừng vì tôi đã sống sót trở về?
“Có vẻ như ngài có rất nhiều điều để hỏi, nhưng chỉ được hỏi ba câu thôi.
Tôi sẽ trả lời tất cả. Ah. Để trả lời câu liệu tôi có phải là phù thủy
hay không, thì không.”
Anh nhìn tôi một lúc với ánh mắt sắc lạnh. Tôi nói thật mà.
“Làm sao ngươi còn trở về được? Vách đá sâu đến mức không thể nhìn thấy bên
dưới. Sau khi ngươi ngã xuống, ta đã bắt đầu tìm kiếm, nhưng không tìm
thấy gì ngoài chiếc áo choàng mà ta đã đưa cho ngươi. Nhưng như thế này, ngươi vẫn sống khỏe mạnh trở về sao? “
“Cái này.”
Tôi giơ tay phải lên. Một chiếc vòng tay với viên đá quý màu xanh rực rỡ được treo trên đó lấp lánh một màu huyền ảo.
“Ngài nói rằng đây là chiếc vòng mang lại may mắn, có vẻ như đó là sự thật.
Tôi bị ngã và may mắn mắc vào cành cây. Tôi đã đáp xuống một bụi rậm.
Nhờ vậy mà tôi sống sót an toàn”.
Tất nhiên, là bịp đấy.
Nhưng tôi còn làm gì được. Đâu thể nói rằng tôi là một con người và sau đó
trở lại là con thú cưng hamster bằng cách sử dụng hệ thống.
Kyle vẫn nhìn tôi nghi ngờ. Tuy nhiên, anh ấy dường như đang cố gắng hết sức để hiểu.
“Tôi biết không có lý do gì để tin vào điều đó. Nhưng hãy tin đi. Bởi vì tôi đứng về phía ngài.”
“Ai cũng có thể nói vậy. Không thể bảo người khác tin một cách dễ dàng được.”
“Vậy, ngài có tin tôi nếu tôi sẽ không tiếc mạng mình không?”
“Ý ngươi là gì?”
Sau đó, tay anh đang nắm cổ áo dần mất sức. Tôi cẩn thận nắm lấy và mở miệng.
“Tôi đã mạo hiểm mạng sống của mình vì Điện hạ. Tương lai của Điện hạ chính là tương lai của tôi, ý tôi là vậy.”
Anh lại nhìn tôi như một người xa lạ.
Biết chứ, giống như một kẻ lừa đảo Tôi cũng ghét phải nói điều đó, nhưng tôi không còn gì để nói nữa. Mà có sai chỗ nào đâu.
“Còn câu hỏi cuối cùng chứ?”
“Ngài hỏi đi.”
Kyle do dự. Tôi kiên nhẫn chờ đợi sự im lặng của anh ấy. May mắn thay, không lâu sau tôi đã nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng hơn trước.
“Ngươi bị thương ở đâu?”
Tôi không nói nên lời và ngậm miệng lại một lúc. Sao ngài lại dùng tông giọng đó với người mà ngài nghi ngờ.
Tôi vô cớ xoa xoa gáy và trả lời.
“..Ổn cả. Không có chỗ nào bị thương. Chỉ là trầy xước một chút thôi. Ngài
biết tôi có khả năng phục hồi tốt mà phải không? Tôi sẽ sớm khỏe lại
thôi.”
Vì vậy, đừng nhìn vào cơ thể của tôi nữa, thưa Điện hạ.
Tôi cố phớt lờ ánh mắt của anh ta và nhìn vào cửa sổ hệ thống.
Tôi đã ăn một chiếc bánh quy hạt thông và một bánh financier hạnh nhân, giờ những giá trị kỳ diệu của tôi đanh chạm đáy. Nó đã giảm xuống phạm vi
10%, do đó, thời gian biến hình giảm còn 1 giờ.
[‘Biến hoá’ sẽ bị hủy trong 15 phút tới.]
“Đã khuya rồi, Điện hạ nên đi ngủ, tôi sẽ rời ngay. Xin lỗi vì tới quá muộn.”
Tôi rùng mình và lùi lại một bước nhỏ. Tôi đã làm sáng tỏ những hiểu lầm và nói tất cả những gì phải nói. Một giờ đã được tận dụng hết.
Tuy nhiên, bước lùi của tôi không tới được cửa. Đó là vì Kyle đã nắm lấy cổ tay tôi và giữ chặt.
“….Ta nên nhốt ngươi lại không?”
Well, vô ích thôi.
Tôi cố kéo tay và mỉm cười với vẻ mặt thân thiện.
“Thật không may, tôi có giới hạn thời gian.”
Giới hạn một giờ.
“Nếu thấy chán, ngài có thể thử cái kia.”
Tôi chỉ về phía bộ đồ đan ở đầu giường. Kyle, người đang nhìn theo cằm tôi, kéo tay lại và ôm tôi vào lòng.
….Này này, đang làm gì vậy
“Tôi không thể về phòng của mình.”
Cơ thể nghiêng sang một bên. Tôi cảm thấy chiếc giường mềm mại đỡ vai mình.
Còn 15 phút nữa!
[(/ヘ\*) ]
Xấu hổ cái gì.
‘Ngài đang nghĩ gì khi làm điều này?’
Tôi do dự và đặt tay lên vai anh để đẩy ra. Không hề nhúc nhích.
“…….”
Ngủ rồi.
Sau chưa đầy một phút nằm xuống, Kyle thiếp đi. Nhắm mắt lại, anh thở ra đều đều, hơi thở vô cùng chậm rãi và nhẹ nhàng.
Có thể do mệt. Vì chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra làm anh rất lo lắng suốt
thời gian qua, rồi bị chấn thương, và ngay cả khi anh quay lại, anh ấy
cũng không thể yên tâm vì lo lắng cho tôi…
Nhưng mà. Đi ngủ với vẻ mặt nhẹ nhõm như vậy không phải là phạm pháp sao?
Tôi nhìn mặt anh không nói gì. Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trông có vẻ mệt mỏi đó trong 15 phút.
[‘Biến hoá’ sẽ bị hủy sau 10 giây.]
“Chúc ngủ ngon, Kyle.”
Tôi nghĩ rằng tôi rất vui khi được trở lại bên cạnh ngài.