Hamster Của Đại Công Tước Phương Bắc - Chương 26 - Đến chuột cũng phải có gốc gác (2)
- Trang Chủ
- Hamster Của Đại Công Tước Phương Bắc
- Chương 26 - Đến chuột cũng phải có gốc gác (2)
Ngay cả trước khi mặt trời mọc, thư phòng vẫn nhộn nhịp.
Kyle đã
giảm trò hôn hít mà hắn vô cùng yêu thích từ 10 xuống còn 3, và nhanh
chóng đi khắp nơi như thể anh ấy đã quên mất sự tồn tại của tôi.
Một mặt, tôi rất vui vì hắn chưa đến mức là một tên nghiện chuột hết thuốc chữa.
“Chuyển thứ đó qua đây. Kể cả quần áo.”
“Vâng, thưa điện hạ”
“Được rồi. Làm việc đi. Còn bản báo cáo thì sao?”
“Mọi chuyện đã được sắp xếp xong, thưa Điện hạ.”
“Ừm. Tốt. Sau đó, hãy gọi cho cậu ấy ngay bây giờ.
“Ngài đang nói về ma pháp sư? Tôi không biết nếu cậu ấy sẽ ở trong phòng… – Không phải Điện hạ nói thời gian không ở trong phòng dài hơn thời gian ở sao?”
Kyle cau mày và cười nhạt.
“Nhưng nếu đã nói sẽ đi cùng ta, cậu ấy sẽ đợi.”
“Vâng, thưa điện hạ. Tôi sẽ gọi người sớm. Vậy thì, thưa bệ hạ…”
“Ta sẽ xem xét các báo cáo một lúc.”
Ngay sau đó, anh ấy vuốt ve tôi và nói rằng sẽ trở lại, rồi bắt đầu đọc báo
cáo về những phù thủy, Vì đó là vấn đề liên quan đến sự sống còn, khuôn
mặt của Kyle trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Hẳn là bởi vì chúng còn liên quan đến an toàn của cả lãnh thổ.
Tôi muốn bỏ con hamster bản sao lại, nhưng tôi không thể. Tôi liếc nhìn anh ta và dùng ‘Biến đổi’.
Bây giờ giá trị kỳ diệu là khoảng 26%
Cho dù quay trở lại giữa chừng như thế nào trong quá trình trinh sát, sẽ
mất nửa đến nửa ngày cho đến lần tiếp theo. Tôi không biết phải ăn bao
nhiêu bánh quy nữa. Ngươi không bán theo combo à?….Thôi đi đã, suy
nghĩ sau. Nếu không, tôi có thể giả vờ quay lại.
Tôi cau mày và bắt đầu biến hình.
[Chúc may mắn! (ෆ’ ꒳ ‘ෆ)]
Giờ, trong bộ quần áo quen thuộc, tôi đi theo người lính như thể đã kiên nhẫn chờ đợi trong căn phòng ấy từ ban đầu.
Khi tôi bước vào phòng làm việc, Kyle đang đọc mà không bị sao nhãng. Nhìn anh như thế này, như ma nhập vậy.
“Gió Bắc đang thổi dữ dội.”
Anh đặt chiếc hộp lên bản.
“Cầm lấy và mặc vào đi. Chúng ta sẽ rời đi ngay lập tức.
Tôi kiểm tra chiếc hộp.
Anh ta đóng theo rất nhiều ủng da chắc chắn, áo khoác dài cùng mũ, cung và ống tên có vẻ được làm khá nhẹ.
“Cung tên sẽ vô dụng trong cuộc trinh sát này. Nhưng dây da sẽ hữu ích. Ngươi phải làm quen với nó.
Điều đó có nghĩa là thứ này rất khó chịu?
Tôi kìm lại những gì mình muốn nói và lắc đầu. Tôi có thể làm gì? Nếu muốn
thứ gì đó thoải mái, ngay từ đầu tôi phải ở yên trong lâu đài.
“Tôi đã chuẩn bị một số thứ”
Tôi muốn đưa đồ, nhưng không thể nắm bắt được đúng thời điểm. Giờ thì tôi nghĩ chỉ cần làm luôn cho lẹ.
Tôi gọi cho cửa hàng, giả vờ cẩn thận rút thứ gì đó ra khỏi túi áo khoác.
[Góc yêu thương~️]
Tôi không nghĩ mình có thể thích nghi với cái tên này dù đã nhìn cả trăm lần.
‘Dù sao đi nữa, xem nào. Đồ cho hamster…’
[Sợi hamster mềm và mịn! | ️x10]
[Bộ kim đan nhỏ và quý giá |️ x10]
[Tự làm: 79 quần áo hamster |
️×20]
Này này! Này!
Cái giá này là sao! Tất cả đều có thêm một số 0 nữa! Đây không phải là lừa đảo thì là gì?
[o(T∧To)]
Trông như thể tôi sắp bị moi tiền, nhưng tôi lại bị biểu cảm của nó làm mềm lòng.
‘Tuy nhiên, vì có nhiều trái tim hơn là phép màu, tôi đoán mình có thể sống vậy…’
Tôi sẽ chỉ mua nó trước khi nó bán với đắt hơn trong tương lai. Dù ở đâu thì mấy cái này phải không thay đổi được.
[Đang có | ️x185]
Khi tôi đang đưa cho Kyle mấy cuộn len, các vật phẩm mới lần lượt được đưa vào góc Yêu thương.
[Bách khoa toàn thư về quái thú | ️x200]
Đúng, chính nó.
Tôi mừng trong lòng,
‘Có lẽ nó liên tục cập nhật cửa hàng để cung cấp những vật phẩm này, và có
cần trái tim hay giá trị kỳ diệu mỗi khi làm điều đó không?’
Nếu
là chuyện như thế, tôi nghĩ mình sẽ có thể chấp nhận. Ít nhất tôi chắc
chắn rằng mấy cái này có ích. Tuy nhiên, có vấn đề khác……
[Đang có ️x185]
Thiếu trái tim
Đứa nào vừa bảo đủ sống? Tôi đã có thể mua được nếu không bị lừa tiền!
Tôi kiềm chế không muốn chỉ tay vào không trung.
“Tại sao?”
Kyle, người đang đọc <79 Bộ quần áo cho chuột đồng> với vẻ nghiêm túc như, nhìn tôi.
Tôi vội lắc đầu.
“À, cái đó…… Vâng, tôi tìm được. Ngài có thích món quà này không?”
“Ta không biết liệu nó có thích trang phục này không. Ồ, cái này dễ thương quá.”
Anh ấy mở một mặt của cuốn sách và cho tôi xem. Một chiếc áo choảng màu hồng thêu hình dâu tây trải ra trước mặt tôi
“Ah….”
Không, không! Ngài bộ đó à? Nói theo quan điểm của một chú chuột thông thái,
nó sẽ xé luôn trang đó chứ đừng nghĩ đến chuyện làm ra. Bởi vì tôi là
con chuột đó.
Trong số 79 kiểu, tại sao lại là dâu tây? Còn gì nữa không?
Không phải tất cả các thiết kế đều như thế này chứ?
Quả dâu chết tiệt đó. Dâu tây như kẻ thù đó. Tôi chưa bao giờ mặc một bộ đồ in kỳ quặc như vậy, thậm chí là do nhầm lần, ở tuổi hai mươi bảy,
“….Ngài thích sao. Ngài nghĩ nó sẽ thích chứ?
“Chỉ cần tưởng tượng Cashew mặc cái này thôi là ta thấy vui rồi.”
Gương mặt Kyle sáng lên một chút.
Tôi nhanh chóng kiểm tra số lượng trái tim.
[Đang có ️×186]
Tôi đã biết một cách mơ hồ, nhưng bây giờ rõ ràng rồi.
Khi làm cho Kyle Jane Meinhardt hạnh phúc, tôi sẽ nhận được một trái tim.
Và với nó, tôi có thể thoát khỏi cơn khủng hoảng của mình hoặc mua thứ
gì đó hữu ích.
Đặc biệt là.
Trong cuốn sách này, các đặc
điểm của quái vật phương bắc, phương pháp săn bắn, điểm yếu và nhiều
cách sử dụng chúng được viết. Vì vậy, nó phải được thêm vào cửa hàng
ngay trước khi trinh sát.
Như thể xác nhận rằng tôi đã đúng, cửa số hệ thống lặng lẽ hiện lên.
[Vượt qua những khoảnh khắc không vui và những khoảnh khắc nguy hiểm bằng những khoảnh khắc hạnh phúc!]
[Hạnh phúc là tên gọi khác của phép màu. (๑˘ ∀ ˘๑)]
‘Haiz..Ta hiểu rồi.’
Tôi mở một chiếc kim móc nhỏ và chỉ cho anh ấy cách sử dụng nó.
Tôi biết một chút về móc vì tôi đã làm và bán một số thứ khi tôi đi làm
tình nguyện trong quá khứ. Vào thời điểm đó, tôi nghĩ rằng đó là một tài năng vô dụng, nhưng tôi sử dụng nó như thế này. Tôi cũng không biết
cuộc sống là như thế nào.
“Tôi sẽ kể cho ngài nghe nhiều hơn về
nó sau…. Đây là cách móc đơn giản. Đặc biệt dành cho ngài là người mới bắt đầu! Ngài phải làm chăm chút tỉ mỉ mọi thứ.”
“Ừm.”
“Bây giờ phải đi rồi, vì vậy ngài có thể làm sau. Đừng làm lộ liễu
quá…Không nên cho hình quả dâu vào.. Hãy bắt đầu với những bộ đơn
giản. Áo và quần
“Cái đó sẽ không làm nó khó chịu chứ?”
“Miễn là không chật quá.”
Anh im lặng một lúc. Và hình như trong đầu anh đang mường tượng ra một điều gì đó khó hiểu.
[Đang có ️×195]
Này.
Ngài đã tưởng tượng những gì?… Không không. Tốt nhất là đừng thắc mắc. Đôi khi không biết sẽ tốt hơn.
“Vụ đó sẽ im lặng một lúc đúng không?”
Tôi bước xuống với anh ta và nói. Nhận ra ý của tôi là về Belial, Kyle gật đầu.
“Được rồi. Không có sự cố lớn, vì vậy mọi chuyện sẽ yên tĩnh trong một thời gian. Nếu dài thì một năm, ngắn thì ba tháng.”
” Ngài nói như thể đó là một sự kiện thường ngày vậy.”
“Không có gì khác.”
Kyle vòng qua vai tôi để giữ cho tôi không bị đẩy bởi các hiệp sĩ khác.
Thật thoải mái. Tôi cũng cảm thấy vinh dự. Điều đó không có nghĩa là tôi xấu hổ. Tôi chắc chắn sẽ trả lại cho ngài nhiều như tôi nhận được. Cho dù
đó là một phép màu hay hạnh phúc, gọi là gì cũng được.
“Cậu ấy
ghét ta. Tương tự như cách ta oán hận dòng dõi của cậu ta. Tuy nhiên,
nếu không thể bị hạ gục, ta sẽ không cảm thấy cần phải thoát khỏi nó.”
Cố gắng để bắt nạt và khiến người phải phục tùng, nhưng lại không thể giết.
Có vẻ như rõ ràng tại sao. Tôi chu môi vì ghê tởm với hành động đó.
” Cậu ấy sẽ không điều khiển được phương Bắc đâu. Đó cũng không phải điều mà cậu ta sẽ làm.”
“Được rồi…”
“Đi đường này.”
Kyle ôm tôi và đặt tôi lên lưng một con ngựa đen. Tôi cảm thấy hơi lạ vì
chiều cao khác với con ngựa tôi cưỡi ngày hôm qua. Tôi giơ tay lên, lúng túng nắm chặt dây cương và nhìn xuống. Từ trên cao nhìn xuống, cảm thấy khuôn mặt của Kyle hơi khác so với bình thường.
Anh lên ngựa thành thạo, rồi vòng tay qua cầm lấy dây cương. Có cảm giác an toàn đến kỳ lạ khi lưng tôi áp vào ngực anh.
“Ngồi yên.”
Kyle nói. Khi tôi ngồi gọn trong lòng anh ta, thoải mái như thể chỗ này vốn để cho riêng tôi vậy. (Đoạn này nghe sao sao ấy:v)
Thành thật mà nói, có một chút ấm cúng. Mặc dù sự khác biệt về kích thước
không quá lớn, nhưng cơ thể săn chắc của anh ấy đã cho tôi cảm giác muốn dựa vào nó.
“Vậy thì, không khách sáo nữa.”
Không cần phải căng thẳng với mấy cậu lính mới. Tôi thản nhiên dựa vào anh ấy.
“Ngươi không có bất cứ thứ gì gọi là căng thẳng cả.”
” Nếu tôi cảm thấy căng thẳng thì chỉ làm mệt Điện hạ thôi.”
“Đúng rồi nhỉ.”
Kyle dẫn đầu và di chuyển, các hiệp sĩ nối hàng phía sau anh ta. Lọc cọc.
Tôi có thể cảm thấy mặt đất rung chuyển khi bụi bay lên và những con
ngựa bắt đầu đồng loạt bước đi.
“Cashew.”
Tôi do dự trước khi mở miệng.
Trên thực tế, tôi không có sở trường để làm cho bất cứ ai hạnh phúc. Ngay cả việc làm cho cuộc sống của mình hạnh phúc cũng đã quá sức đối với tôi,
chăm sóc người khác lại càng là một nhiệm vụ khó khăn.
“Tại sao
ngài thích nó nhiều như vậy? Nó chỉ là một con thú, phải không? Tôi
không biết có thể nuôi chúng như thú cưng. Bên cạnh đó, thấy rằng ngài
đối xử rất tốt với các pháp sư, bác sĩ thú y và thậm chí cả tôi, có vẻ
như ngài quan tâm đến họ….. Ngạc nhiên thật. Tôi nghĩ rằng ở phương
Bắc, những con ma thú thường chỉ bị tiêu diệt hoặc chinh phục.”
Tôi không biết làm thể nào để làm cho ngài hạnh phúc. Tôi chỉ muốn nghe câu chuyện của ngài. Tôi muốn hiểu ngài.
“Người của Blake chinh phục phương Bắc, nhưng đồng thời cùng tồn tại với nó.
Con người là sinh vật chinh phục tự nhiên, đồng thời cũng là sinh vật
thuộc về tự nhiên. Và phá hủy không phải là khả năng duy nhất
Kyle bình tĩnh tiếp tục.
“Ma thú là một sinh vật nguy hiểm. Nếu không cẩn thận, nó có thể lấy đi
mạng sống của mọi người ngay lập tức và chà đạp lên những mảnh đất mà
ngươi đã xây dựng trong nhiều năm. Cashew cũng không ngoại lệ. Nếu nó
trở thành một sinh vật nguy hiểm, thì ta sẽ phải thả nó hoặc xử lý nó.”
Không, đừng làm vậy. Có người bên trong đấy.
“Nhưng tôi không thể để con thú non ấy chết vì một chuyện thậm chí còn không xȧy ra.”
Tôi… Không, nghĩa là Cashew đa suýt chết.
“Nó cô đơn giữa mùa đông. Nó thậm chí không thể mở mắt ra và run rẩy một
cách bất lực. Nếu ta không nhặt nó lên, có lẽ con thú đã không trụ được
một giờ trước khi chết”
“Ngài cảm thấy tội nghiệp nó?”
“Đúng. Có gì lạ không?”
“Không……”
Có thể là kỳ lạ sao. Đó là lựa chọn của anh ấy, và khách quan mà nói, đó
là một lựa chọn khá đúng đắn. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng lãnh chúa
phương Bắc lại có một khía cạnh nhân đạo như vậy.
“Cảm ơn.”
Trong khoảng lặng ngắn ngủi, Kyla nhìn xuống tôi. Đó là một ánh mắt kỳ lạ, như thế xa lạ, nhưng cũng như hạnh phúc
“Cashew cũng nghĩ vậy sao?”
“Đúng.”
“Ngài có thể chắc chắn?”
“Tất nhiên……. Ngươi có phải là một pháp sư không đấy?
Có chứ, và còn là thú cưng hamster duy nhất của ngài.