Hạc Đầu Đình -Tác giả: Phù Vân - Chương 25: Mưa
Từng giọt, từng giọt va vào tấm lưng Hạc nước lạnh lập tức ngấm qua lớp vải lụa trượt dài trên da thịt cậu để lại cảm giác lạnh lẽo, dính dớp khó chịu. Tấm lưng dính mưa lạnh là vậy, ấy thế mà phía trước ngực cậu – nơi áp lên tấm lưng rắn rỏi của Thiên lại nóng lạ thường.
Hạc vùi mặt vào vai chàng, chẳng rõ làm vậy để tránh nước mưa tạt vào mặt hay bởi hơi ấm trên người chàng thiếu niên. Hạc chỉ biết rằng làm thế này đầu óc đang ong lên của cậu sẽ dịu đi, cảm giác nôn nao kì quái cũng lắng xuống.
Thiên chạy rất nhanh, dù cho trên lưng cõng thêm Hạc bước chân của chàng chẳng hề chậm đi mà ngược lại còn nhanh hơn.
“Cậu cố chịu một chút, sắp đến nhà tôi rồi.” – Chàng không quên nhắc. – “Ôm cổ tôi, coi chừng ngã.”
Phía đằng sau lưng chàng Hạc không đáp, chỉ lẳng lặng ôm lấy cổ chàng.
Chẳng rõ hai người dầm mưa bao lâu hay Thiên đã chạy bao xa. Chỉ biết khi Thiên cõng Hạc chạy đến nhà chàng thì người cậu đã run lên vì mưa lạnh.
Chàng vội tháo ổ khoá trên cửa xuống, đẩy cửa, cõng Hạc vào một gian phòng nhỏ.
“Ướt sũng rồi.” – Thiên nhìn Hạc rồi lẩm bẩm, đoạn chàng đi đến mở cái tủ gỗ cũ nằm ở góc gian phòng lục tìm gì đó.
Trong lúc đó, Hạc lặng lẽ nhìn quanh gian nhà. Nơi này vừa cũ kỹ vừa nhỏ hẹp song không có mùi ẩm mốc hay bụi bặm, hẳn là người trong nhà thường xuyên quét dọn. Đồ đạc trong phòng ít đến nỗi sơ sài, chỉ là một chiếc giường trải thêm manh chiếu mỏng, một tủ gỗ loang lổ những vết mọt gặm, trên vách tường treo vài con sáo diều nom đã cũ, đến một chiếc ghế để ngồi cũng chẳng có, mà nhìn ra gian nhà chính bên ngoài cũng không có gì đáng giá hơn gian phòng này. Chẳng trách khi nãy cậu thấy ngoài cửa chỉ ngoắc ổ khoá cho có.
Lục tìm một hồi Thiên lấy ra từ rương một chồng áo vải, ngoái lại thấy Hạc vẫn đứng cạnh giường khoảng sàn dưới chân cậu sẫm lại do nước từ quần áo nhỏ xuống, chàng nói.
“Cậu ngồi xuống giường đi, đừng đứng kẻo mỏi chân.”
Hạc lắc đầu.
“Ngồi xuống sẽ ướt giường.”
Thiên nghe vậy cũng không cố chấp bảo cậu ngồi xuống mà đi đến đặt chồng quần áo lên giường.
“Cậu mặc tạm quần áo của tôi đi, nhanh không ngấm lạnh.”
Nói rồi chàng tiến đến cởi nút đầu tiên trên bộ ngũ thân, vốn chỉ định giúp cậu cởi áo ngoài nhưng thấy áo lót bên trong cũng ướt chàng chẳng nghĩ nhiều tiện tay cởi ra luôn. Hạc ngập ngừng toan nói gì đó nhưng chưa kịp phản ứng lại thì cả áo ngũ thân lẫn áo lót đã bị cởi ra vắt lên đầu giường. Da thịt vốn hơi lạnh vì ngấm mưa giờ tiếp xúc với khí trời ẩm lạnh bất giác run lên khe khẽ, thấy vậy Thiên vội lấy khăn khô lau người giúp cậu. Vừa lau chàng vừa nói.
“Giờ nhà tôi chỉ còn bộ đồ cũ này thôi, cậu chịu khó một chút. Tuy quần áo cũ nhưng…”
Bàn tay cầm khăn lau bỗng khựng lại. Thiên chỉ lo cậu chủ nhà chàng bị lạnh mà quên mất bộ dạng hiện tại của hai người ra sao. Chàng thì ướt như chuột lột quần áo ướt dính chặt lấy người, còn Hạc chỉ mặc độc chiếc khố, gò má cậu ửng hồng tay cũng siết chặt đầy vẻ lúng túng.
Tuy rằng ngày cậu trúng thử cũng là tình cảnh giống thế này, nhưng dù sao khi ấy còn có thêm Mộc lại thêm việc cậu sốt mê man không nhìn rõ. Giờ cả hai đều tỉnh táo lại đứng gần nhau thế này, nói gì thì nói khó tránh việc thấy xấu hổ.
Thiên lúng túng phủ khăn lên bờ vai Hạc, chàng chỉ vào đống quần áo trên giường.
“Tuy quần áo cũ nhưng… nhưng khố còn mới. Cậu… cậu mặc đi, tôi qua gian khác thay đồ.”
Dứt lời chàng vơ đại một bộ quần áo trong hòm gỗ rồi chạy biến.
Hạc nhìn theo bóng lưng chàng rồi lại nhìn bộ quần áo để ngay ngắn trên giường, vệt hồng trên gò má lan ra tận vành tai.
Lau khô người, mặc khố, áo lót, cuối cùng là bộ áo vải đã bạc màu. Hạc giơ tay nhìn bộ đồ rộng thùng thình trên người, trông chẳng khác gì trẻ con mặc trộm đồ của người lớn.
Đúng lúc Thiên cũng thay xong quần áo, bộ đồ chàng mặc còn cũ hơn bộ cậu mặc rất nhiều.
“Tôi lựa bộ nhỏ nhất rồi mà vẫn rộng thế này.”
Vừa nói chàng vừa ngồi xổm xắn ống quần cho cậu. Động tác thuần thục, tự nhiên như thể sự lúng túng khi nãy chẳng hề xảy ra, ấy là nếu như đôi tay chàng không run lên.
Xong xuôi Thiên đỡ Hạc ngồi xuống giường rồi lấy khăn khô phủ lên đầu cậu nhẹ nhàng lau mái tóc ướt.
“Cậu có thấy người ngợm khó chịu chỗ nào không, dính mưa là dễ ốm lắm.”
Hạc không đáp mà cầm cái khăn còn lại phủ lên đầu Thiên, cũng vụng về lau tóc cho chàng.
“Nói ta mà không nhìn xem anh cũng ướt sũng đây này.”
Thiên cười ngượng, chàng lắc đầu.
“Tôi vai u thịt bắp thế này cơ mà, không dễ ốm đâu.”
Hạc nhìn quanh gian phòng một lần nữa, cậu hỏi.
“Cha mẹ anh đâu rồi?”
Thiên không ngơi tay, chàng cầm lược gỗ đặt trên đầu giường lên vừa chải mái tóc hơi rối của Hạc vừa trả lời.
“Mẹ tôi chắc đi làm đồng gặp mưa rào không kịp về nên trú mưa ở đâu đó rồi. Còn cha tôi theo người ta buôn than, rất hiếm khi về.”
Hạc chỉ ừ một tiếng nhỏ, ngày phủ đệ tuyển gia nhân cậu đã xem qua ghi chép gia cảnh của Thiên, còn chuyện không viết trên giấy giờ đều rõ mồn một ngay trước mắt rồi chẳng có gì để hỏi thêm nữa.
Cậu ngẩn người, ánh mắt vô tình chạm đến con diều sáo treo trên vách tường.
Rất lâu về trước khi Hạc còn bé xíu, vào một buổi chiều tà của mùa hạ năm ấy, cậu đã vô tình thấy bên ngoài tường đá của phủ đệ, ở tít trên tầng mây cao vợi là những con diều đủ sắc đung đưa theo gió, đẹp đẽ mà tiêu diêu.
“Đó là thứ gì vậy vú nuôi?” – Hạc giơ ngón tay bé xíu chỉ về phía những con diều. – “Sao nó có thể ở nơi cao như vậy?”
Người vú nuôi nhìn theo tay Hạc, bà trả lời.
“Bẩm cậu thứ ấy gọi là diều, nó bay cao vậy bởi nhờ gió thổi lên.”
Con diều ngày càng bay cao, ngày càng bay xa như sắp biến mất trong tầng mây bạc. Hạc thấy vậy hốt hoảng reo lên.
“Nó bay mất rồi!”
Bà vú cười xoà.
“Cậu yên tâm. Chỉ cần người thả diều còn giữ dây thì dù nó có bay cao thế nào cũng sẽ bị kéo về, vĩnh viễn không thể bay mất.”
Thấy con diều ấy bay cao đến vậy mà ngỡ là tiêu diêu tự tại, ấy thế vẫn bị vây trong khoảng sân bé con con mặc người khác giật dây mà thôi.
“Vốn định đi thả sáo diều với cậu ai ngờ lại mưa thế này.”
Thiên thầm nghĩ, nhìn qua khung cửa sổ chỉ thấy bên ngoài là một màn mưa trắng xoá, ranh giới giữa trời và đất đã bị trận mưa này nối thành một dải. Chàng nén tiếng thả dài, mưa thế này thì còn lâu mới tạnh.
“Mưa không đi thả diều được, nhưng ở đây vẫn còn cây sáo.” – Thiên ngồi xuống cạnh Hạc, rồi như làm phép, chàng rút từ trong ống tay áo ra một cây sáo trúc. – “Tôi có thể thổi một bài không? Coi như trò tiêu khiển cho đỡ buồn chán.”
Hạc dời mắt khỏi mấy con sáo diều treo trên vách, cậu gật đầu, nói.
“Chờ ngày nào đẹp trời hãy đi thả diều cùng ta.”
Thiên sững lại vẻ ngạc nhiên, có điều rất nhanh chàng đã mỉm cười, đáp.
“Tôi chắn chắn sẽ dẫn cậu đi thả diều.”
Phía trên mái gianh mưa xối xả dội xuống phát ra tiếng ồn ào như kẻ lắm miệng nói không dứt. Còn dưới mái gianh lại là thứ thanh âm tuy nhỏ nhưng réo rắt êm tai hơn cả tiếng mưa. Lắng tai nghe kĩ thì ấy là tiếng sáo, nhưng chẳng phải mấy khúc nhạc vui tươi lũ trẻ chăn trâu hay thổi, cũng chẳng phải tiếng sáo lả lướt kinh động người nghe của mấy người nhạc công. Khúc sáo Thiên thổi mang đến cho Hạc cảm giác rất lạ, như mưa lạnh ngày đông thấm vào lòng làm người ta khó chịu, lại như giọt nắng lúc ngày tàn lưu luyến muốn níu chẳng níu được. Nếu buộc phải nói cho rõ ràng thì khúc sáo này mang đến cảm giác biệt ly.
Hạc ngồi ôm gối nghiêng đầu nhìn người thổi khúc nhạc ấy.
Mái tóc luôn búi gọn đã được xoã xuống che đi một phần gương mặt Thiên, chàng vốn chẳng hung ác hay lạnh lùng gì giờ thả tóc xuống nhìn càng hiền lành, ôn hoà. Lại thêm dáng vẻ chú tâm thổi sáo cùng những ngón tay thuần thục lướt trên sáo trúc tạo ra vô số tiếng thanh tiếng trầm êm tai, quả thật có phần giống những người nhạc công từng đến phủ biểu diễn trong những dịp lễ hội.
Giờ đây Hạc đã thấy, thấy một Thiên rất khác với Thiên thường ngày. Không phải chàng gia nhân đứng phía sau chỉ làm một việc chăm sóc cậu mà là chàng trai cũng biết đến ngũ âm, biết thổi lên khúc sáo động lòng người nghe.
Và, Hạc tự hỏi liệu có còn điều gì ở chàng mà cậu chưa biết nữa không?
Lẫn trong những tiếng sáo cuối cùng khi khúc nhạc kết thúc Thiên nghe thấy giọng Hạc.
“Khúc nhạc này tên là gì?”
Thiên lắc đầu, chàng để cây sáo sang một bên.
“Chỉ là một khúc nhạc tôi tự nghĩ ra thôi, nó không có tên, cũng chưa hoàn thiện.” – Chàng xoa đầu, vẻ bứt rứt. – “Cứ cảm thấy còn thiếu gì đó, nhưng tôi không biết là thiếu cái gì.”
“Ta biết thiếu gì.” – Hạc nhìn chàng, trên môi là nụ cười nhạt có phần đắc ý khi biết được câu trả lời. – “Thiếu một người cùng tấu khúc nhạc này.”
Khúc ly tao (1) đâu thể chỉ một người gánh chịu?
* * *
Mưa đã ngớt, trà cũng lạnh. Song chờ mãi chẳng thấy Hạc về, Trúc sốt ruột gõ nhẹ vào tay ghế, nàng lẩm bẩm.
“Sao giờ này vẫn chưa quay lại?” – Nghĩ ngợi một hồi lại nhớ đến chuyện cũ, đôi mày của nàng lập tức chau vào. – “Chẳng lẽ có chuyện gì vướng chân rồi?”
“Vẫn có gia nhân đi theo Hạc nên em đừng lo. Chắc là dính mưa nên đang ở đâu đó chỉnh trang lại thôi.”
Nói rồi Tùng đi đến cạnh cửa sổ đẩy cánh cửa gỗ ra, làn gió lành lạnh mang theo hơi ẩm tràn vào phòng. Y nhìn xuống bên dưới, lướt nhanh từng người trong đám đông rồi bỗng khựng lại. Tùng khép cánh cửa sổ lại, y quay đầu nói với đứa theo hầu Trúc.
“Em đổi ấm trà khác đi, nhân tiện hỏi quán xem có trà gừng không?”
“Trà gừng ấy ạ?”
Con bé chẳng nghĩ nhiều chỉ cho rằng Tùng cảm thấy lạnh nên vội vàng chạy xuống lầu dưới. Pha một ấm trà mới thêm một chén trà gừng cũng chẳng tốn bao lâu thế mà khi nó bưng ấm trà nóng cùng chén trà gừng vào phòng đã thấy Thiên đứng gần cửa, phía trước chàng là người vừa lạ vừa quen. Lạ do tấm áo nâu bằng vải thô đã bạc vai, quen bởi bóng lưng lẫn bờ vai mảnh mai ấy nhìn giống Hạc lắm.
Mà khi người lạ lạ quen quen ấy cất lời nói chuyện với Trúc con bé ngớ ra.
“Ơ! Cậu cả đấy ạ?” – Con bé nhìn Hạc rồi lại nhìn sang Thiên, tò mò hỏi chàng. – “Sao cậu lại mặc đồ đó thế anh?”
Lại thấy búi tóc của cả hai đều âm ẩm, nó đế thêm câu nữa.
“Tóc cũng ướt nữa này!”
“Anh với cậu cả dính mưa nên tới nhà anh trú mưa nhân tiện thay một bộ đồ khác luôn.”
Thiên đáp, chàng nhìn sang phía Hạc đúng lúc chạm mắt với Trúc. Khó chịu, bực bội lại thêm ý tứ trách móc, rõ ràng nàng đang rất phật ý với chàng.
Tùng lặng lẽ chứng kiến hết thảy, từ lúc Hạc cùng Thiên quay lại quán trà, rồi đến Trúc lo lắng ra sao khi biết cậu dầm mưa và cả ánh mắt bén nhọn này nữa. Y giơ tay ra hiệu cho con bé bưng ấm trà lẫn chén trà gừng đến.
“Uống trà gừng trước đi, mưa đầu mùa dễ cảm lạnh.”
Chén trà nhỏ toả ra mùi gừng nồng xen lẫn hương ngọt của mật ong. Nhấp một ngụm nhỏ vị nóng hơi chút cay lan từ vòm miệng xuống cổ họng, làm ấm cái bụng đã ngấm hơi lạnh của mưa.
Hạc thở ra một hơi thoải mái, cậu không đặt chén còn hơn nửa phần nước trà xuống bàn mà đưa cho Thiên. Tuy chẳng nói chẳng rằng gì nhưng chàng biết ý của cậu là chàng mau uống đi.
Trong chén trà gừng chẳng hiểu sao mang thứ mùi thuốc đăng đắng rất nhạt, tựa như mùi trên người cậu ấm của chàng. Hơi nóng từ chén bay lên khiến mặt Thiên chuyển sang hồng, chàng nghĩ bụng.
“Chén trà gừng này nóng quá rồi.”
Chén trà nóng là vậy cũng chẳng xua được hết cái lạnh đã ngấm vào người khi dầm mưa. Ngay chiều hôm ấy Hạc đã phát sốt.
Trong cái phủ đệ này việc Hạc bị ốm là chuyện đã thành cơm bữa, bệnh nhẹ thì gia nhân đi mời Mộc đến xem bệnh rồi kê vài thang thuốc là xong chuyện, chỉ lúc bệnh nặng mới thấy mấy bà vợ của lão Giàu tới thăm.
Suy cho cùng lão Giàu là người làm quan có lo cho mụn con này ra sao cũng chẳng thể bỏ hết việc quan trường kè kè ở phủ mãi. Còn mẹ ruột là bà hai cứ hễ thấy con trai ốm là lại quỳ hàng canh giờ ở gian thờ cầu khấn phần phật phù hộ. Hỏi bà cả, bà ba có đến thăm cậu hay không thì khó nói, dù sao cũng chẳng phải mẹ đẻ tình cảm sâu nông thế nào trong lòng ai cũng tỏ tường.
Vốn tưởng rằng lần này Hạc phát sốt cũng chỉ sai gia nhân mời Mộc đến khám chữa cho xong. Chẳng ngờ bà cả lại đích thân đến thăm.
Giống như lần đầu tiên Thiên gặp bà cả, chẳng cần ai mời bà vẫn thản nhiên ngồi xuống tràng kỉ ở gian chính. Chỉ khác lần này theo sau bà không phải mấy đứa hầu vô danh mà là Hương.
“Chuyện gì thế này? Các ngươi hầu hạ kiểu gì mà Hạc lại ốm thế hả?”
Bà cả không nhìn thẳng vào Thiên hay đám gia nhân mà ánh mắt trách móc lướt qua từng người trong phòng kể cả Trúc.
Trúc không né tránh ánh mắt bà cả, nàng nhẹ nhàng trả lời.
“Cháu hiểu anh Hạc ốm trong lòng ai cũng bồn chồn không yên, chi bằng trước ta hỏi chú Mộc xem tình hình ra sao.”
Ráng chiều yếu ớt lọt qua những khe cửa rơi vào trong phòng tạo thành vô số khoảng sáng tối khác nhau. Trúc ngồi ngay nơi nắng chiều rọi đến, nắng nhạt là vậy ấy thế mà rơi xuống chiếc vòng bạc nàng đeo trên cổ tay lại bất ngờ loé lên ánh sáng chói mắt khiến bà cả nheo mắt lại rồi nhìn đi nơi khác.
Nhác thấy tấm rèm trước gian phòng ngủ được vén lên, Trúc lập tức cất giọng hỏi.
“Chú Mộc, anh Hạc sao rồi? Sáng vẫn khoẻ mạnh mà giờ lại ốm như vậy.” – Giọng nàng bỗng vút cao như lo lắng mà cũng như nhắc nhở kín đáo. – “Liệu có biết được nguyên do bởi đâu không?”
Những ánh mắt mang đủ thứ tâm tư lặng lẽ nhìn về phía Mộc, từ lúc y vén rèm gấm bước ra khỏi gian phòng ngủ cho đến khi y đứng trước bàn uống nước những ánh mắt đó vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào y.
Không khí trong phòng theo đó dần quánh lại, đặc sệt, ngột ngạt khó thở.
“Bẩm bà cả bẩm cô hai, cậu cả đã bắt đầu hạ sốt rồi tình hình không có gì quá đáng ngại.” – Mộc kín đáo hít một hơi sâu, sắc mặt y không thay đổi, nói tiếp. – “Nhiều ngày nay nắng mưa thất thường tiết trời thay đổi đột ngột rất dễ sinh ra bệnh. Những người thể trạng yếu như cậu cả lại càng dễ đổ bệnh hơn người khác.”
Những ánh mắt nhìn Mộc gắt gao dần thay đổi, có nhẹ nhõm có thất vọng cũng có ánh mắt đã tản đi nơi khác, nhưng y không dám thả lỏng mà quay qua gọi Thiên.
“Cậu kia vào thay quần áo cho cậu cả đi, vừa mới sốt cao xong mồ hôi ra ướt hết áo rồi.”
Thiên nghe vậy vội vàng vái bà cả với Trúc rồi theo Mộc vào gian phòng ngủ.
Ráng chiều đã lan vào sâu trong gian chính, nhưng ở nơi ánh nắng không chạm tới Thiên thấy bà cả liếc nhìn chàng với Mộc, ánh mắt sâu kín không rõ suy tính gì.
Tấm rèm gấm được nhấc lên rồi lại thả xuống ngăn cách gian chính với gian ngủ. Song, những quãng giọng vút cao trong cuộc nói chuyện bên ngoài vẫn lọt vào trong phòng, nghe láng máng có vẻ Hương đang trách mắng gia nhân.
Thiên bỏ ngoài tai những lời trách móc đầy đay nghiến ấy, hiện tại chàng chỉ muốn biết tình hình của Hạc ra sao.
Rảo bước nhanh đến bên giường, chàng nhẹ nhàng vén lớp màn mỏng lên thấy Hạc đang nằm ngủ, mặt cậu ửng hồng, trên trán đọng một lớp hồ môi mỏng chứ không ướt áo, chàng cẩn thận sờ lên trán cậu, chỉ thấy hơi nóng xem ra giờ không sốt cao nữa rồi. Lúc này Thiên mới dám thở phào nhẹ nhõm.
“Hạ sốt rồi, không sao đâu.” – Mộc vừa nói vừa cất đồ vào trong hòm thuốc. – “Nhưng nhớ đừng có mà đi lung tung, phải ở cạnh đổi khăn đắp trán cho cậu cả, nước lạnh thì đi đổi nước ấm.”
Dứt lời Mộc mang theo hòm thuốc rời đi. Thiên nhìn thấy nhưng không đi theo tiễn y, chàng đã hiểu ngụ ý trong câu nói của Mộc, đổi khăn cho Hạc là một chuyện đừng ra ngoài để bà cả trút giận là chuyện thứ hai.
Dần dà tiếng nói chuyện ngoài gian chính cũng nhỏ đi rồi tan theo tiếng bước chân. Sự yên tĩnh lại quay về phủ xuống dãy nhà phụ.
Nước trong chậu bắt đầu nguội ngắt, Thiên lấy chiếc khăn đắp trên trán Hạc xuống rồi mang cả chậu lẫn khăn đi sang khu nhà bếp đổi nước mới nóng hơn
Khi chàng bưng chậu nước đi ngang qua đình nghỉ chân chợt nghe phong thanh có tiếng nói chuyện vọng lại. Nơi này trồng nhiều cây cảnh lại đúng lúc chập choạng chẳng nhìn được ai với ai đang đứng trong đình, nhưng từ giọng nói có thể đoán ra là Tùng với Trúc.
“Sắp tối đến nơi rồi mà Tùng còn ở đây?”
Thiên tự hỏi rồi cũng mặc kệ, chàng còn đang vội về thay khăn đắp trán cho Hạc đây. Nhưng đôi chân mới tiến được một bước lập tức khựng lại khi nghe tiếng Trúc vọng đến.
“Nhưng như vậy thì anh Hạc phải làm sao?”
Thiên nhíu mày, có chuyện liên quan đến Hạc sao? Chàng chần chừ chốc lát rồi quyết định tiến thêm vài bước về phía phát ra tiếng nói chuyện.
Khuất sau mấy tán cây, phía trong đình nghỉ chân quả đúng là Tùng với Trúc. Từ xa chỉ lờ mờ thấy được sắc mặt Trúc lộ vẻ bứt dứt cùng lo lắng, còn Tùng đứng đối diện nàng nên không nhìn thấy vẻ mặt y ra sao.
Không rõ hai người đã kết thúc câu chuyện hay câu hỏi của Trúc đã bóp chẹt mọi câu trả lời mà cả hai cứ đứng lặng ở đó chẳng nói chẳng rằng gì nữa mặc cho trời càng lúc càng tối.
Thiên cảm thấy rất có thể sự im lặng này kết thúc bằng việc một trong bỏ đi trước, nhưng chẳng thể ngờ đến đột nhiên Tùng tiến đến ôm lấy Trúc, mà nàng chẳng hề đẩy y ra ngược lại còn ôm lấy y!
Trong đầu Thiên như có sấm rền, đôi tay run lên suýt nữa đã đánh rơi thau đồng xuống đất.
“Chuyện… chuyện gì thế này?”
—-
Chú thích:
(1) Ly tao: Nhà nghiên cứu Nguyễn Hiến Lê trong cuốn Cổ Văn Trung Quốc đã giải thích ý nghĩa của “Ly tao” là “buồn ly biệt”.