Hạc Đầu Đình -Tác giả: Phù Vân - Chương 18: Giấc mộng
Khung cảnh trong giấc mộng mơ hồ không rõ nhưng có thể nhận ra đó là một ngày trời nổi gió lớn, bầu trời phủ một màu xám nặng nề. Mà Hạc đang đứng nhìn hồ nước cũng đặc sệt một màu xám u ám như bầu trời, chính xác hơn là nhìn những con cá chép đang đớp mồi trên mặt nước.
Cậu đã 15 tuổi rồi nhưng vẫn thích thú với mấy con cá chép sao? Không! Trong cơn mộng mị này Hạc nào có phải cậu của hiện tại? Bàn chân bé xíu đang bước về phía hồ và cả cái bóng in dưới nước đều nói lên đây là khi cậu còn rất nhỏ!
Hạc đi đến cạnh hồ, ngồi xuống chăm chú nhìn những con cá chép, lớp vảy với màu sắc ấm như màu nắng của chúng loang loáng nổi bật hẳn lên trong dòng nước đục. Cảnh tượng này hẳn là khiến Hạc thích thú lắm nhưng cậu chỉ ngồi đó nhìn không hề có ý định cố bắt chúng, loài sống trong nước đâu thể lên bờ, mỗi loài đều có một nơi thuộc về nếu cố chấp mang chúng đi có khác gì đang cố giết chúng?
Ngay khi Hạc đứng dậy toan rời đi thình lình một bàn tay đẩy mạnh vào vai cậu từ đằng sau khiến cậu lảo đảo nhào về phía hồ.
Đám cá chép thấy động tĩnh lập tức quẫy mạnh đuôi bơi lặn xuống hồ, bọt nước văng lên từ đuôi cá rơi xuống mặt tràn đầy sự kinh hãi của Hạc, đầu óc cậu trống rỗng ngay cả việc hét lên cũng chẳng thể nghĩ được, đôi mắt đã tự nhắm chặt lại tuyệt vọng chấp nhận việc sẽ rơi xuống hồ.
Nhưng không, Hạc không hề rơi xuống hồ như cậu đã nghĩ mà rơi vào một lồng ngực nóng rẫy. Hạc cảm nhận được cơn run rẩy truyền đến từ người đang ôm cậu và cả những lời lẩm bẩm.
“Ta vừa làm gì thế này? Ta không thể chọn cách này, làm vậy thì có khác gì kẻ đó? Không! Không được!”
Những lời độc thoại kết thúc trong tiếng nức nở nghẹn ngào, từng giọt nước mắt rơi xuống mặt Hạc, nóng bỏng!
“Đây… là ai?” – Cậu thầm hỏi.
Chợt, ý nghĩ nhất định phải biết được mặt người này bùng lên mãnh liệt đến nỗi choáng ngợp cả tâm trí Hạc, ngay lập tức điều này thôi thúc cậu ngẩng đầu.
Những sợi tóc mềm mại vờn theo gió che đi một phần gương mặt người đó nhưng Hạc đã nhìn thấy đôi môi trễ xuống cùng dòng nước mắt đầy đau đớn.
“Chỉ một chút thôi, một chút nữa thôi là biết được mặt người đó rồi!”
Hạc tự nhủ, cố mở to mắt tập chung nhìn vào gương mặt người đó, người này là…
“Cậu cả! Cậu tỉnh rồi sao? Cậu cả!”
Bỗng bên tai Hạc vang lên những tiếng gọi đầy lo lắng. Bầu trời xám nghoét, hồ nước đục với những con cá chép lóng lánh cùng cái ôm chặt mờ dần theo tiếng gọi, cuối cùng tất cả biến mất vào bóng đen. Khung cảnh trước mắt Hạc cũng từ từ hiện rõ, là đỉnh màn nhạt màu quen thuộc và Thiên ngồi cạnh giường cầm quạt nan phe phẩy quạt cho cậu.
“Thiên?” – Cậu gọi chàng bằng giọng khản đặc, cơn khô rát ở cổ họng khiến cậu nhíu mày.
Thấy Hạc đã tỉnh đôi mày nhíu chặt của Thiên dần thả lỏng, ánh mắt không dấu được sự nhẹ nhõm, chàng bỏ quạt nan xuống giường đỡ Hạc ngồi dậy để cậu dựa lưng vào gối rồi đưa cho cậu chén nước. Hạc nhận lấy chén nước nhấp một ngụm nhỏ xoa dịu cơn rát ở cổ, cậu ngẩng người nhìn nước sóng sánh trong chén chợt nhớ về hồ nước trong giấc mơ.
Giấc mơ vừa rồi, không! Đó không phải mộng mị mà là một đoạn kí ức cậu đã sơ ý lãng quên mới đúng!
Giờ thì cậu đã nhớ lại phần nào chuyện khi ấy rồi, vào lúc cậu còn rất nhỏ trong một lần theo cả nhà đi chùa đã thấy hồ cá ấy. Nhưng người đó là ai? Tại sao đã muốn đẩy cậu xuống hồ lại lập tức thay đổi ý định chuyển thành cứu cậu? Tiếc rằng chuyện này đã xảy ra quá lâu rồi, bây giờ cậu còn chẳng thể nhớ nổi ngày hôm đó có những ai đi cùng chứ đừng nói đến tìm người. Có điều nếu nhớ lại được ngôi chùa ấy có lẽ sẽ có cơ hội tìm được người đó. Dù cơ hội tìm được là rất nhỏ cũng phải làm, Hạc có linh cảm rằng đây là chìa khoá cho một việc quan trọng nào đó.
Hạc đặt chén xuống bàn gỗ cạnh giường, chợt cậu và Thiên cùng cất lời.
“Anh sao rồi?”
“Cậu thấy thế nào?”
Dứt lời cả hai cùng sững lại, Hạc mỉm cười ra hiệu cho Thiên trả lời trước, chàng cầm chiếc khăn mặt ra khỏi chậu nước vắt khô xong nhẹ nhàng lau đi lớp mồ hôi trên trán Hạc, vừa làm chàng vừa đáp.
“Bẩm cậu, tôi chỉ bị vài vết bầm tím thôi không có gì đáng ngại.” – Thiên thả khăn vào chậu xong lại cầm quạt nan lên đứng phe phẩy quạt cho Hạc. – “Trong lúc cậu ngất đi chú Mộc có đến xem bệnh, nghe nói do mấy ngày nay khí trời nóng nực cậu lại trải qua chuyện giận dữ suy nghĩ quá độ ảnh hưởng đến tạng phủ khí huyết mới đột ngột ngất xỉu.” (1)
Hạc gật đầu, hôm nay cậu liên tục rơi vào trạng thái giận dữ với tư lự bị ngất như vậy cũng không ngoài dự đoán.
“Anh lại đây vấn tóc giúp ta.” – Thấy Thiên có ý định khuyên can cậu chặn lời. – “Ta không ngủ nổi nữa, mà lát cũng cần nói chuyện với cha. Nghe lời, mau chải tóc giúp ta.”
Chuyện cần nói với lão Giàu hẳn là việc Đại đến sinh sự rồi. Xem ra đúng như Thiên đoán, dù bên nhà chính đã xong nhưng chuyện này chưa thể đi đến hồi kết nếu lão Giàu chưa nói gì.
Thiên cầm chiếc lược gỗ đặt cạnh gương đồng trên bàn lên cẩn thận chải xuống tóc Hạc. Nói việc chàng thích làm nhất là chải tóc giúp cậu cũng không sai, khác hẳn với mái đầu cháy nắng xơ xác chàng thường thấy tóc cậu mềm lắm, chạm vào rất thích tay mỗi lần chải tóc cho cậu chàng lại lén nghịch một lúc.
Kể ra việc này có gì đó hơi lạ, nhưng Thiên chẳng nghĩ nhiều đến nó giờ chàng chỉ lo lắng sức khoẻ của Hạc thôi, chàng nói tiếp.
“Chú Mộc còn bảo rằng thất tình (2) là điều bình thường nhưng cái gì quá cũng không tốt, thất tình đến đột ngột mà lại kéo dài lâu ngày ắt sinh ra bệnh tổn hại cơ thể. Tĩnh dưỡng cơ thể nhưng cũng cần kiềm chế bản thân, đừng để thất tình quá độ.”
Có lẽ do Hạc vừa tỉnh giấc nét mặt cậu dịu hẳn xuống không còn lãnh đạm nữa ngay cả dáng ngồi cũng thoải mái hơn. Cậu hơi ngả người về phía Thiên, một tay chống xuống giường, một tay mân mê lọn tóc.
“Ta biết chứ, có điều biết là một chuyện làm được hay không lại là chuyện khác, đời người sao tránh khỏi thất tình quá độ chỉ là thể trạng ta vốn suy yếu nên mới thành ra như vậy. Cũng chỉ như ngủ một giấc thôi bồi bổ tĩnh dưỡng vài ngày là khoẻ, đừng lo!”
Đây đã là lần thứ ba trong ngày cậu nói với người khác đừng lo, Trúc tuy không mấy yên tâm nhưng cũng đành cho qua, bà hai thời điểm ấy chỉ có lo lắng và hãi hùng chẳng còn nhớ đến câu an ủi của cậu đâu. Còn Thiên thì sao? Chàng sẽ phản ứng thế nào đây?
“Cậu cứ giữ nó trong lòng như vậy dù cho ban đầu có là chuyện nhỏ ngày này qua ngày khác tích tụ rồi cũng thành quá độ.” – Bàn tay đưa lược bỗng chậm lại. – “Việc Đại làm ở nhà thầy đồ năm đó là ngọn nguồn của cơn tức giận này phải không?”
Không! Đó không phải lý do duy nhất khiến cậu giận dữ đến mức này, từng hành động mù quáng của Đại, sự độc ác của bà cả, miệng lưỡi cay nghiệt từ bà ba, sự nhẫn nhịn đến nhu nhược của bà hai và cả bí mật cay độc năm ấy, tất cả những điều ấy đã đẩy cậu đến mức này.
Hạc nén tiếng thở dài vào lòng, những chuyện nặng nề này không nên để Thiên biết, mình cậu phải lo là đủ rồi. Cậu né tránh câu hỏi của Thiên.
“Lúa đã kể hết mọi chuyện cho anh nghe rồi à?”
Thiên gật đầu, trong lúc chờ gia nhân đi mời chú mộc đến xem vết thương Lúa đã lải nhải không ngừng về những điều xấu xa Đại từng làm.
Năm đó trong lần làm thơ đối chữ ở nhà thầy đồ khi không thể đối đáp lại mấy câu về chuyện dân tình của Hạc sắc mặt Đại thay đổi hẳn gã cố tình chờ đến khi chỉ còn lại gã với cậu mới bâng quơ nói rằng.
“Mẹ thì mặt dày van xin làm lẽ để đổi đời chẳng trách đẻ ra thứ con cũng cứng đầu như vậy.”
Dù chẳng biết chuyện bà hai van xin làm lẽ có đúng hay không nhưng ý mỉa mai rõ rành rành ra đấy Lúa lập tức trợn trừng mắt, ngay khi gã toan chửi đổng đã bị Hạc ra hiệu dừng lại. Sắc mặt cậu lạnh lùng mà lời nói cũng vậy.
“Cha mẹ đều là người xuất thân từ dòng dõi thư hương mà sinh ra đứa con bụng dạ hẹp hòi nông cạn như vậy đúng là đáng tiếc!”
Điều đầu tiên Thiên nghĩ đến khi nghe Lúa kể chuyện này không phải Đại cay độc ra sao, cũng chẳng phải Hạc ăn nói sắc bén mà là cậu đã cảm thấy thế nào, khó chịu, buồn tủi hay giận dữ? Chàng không có được đáp án chính xác nhưng nhìn những gì đã xảy ra thì Hạc đã bận lòng vì nó rất nhiều.
“Nếu biết trước chuyện đó thì hôm ở hồ sen tôi đã cho nó thêm mấy đấm vào mặt rồi!”
Nghe giọng điệu thì đây không phải một câu đùa để xoa dịu bầu không khí mà là tiếng lòng của Thiên. Sỉ nhục Hạc còn sỉ nhục người sinh ra cậu thì có đáng đánh không? Đương nhiên là đáng rồi.
Hạc cười khổ lắc đầu.
“Vậy thì ta phải cảm thấy may mắn khi Lúa không sớm nói cho anh biết chuyện này. Anh mà đấm gã thì chưa chắc hôm nay ta có thể giải quyết êm xuôi mọi chuyện.”
Mái tóc dài đã chải xong, dù Thiên lưu luyến không muốn buông tay nhưng vẫn phải nhẹ nhàng búi nó lên cuối cùng dùng khăn vấn cho tóc gọn lại. Chàng cất lược về chỗ cũ rồi đưa cho Hạc gương đồng, gương mặt của người trong gương đã không còn sự thoải mái nữa, từ đuôi mắt đến ánh mắt đã lấy lại nét nghiêm nghị.
“Một số chuyện có thể dùng nắm đấm để giải quyết, nhưng đôi khi dùng nắm đấm chỉ khiến bản thân rơi vào thế khó. Vậy thì tại sao không bình tĩnh tìm cách khác để bản thân vô can mà kẻ thù vẫn phải dở sống dở chết?”
Qua gương đồng Hạc thấy vẻ mặt Thiên trở nên đăm chiêu, cậu dời mắt khỏi gương nhìn sang chàng.
“Sao vậy? Cho rằng ta đang trách anh à?”
Thiên như bừng tỉnh chàng lập tức đáp.
“Là tôi suy nghĩ thiển cận!”
Hạc đứng dậy đặt gương lên bàn, Thiên lập tức mang áo ngũ thân đến, chờ mặc áo xong xuôi cậu đi đến gian chính ra hiệu cho chàng ngồi xuống bên cạnh.
“Ta nói rồi, đôi khi dùng nắm đấm có thể giải quyết sự việc, rất nhiều lúc ta cũng muốn đánh kẻ khác. Có điều cần biết lúc nào dùng vũ lực lúc nào cần tìm cách khác đừng để bản thân rơi vào nguy hiểm mà kẻ tiểu nhân vẫn nhởn nhơ đắc ý.”
Mùi thơm nhẹ từ chậu hoa để ở góc phòng chẳng đủ để xua đi mùi thuốc từ người bên cạnh, khi mới tỉnh giấc cậu đã mơ hồ ngửi thấy mùi thuốc trên người Thiên, giờ ngồi ngay bên cạnh thế này mùi lại càng nồng. Hạc liếc nhìn tấm lưng của Thiên, chàng đã thay tấm áo khác nhưng cậu vẫn còn nhớ rõ khi về phủ đã thấy lưng áo chàng có vài vệt máu tươi, kể cũng phải thôi, roi mây ngâm nước vụt xuống người thì sao có thể không đổ máu?
“Mấy ngày tới anh cứ nghỉ ngơi đi, đừng làm việc nặng tránh để vết thương lại rách ra, mọi việc cứ giao lại cho Lúa cùng gia nhân khác.”
Đúng là những vết thương ở lưng khiến Thiên không thoải mái, chỉ cần chàng mở lời Hạc chắc chắn sẽ không bắt chàng theo hầu. Có điều cảnh tượng cậu ngất lịm khiến chàng cực kỳ sợ hãi, lòng chàng từ lúc ấy nóng như lửa đốt mặc cho bà cả ra lệnh không cho gia nhân nào ở lại phòng ngủ Thiên vẫn lén lút ở lại cạnh cậu, chàng đã hứa khi Hạc ốm sẽ ở cạnh cậu, lại nói nếu không tận mắt thấy cậu tỉnh lại chàng chẳng thể yên lòng làm việc khác. Giờ cậu tỉnh lại rồi, chàng vẫn muốn tiếp tục chăm sóc cậu.
Thiên nghĩ gì đều đã thể hiện hết trên gương mặt, Hạc vỗ nhẹ lên vai chàng.
“Được rồi về nghỉ ngơi đi, bao giờ vết thương lành hẳn muốn làm gì thì làm.”
Hac nói đến vậy đều lo cho Thiên chàng cũng không từ chối nữa, giờ nhất quyết đòi theo hầu không phải cách hay. Ngay khi Thiên dời khỏi phòng chợt thấy Lúa hớt hải chạy từ phía nhà chính đến, không chờ Thiên lên tiếng gã đã nói.
“Tao đến báo cho cậu cả ông lớn về phủ rồi.” – Lúa không giấu được hả hê. – “Trông sắc mặt ông lớn đáng sợ lắm, chắc là bọn gia nhân bẩm hết chuyện ầm ĩ ban nãy rồi. Lần này thằng ranh kia chết chắc!”
– —
Chú thích:
(1) Tham khảo từ báo Sức khoẻ & đời sống – Cơ quan ngôn luận của Bộ Y tế: “Những tình huống có khả năng gây ngất là: Đứng lên quá nhanh khiến hạ huyết áp tư thế; Quá đói; Trời quá nóng; Mất nước; Tâm trạng thay đổi (quá buồn hay tức giận); Tăng thông khí (hít quá nhiều oxy hay thải ra quá nhiều carbonic trong thời gian ngắn); Ho mạnh, xoay cổ mạnh hoặc mặc áo có cổ quá chật (mẫn cảm xoang động mạch cảnh); Ngất trong hay sau khi tiểu tiện; Uống quá nhiều rượu; Tác dụng phụ của một số thuốc..”
(2) Thất tình: chỉ bảy trạng thái tâm lý tình cảm gồm hỉ, nộ, ưu, tư, bi, khủng, kinh.