Gửi Anh - Ký Ức Đen Tối - Chương 22 - Đất nước hoa anh đào
Tại ga tàu của thị trấn.
‘’ Nè Mặt Trắng có chắc là cô ta sẽ tới không vậy?’’- ‘’ Không biết ‘’
‘’ Da Đen, mày nghĩ thử coi chúng ta sẽ ổn không nếu ra khỏi đây ‘’
‘’ Trước sau gì cũng phải đi, nơi đây rất yên bình không hợp với chúng ta.. Những kí ức đó cứ ám ảnh tao mỗi đêm. Nếu không giết những kẻ đã khiến chúng ta ra nông nổi này thì tao sẽ điên mất ’’
‘’ Cô ta kìa ‘’. Một người phụ nữ nóng bỏng bước tới, khác hoàn toàn với dáng vẻ thê thảm của ngày hôm qua,.
‘’ Bạn của ngươi? Sao trông chúng bây nhếch nhác quá, nếu không phải ngươi cứu ta thì các ngươi có nằm mơ cũng không sống tốt nổi đâu. Mốt có đổi đời thì nhớ tới tao đó biết chưa ‘’.
‘’ Cảm ơn ‘’.
‘’ Nhưng chúng tôi không có vé tàu làm sao mà đi được ‘’.
‘’ Khỏi lo, đây là tàu tư nhân của tao. Bọn bây có thể đi ngay bây giờ nếu muốn. Đã nghĩ kĩ hết chưa, nếu đi thì sẽ không về được đâu ‘’
‘’ Tụi tôi đã nghĩ xong rồi, đi thôi ‘’
‘’ Không phải bà nói là đổi đời sao? Chúng tôi muốn đổi đời ‘’
‘’ Vậy lên đi ‘’
Phía trong khoang tàu, có rất nhiều người mặc tây trang ngồi đó, mặt ai cũng sắc lạnh.
‘’ Ngồi xuống đi, đừng có tò mò gì hết biết chưa ‘’. Cả bọn gật đầu im lặng trong một góc ghế.
‘’ Nana ai đó? sao cô dám dắt trẻ con lên tàu hả ‘’. ‘’ Cô có biết đây là đâu không, không phải trại trẻ mồ côi để cô muốn đưa ai vô thì đưa ‘’.
‘’ CÚT xuống hết cho tao, nghe không?’’
‘’ Anh Jonh thân mến, anh không có quyền lên tiếng ở đây, tôi là người được ông chủ chỉ định, hiểu chứ. Tôi nghĩ anh nên học lại cách cư xử cho đúng mực đi, trước khi lên giọng với ai đó thì phải biết mình ở đâu. Nếu còn không biết thì để tôi dạy anh. ‘’
Cạch, cô ta dí súng vào đầu người đó, ‘’ Anh Jonh, anh là cấp dưới của tôi, mà cấp dưới thì phải học cách nghe lời cấp trên, làm một con chó cho cấp trên sai khiến. Biết chưa. Hửm? ‘’
‘’ Biết chưa?’’ – ‘’ Đã biết ‘’ mặt anh ta trông có vẻ khó coi lắm.
‘’ Các ngươi ngồi yên ở đó, không được làm gì hết cho tới khi tàu dừng thì đi theo tao ‘’. Nói xong cô ta vào buồng lái.
Còn anh ta thì cứ mãi nhìn chúng cô. Tình hình có vẻ người phụ nữ Nana này có quyền, vì thế Mủm Mỉm cũng rất mạnh miệng ‘’ Nè anh kia, bị dị tật mắt hả, sao cứ nhìn chúng tôi quài vậy. Bộ anh chưa thấy trẻ em hay gì, oa đừng nói anh có sở thích bệnh hoạn thích nhìn chầm chầm con nít nha ‘’.
‘’ Không được đâu, đây là bệnh đó, xã hội sẽ không công nhận điều đó đâu, Anh…’’
‘’ Mập, bớt nói lại. Nếu anh ta thích mày thì xui cho mày đó ‘’. Hehe, Mủm Mỉm làm động tác kéo miệng.
‘’ Má nó, mấy đứa tụi bây coi chừng ‘’. Mít Ướt cũng nhảy ra góp vui ‘’ haha Mập, Da Đen nói đúng đó, chó điên sẽ cắn người dù cho là chó điên có chủ cũng không được chọc ‘’
‘’ Shit, lũ nhóc khốn nạn này. Tụi bây có im mồm không, coi chừng tao cho mỗi đứa một phát chết hết bây giờ ‘’
Bọn cô thấy ai cũng tập trung nhìn mình, đành ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.
‘’ Haha Jonh, sao phải nóng thế, chỉ là trẻ con thôi mà, chúng nó có biết gì đâu? mày là người lớn không nên chấp nhất với tụi nó ‘’
Lại một người khác lên tiếng, trông anh ta là con người yêu cái đẹp, luôn chăm chút cho bản thân, ừm thì nói thẳng ra anh ta trông giống gay hơn.
‘’ Được rồi, nào lại đây lại đây, tao bớp vai cho đỡ tức nha’’
‘’ Biến ra chỗ khác, tên bóng gió thích con trai kia ‘’
‘’ Nè he đừng đụng giới tính tao, không phải mày cũng nhờ thằng bóng mới lên được chức này sao? Hay ra dẻ quá à ‘’
‘’ Mày …’’ Anh ta tức tối nhìn chỗ khác. Cuối cùng cũng được tự nhiên rồi.
Bọn cô không biết con tàu đang đi tới đâu, không biết là cơn gió nhẹ hay con lốc to. Đành phải nhờ vào vận mệnh định đoạt vậy.
Vì không yên tâm xung quanh, nên quyết định chia ra một người ngủ còn lại thì canh chừng, rồi thay phiên qua lại.
Cứ thế đã trôi qua được ba ngày, ngoài ăn ngủ và đi vệ sinh thì chúng cô không được ra khỏi vị trí.
Két, tiếng bánh xe ma xát với thanh đường ray vang lên đinh óc. Điểm cuối cùng đã tới, nơi đây được người đời gọi là đất nước hoa anh đào- Japan.
Vừa đặt chân xuống, đã thấy có nhiều người mặc kimono đủ màu sắc đứng chờ, mọi người đều cúi đầu hành lễ với những người kimono này.
‘’ Chào mừng đã chở về, Nana. Ông chủ đang chờ tin tốt của ngươi’’. Người đàn bà với kimono sắc đỏ đen cất giọng.
‘’ Vâng thưa cô cô, đúng là có tin tốt ‘’. ‘’ À, Đây là ai? tôi nhớ là nhiệm vụ không có đề cập đến trẻ nhỏ thì phải?’’
‘’ Vâng, ông chủ đã yêu cầu kiếm thêm nhân lực vì ngài cần thêm người, đợt này người quá yếu. Ngài ấy không được hài lòng lắm ‘’.
‘’ Vậy à, trở về thôi ‘’. Nhiều xe hơi đen lăn bánh đến một ngôi nhà mang phong cách nhật bản thời xưa.
Tại Greenport,
Ông lão Hook đang ngồi chờ cô đưa báo đến nhưng tới giờ vẫn chưa thấy đến. Sợ có chuyện nên ông lặn lội ra nơi phát báo để hỏi. Thì mới biết cô đã xin nghỉ làm nhưng có để lại một tờ báo sáng nay cho ông, trong đó có kẹp tờ giấy nhỏ ‘’ Tạm biệt ông Hook, cháu rời khỏi làng để đi làm giàu rồi, ông đừng nhớ cháu nha ‘’
‘’ Con bé hư này, không biết lại chào ông một tiếng ‘’. Ông đứng buồn tủi đọc tờ giấy rồi lặng lẽ nhìn trời khẽ nói
‘’ Chúc con may mắn, bé gái nhỏ ‘’