GỌI ANH LÀ GIÓ - Trương Mạn Ngọc - Chương 4
– Làm sao? ( Nhỏ vẫn cặm cụi làm mớ bài tập toán )
– Tối thứ 7 cậu rảnh không?
– Cậu lại muốn đi ăn sạch phố đấy à? Tớ hết tiền rồi.
– Không. Đâu phải lúc nào cũng ăn đâu -_- .
– Thế để tớ đoán nhé…? Lễ hội bắn pháo hoa?
– Ừ..Cậu có muốn đi không?
– Năm nào tớ cũng đi với cậu rồi, từ nhỏ đến lớn…
– Đổng Trác rủ đó.
– Cậu nói sao cơ? ( nhỏ ngưng bút, quay sang nhìn tôi với vẻ mặt tràn đầy sự ngạc nhiên)
– Lúc sáng tớ đi cùng Từ Mạc, Đổng Trác có rủ hai tụi tớ đi xem pháo hoa, cậu ta còn nhờ tớ chuyển lời đến cậu rủ cậu đi cùng.
– Thật…Thật hả? ( mặt nhỏ ửng đỏ, khóe môi có hơi cong lên )
– Tớ nói dối làm gì? Thế cậu có đi không thì bảo?
– Cậu có đi không?
– Nếu Từ Mạc đi thì tớ đi. ( tôi cười )
– Cậu thích Từ Mạc? ( nó có vẻ ngạc nhiên lắm )
– Ừ, tớ thích.
– Thật à??
– Đùa đấy. Thế rốt cuộc là đi đấy nhé. Tối thứ 7 tớ sang rủ cậu.
————————————————————————————
Bây giờ đã gần tám giờ tối thứ 7, tôi không quên lịch hẹn với Đổng Trác, chỉ là đi xem pháo hoa nên tôi ăn mặc khá đơn giản nhưng vẫn giữ phép lịch sự. Xong xuôi tôi sang rủ Tịnh Hải và gặp Đổng Trác ở điểm hẹn.
– Từ Mạc không đi sao?
– Sao cơ? Tớ tưởng cậu ta đến trước tớ chứ? ( Đổng Trác ngạc nhiên, cậu mở điện thoại lên định gọi cho Từ Mạc )
– Không cần gọi đâu…
Từ Mạc đi đến từ phía sau chúng tôi, hôm nay cậu ấy đẹp trai quá… Ôi tỉnh lại Ngọc ơi, mê trai quá rồi đó! Tôi lắc đầu xoa tan ý nghĩ vớ vẩn.
– Gì đây? Chịu đến rồi sao? ( Đổng Trác huých nhẹ vai Từ Mạc)
– Thôi đi, đi nhanh lên..
– Rồi rồi, lạnh lùng quá cơ! ^^
Haiz, đúng là một trời một vực, Đổng Trác vui vẻ thế này còn Từ Mạc lại tự dưng ít nói hơn bình thường, à mà cậu ta lúc nào chả ít nói. Chúng tôi tản bộ đến khu tập trung bắn pháo hoa, nó nằm bên cạnh một dòng sông. Đúng là không khí khác hẳn, nhộn nhịp hơn mọi ngày. Và còn đặc biệt hơn nữa bởi vì năm nay không chỉ có tôi và Tịnh Hải.. mà còn có Từ Mạc và Đổng Trác.
– Chúng ta cùng ăn cái gì nhé? ( Đổng Trác gợi ý )
– Cũng được. ( Từ Mạc gật đầu )
Chúng tôi theo chân Đổng Trác đến một quầy mì tương đen Hàn Quốc. Sự thật thì tôi không ăn loại mì này được nhưng tôi không thể phá vỡ bầu không khí này. Tịnh Hải níu vai tôi, thì thầm nói nhỏ :
– Này… Cậu không ăn được mì tương đen mà.
– Suỵtttt
Tôi kéo tay Tịnh Hải vào bàn ngồi, chúng tôi ngồi đối diện với Từ Mạc và Đổng Trác, cảm giác không gian xung quanh thật ấm áp khiến chúng tôi cảm thấy gần gũi hơn.
– Cho bốn tô mì tương đen đi ông chủ!
– Tới ngay tới ngay.
– Nè, ăn xong chúng ta cùng uống gì đó nha? ( Đổng Trác vui vẻ hỏi ý kiến mọi người )
– Ủa chứ cậu định ăn xong không uống à? -_- ( Từ Mạc )
– Haha. Mà Hải Hải này . ( Đổng Trác nhìn về phía Hải Hải )
– Hả..? ( nhỏ giật mình )
– Hôm nay cậu xinh thật đó.
Mặt nhỏ ngay lập tức đỏ ửng lên, làm tôi phì cười.
– Mì đây mì đây.
Ông chủ bưng ra bốn tô mì, ngửi mùi thì đúng là hấp dẫn thật nhưng tôi không thể ăn được loại sốt này, tuy vậy tôi vẫn phải tỏ ra thần thái và cố nuốt nhiều nhất có thể.
– Khụ!
Tôi dùng tay che miệng lại để ho, có lẽ tôi đã cố hết sức rồi nhưng tôi và mì tương đen không có mối quan hệ tốt đẹp cho lắm.
– Mạn Ngọc, cậu ổn không? ( Tịnh Hải lay vai tôi )
– Mạn Ngọc, sao thế? ( Đổng Trác )
– Không sao. Bị sặc thôi. ( tôi xoa tay, lắc đầu )
– Uống đi. ( Từ Mạc rót cho tôi một ly nước lọc, đúng là thứ tôi đang cần lúc này)
– Cảm ơn..
– Hừm.. Mạn Ngọc không ăn được mì tương đen đúng không? ( Đổng Trác, câu nói ấy như một tiếng sét đánh ngang tai tôi )
– Không có. ( tôi xoa tay , cười gượng )
– Thôi được rồi, lo ăn đi, cậu nói nhiều quá . ( Từ Mạc đập vai Đổng Trác )
Chúng tôi rời tiệm mì và bắt đầu dạo khắp tất cả các quầy hàng, trên tay cầm ly sinh tố nhâm nhi từ từ thưởng thức. Quả thật không khí rất vui và nhộn nhịp, Đổng Trác luôn là người pha trò khiến chúng tôi cười phá lên, điều đó làm tôi cảm thấy rất giải tỏa .
– Hình như đằng kia là trò vớt bóng đó!
– Vớt bóng sao? ( tôi ngạc nhiên )
– Lại xem thử đi! ( Đổng Trác hào hứng)
Chúng tôi lại quầy trò chơi vớt bóng nước, nhìn thì có vẻ dễ nhưng tôi chưa bao giờ vớt được dù chỉ một quả, đó là lý do tôi không thích trò này.
– Ông chủ, cho tôi 10 lượt. ( Đổng Trác đưa tiền cho ông chủ rồi quay sang bảo chúng tôi). Các cậu chơi đi, trò này vui lắm đó.
Tôi huých vai Tịnh hải, ý bảo nó thử đi, nhưng nó vẫn ngại ngùng nấp sau lưng tôi. Tôi đành phải ngồi xuống cạnh nó để nó bình tĩnh chơi. Và tất nhiên rồi, nó vớt giỏi hơn tôi nhiều, lần nào cũng vớt trúng.
– Oaaa, Hải Hải giỏi ghê!
Đổng Trác xoa đầu Tịnh Hải, mặt nhỏ lại đỏ bừng cả lên. Tôi chỉ biết che miệng cười vì cặp gà bông này trông cũng đáng yêu, thế rồi Từ Mạc cũng ngồi xuống bên cạnh tôi, giọng cậu nhẹ nhàng hỏi :
– Cậu không chơi à Mạn Ngọc?
– Tớ dở trò này lắm.. Tớ không biết vớt =.=”
– Để tớ giúp cậu.
– Hả..?
Nói rồi Từ Mạc cầm tay tôi, cậu nhẹ nhàng điều khiển hộ tay tôi vớt lên trái bóng. Khoảnh khắc ấy tôi có quay sang nhìn cậu..góc nghiêng đẹp thật, chuẩn nam thần…
– Cảm ơn cậu…
Tôi đực mặt ra nói câu cảm ơn, hai tay thì nâng niu trái bóng vừa vớt được. Nhìn sang Từ Mạc tôi thấy khóe môi cậu khẽ cong lên, cậu ấy cười đẹp thật…
– Cũng gần đến giờ bắn pháo hoa rồi. Các cậu muốn ăn gì thêm không? ( Đổng Trác )
– Thôi khỏi, tớ no rồi. Cậu ăn gì thì mua đi . ( Từ Mạc )
– Vậy tớ đi mua nhé. Đi thôi Hải Hải!
– Hả…? ( Tịnh Hải )
– Đi thôi nào!
Nói rồi Đổng Trác kéo tay Tịnh Hải chạy đi. Nhìn hai cậu ấy vui vẻ thật, tôi cũng không giữ Tịnh Hải lại bên mình nữa vì tôi muốn cậu ấy tiếp xúc với nhiều người hơn, chứ nếu chỉ chơi với mỗi tôi thì cậu ấy sẽ ngày càng nhút nhát và kém việc giao tiếp. Hơn nữa Đổng Trác cũng rất tốt, Tịnh Hải đi cùng cậu ấy tôi cũng an tâm nhiều phần.
– Mạn Ngọc. Cậu đi với tớ một chút.
– Đi đâu ??
Tôi đi theo Từ Mạc, hóa ra cậu ấy dẫn tôi đến một quầy bán bánh bạch tuột nướng.
– Ông chủ, cho tôi một phần.
– Có ngay, cháu đợi một chút.
Năm phút sau, cậu đưa tôi phần bánh bạch tuột nóng hổi ấy, tôi nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu :
– Không phải cậu nói no rồi sao?
– Thì tớ no rồi. Tớ mua cho cậu mà. Lúc nãy chắc chắn Mạn Ngọc không ăn được mì tương đen, nên chắc là chưa no gì đâu nhỉ, cậu ăn thêm cái này đi. Người Nhật thích ăn cái này lắm mà đúng không!
Từ Mạc xoa đầu tôi. Trong phút chốc tôi vẫn còn ngạc nhiên vì hành động của cậu, sau thì cầm trên tay phần bánh bạch tuột ấy và đi theo Từ Mạc. Chúng tôi dừng lại ở chỗ cũ gần bờ sông để chờ Đổng Trác và Tịnh Hải… Không khí xung quanh vẫn rất náo nhiệt nhưng giữa tôi và Từ Mạc có một sự im lặng nhẹ.
– Hừm… Sinh nhật lần này Mạn Ngọc muốn nhận quà gì?
– Hả? Sinh nhật tớ á?
– Ừ đúng rồi. Ngày 1 tháng 1 đó..
– À… Tớ không muốn gì cả… Hừm.. Thứ tớ muốn.. Từ Mạc! Chỉ muốn Từ Mạc, thứ gì cũng không cần!
Tôi không hiểu tôi đang nói cái gì nữa, tâm trí tôi hoảng lọa quá, tại sao tôi lại nói ra những câu ngu ngốc như thế này?
– Này.. ( Từ Mạc mỉm cười một cách bối rối ). Ngọc, câu vừa rồi sến quá… Tim tớ muốn tan chảy luôn đây này.
– Không sến đâu, tớ nói thật đó. Vì tớ thích Từ Mạc.
Vừa dứt câu, tôi đơ người thêm một lần nữa, tôi không hiểu? Tôi nói thích cậu ấy? Sao có thể..
– Haha..Mạn Ngọc à, cậu đùa tớ đấy à?
– Không đâu. Cậu có thấy khoảnh khắc trái bóng lăn vào goal không? Nó đẹp như lúc cậu bước vào cuộc đời tớ vậy!
Tôi nở một nụ cười kết câu nói dù cho mớ suy nghĩ hỗn độn ở trong đầu nhưng có lẽ tôi không thể không nhận ra nữa… Tôi thích Từ Mạc
– Hừm.. Nói sao bây giờ nhỉ. Mọi thứ sẽ đẹp và hấp dẫn hơn khi quả bóng rơi vào chân của một cầu thủ giỏi.
– Ơ…
Vào đúng lúc ấy, tôi nhận ra tôi đã chính thức bị từ chối.
– Mạn Ngọc à…. Ngốc. Nhỏ này ngốc thật. ( Từ Mạc xoa đầu tôi, tuy cậu đang cười, nhưng tôi biết đó là nụ cười của sự bối rối )
Tôi cúi gằm mặt, người tôi cứng đơ, tìm thì đập loạn xạ.. Mình sao thế này? Chỉ vì câu nói của một người lạ mà mình lại khó chịu đến không nói thành lời như này?
Tôi đưa lại Từ Mạc hộp bánh bạch tuột mà tôi còn chưa đụng đến một miếng nào.
– Trả cậu.
Tôi quay gót bỏ đi thật nhanh mặc cho cậu ấy có kêu tôi quay lại. Vừa lúc ấy Đổng Trác cùng Tịnh Hải cũng vừa đến, họ không hiểu chuyện gì đã xảy ra và tại sao tôi lại bỏ đi. Đổng Trác miệng còn ngậm miếng bánh cả đang ăn dở hỏi Từ Mạc :
– Ê này, sao Mạn Ngọc về thế? Mà sao cậu còn cầm bạch tuột nướng thế này, không phải nói no rồi sao? Vừa mua đấy à??
– Mạn Ngọc… ( Tịnh Hải nhìn Từ Mạc như đang muốn nói điều gì nhưng rồi cũng quay người chạy vụt đi)
– Ê! NÀY, HẢI HẢI! Từ Mạc, rốt cuộc là có chuyện gì thế hả??
– … Không có gì đâu..
Tôi bước đi chậm rãi sau khi ra khỏi khu phố náo nhiệt ấy, không khí bây giờ ẩm đạm thật nhỉ, ha… còn lạnh lẽo nữa. Tôi nhìn vào điện thoại, 22h30 rồi, sắp đến lúc bắn pháo hoa, năm nay lại không xem được rồi…
– Trương Mạn Ngọc! Đứng lại!
Tôi quay người ra sau, cách tôi 15 mét là Cố Tịnh Hải, nhỏ đang chống tay thở dốc. Tôi tản bộ về phía nhỏ.
– Cậu không ở lại xem à? Nghe nói năm nay pháo hoa đẹp lắm đó.
– Hộc…hộc.. Tại sao cậu lại về? Còn không nói tớ tiếng nào.. hộc …hộc
– Tớ.. cảm thấy hơi mệt, nên về trước.
– Thật không đấy ? ( nhỏ lườm tôi )
– Đừng có lườm tớ. Bạn bè từ nhỏ đến lớn, nay lại không tin tớ à? ( tôi xoay người bỏ đi )
– Ê, khoan đã. ( nhỏ ôm chầm lấy cánh tay tôi ). Tớ biết là cậu đang đói, lúc nãy thấy cậu ho khi ăn mì là tớ biết cậu không ăn được rồi. Giờ tớ với cậu đi ăn hủ tiếu gõ được hông?
– Thôi tớ mệt lắm..
– Cậu mà không ăn là tớ giận đó. Tớ giận thật đó! Tớ giận là đáng sợ lắm đó! ( nhỏ phồng má lên )
Tôi nhìn nhỏ 1-2 giây rồi gật đầu đồng ý đi ăn chung với nhỏ, nhỏ vui vẻ ôm tay tôi đi. Bình thường thì tôi cũng sẽ rất vui nhưng lần này tôi cảm thấy hơi hụt hẫng, chắc là tại chuyện lúc nãy.
Tôi trở về nhà, ngã phịch xuống giường. Tuy nhiên dù mệt đến đâu tôi cũng không quên tắm rửa, dù tắm nhanh hay mau thì cũng không được để mình mẩy dơ bẩn mà đi ngủ được. Sau khi tắm xong , tôi lên giường check điện thoại.. Ồ.. Từ Mạc nhắn này.. Tôi chỉ nhìn ở ngoài thanh thông báo để cậu ta không biết là tôi đã đọc tin nhắn. Sự thật là hiện tại tôi không muốn nói chuyện với cậu ta. Haiz, những lời lúc nãy nói ra.. Thật là xấu hổ, phải đừng nói thì hay biết mấy..