Giữa Vườn Xanh Có Một Quả Chanh - Bạch Tuộc Không Biết Bơi (Lthuy21) - Chương 59
Đương nhiên là giỏi chứ, Phong nhà tôi mà.
Thời gian qua đã đủ lâu để tôi được trực tiếp trải nghiệm khả năng hội họa âm điểm của Phong, và tôi có thể tự tin khẳng định cuốn sổ trong tay mình bây giờ, ngoại trừ nét chữ vốn đã đẹp sẵn, còn lại đều là cả một sự nỗ lực phi thường của con cún bự nhiệt tình hậu đậu này. Có phần giấy dày hẳn lên do chồng quá nhiều lớp màu, có trang lại vì thấm đẫm nước mà xù lên vì vụn giấy. Nhưng có hề gì, tôi thấy chúng đều rất đẹp, không một tác phẩm hội họa nổi tiếng nào có thể khiến tôi xúc động đến vậy.
Tôi nhào vào ôm anh, ôm rất chặt, cốt là để giấu vài giọt nước mắt không chịu ở yên. Nước đi này hơi sai lầm, vì áo bông vốn đã rất ấm rồi, ôm một lúc là thân nhiệt tăng, thúc đẩy một số hành vi không được đứng đắn.
Kết quả là suýt chút nữa tôi đã ngủ tít mít vì kiệt sức, bỏ quên cây táo giấu kĩ sau vườn.
Chính xác, kế hoạch ấp ủ bấy lâu của tôi chính là trồng thêm một cây táo ở góc vườn chỗ khung cửa sổ, cạnh cây chanh giấy. Việc này vốn phải làm từ khi anh mới chuyển về, nhưng người nào đó một mực ngăn cản, lo tôi cực khổ này nọ. Không còn cách nào khác, đành phải lén lút thôi.
Để lấy chỗ cho cây phát triển, tôi sẽ phải dời hết đồ làm vườn ra khoảng sân bên hông nhà, hơi bất tiện một chút, nhưng cũng chẳng tốn bao nhiêu công sức. Quan trọng là Phong vui.
“Hy Vọng ơi, từ giờ hãy san sẻ một ít đất cho bạn mới nhé.”
Trời còn tối om, tôi vừa cẩn thận chuyển đồ đạc vừa ngẫm nghĩ, không biết nên đặt tên gì cho người bạn mới này nhỉ. Đây là một bé cây mà tôi nhờ người quen gửi từ tận Lục Ngạn đến, giống táo xuân chính gốc, lá non mềm xanh mướt, đẹp tuyệt. Mỗi tội Phong sẽ phải đợi năm sau mới có trái ăn, ẻm còn bé xíu, mới chỉ cao gần đến ngang hông thôi.
Chỗ này tôi đã bón lót từ trước, giờ chỉ cần vét một hố nhỏ ở giữa ụ đất, đặt bầu cây vào rồi vun lại cho chặt. Xong xuôi, tôi phủ thêm một lớp rơm rạ quanh gốc để ngăn cỏ dại.
Đến bước cuối cùng là tưới cây, tìm mãi chẳng thấy bình đâu, chợt nhớ ra nó đã bị chuyển ra chỗ khác cùng mớ dụng cụ trong cơn ngái ngủ của tôi, thế là lại phải lật đật chạy ra tìm. Trong lúc lục lọi, tôi thoáng thấy vài giọt nước li ti từ đâu đậu lại trên tay, nhưng vì quá vội nên chẳng kịp để tâm.
“Cái #%&*# nhà nó nữa, bình tưới trốn đâu rồi không biết?”
Tôi khe khẽ chửi một câu, cảm thấy bản thân sắp sửa gục ngã. Trời đang sáng dần, tôi vẫn chưa tìm ra bình tưới, Phong thì rất hay dậy sớm, và xui xẻo nhất là hình như trời bắt đầu mưa.
Xin cược một kí chanh tươi, thành phố này chục năm nay không mưa vào Giáng Sinh, hà cớ gì lại phải chọn đúng hôm nay? Đã thế còn mưa rõ to, giọt nước rơi xuống như trút thêm vào nỗi lo lắng của tôi. Làm sao bây giờ? Cây con vừa mới trồng xuống, sẽ chết yểu mất. Nhưng mưa lớn thế này, nếu Phong dậy lấy đồ ngoài dây phơi thì cũng sẽ lộ kế hoạch. Tôi ấy mà, vào những tình huống nguy cấp thì tay chân sẽ trở nên cực kì cuống quýt còn đầu óc thì chậm rì rì, không nghĩ ra cách gì cả.
Thoáng trông thấy Phong lấp ló ở ngưỡng cửa, tôi chẳng kịp do dự nữa, chạy ngay ra chỗ cây táo trong niềm hy vọng nhỏ nhoi là mắt anh đột ngột kém đi nên sẽ không phát hiện tôi đã rời giường. Xin được rút kinh nghiệm sâu sắc, tờ mờ sáng chắc chắn không phải thời gian lý tưởng để làm những chuyện hệ trọng. Với tầm nhìn của đôi mắt đầy ghèn cộng với màn mưa giăng kín, chỉ sau ba bước chân, tôi đã thấy thân mình chới với, thoáng có tiếng đổ vỡ bên tai. ?r??ện cop từ trang == t r ? ? t r ? ? e n.?N ==
“Đệt…”
Tôi cố gắng mở mắt ra, chỉ thấy nền trời xanh xám qua tán lá mờ mờ, một giọt mưa rơi thẳng vào mắt trái, chảy dài xuống, hông và khuỷu tay nhói đau.
“Khoa!”
Tiếng gọi quen thuộc cất lên trong lúc tôi đang chật vật bò dậy. Phong chạy vội đến, lông mày nhíu chặt, anh đỡ cánh tay tôi quàng qua vai mình rồi cẩn thận bế lên.
________________________________
Năm mới zui nhen, chúc mọi người luôn được ngắm nhìn thế giới tươi đẹp, có những ngày thảnh thơi đáng nhớ và gặp được những chuyện vui mà mình luôn mong cầu. Iu mọi người nhìu ^^