Giữa Vườn Xanh Có Một Quả Chanh - Bạch Tuộc Không Biết Bơi (Lthuy21) - Chương 57
Dòng suy nghĩ này xuất hiện ngay khi chúng tôi mới qua được ngã tư đầu tiên trên đường về nhà. Còn tổng cộng hai ngã tư và ba lần quẹo trái nữa mới đến nơi, thế mà hai cái đầu gối tôi đã có dấu hiệu muốn về với đất mẹ. Tổ sư cha nhà nó chứ, mấy cảnh nắm tay nhau dạo bộ giữa phố phường đông đúc trên phim trông rất là yên bình dễ chịu cơ mà, đúng là lùa gà! Chỉ có mấy đứa con nít ngây thơ chưa trải sự đời mới tin. Mà khoan, hình như người đề xuất vụ cuốc bộ này…là tôi!??
Sao Đăng Khoa tôi lại có những khoảnh khắc ngốc đến xuất thần thế nhỉ?
Chắc là người đi bên cạnh cũng dần nhận ra sự chật vật này, anh không hề che giấu nụ cười giễu cợt, rút khăn tay ra lau mồ hôi lấm tấm trên trán tôi.
“Bây giờ gọi xe còn kịp đấy.” – Anh nói.
Nhưng tôi ngoan cố mà, tôi phải bảo vệ sĩ diện của mình chứ. Cũng tại cái tên người yêu này, rõ là dân văn phòng bận rộn mà vẫn đều đặn chạy bộ ngày ba vòng quanh khu dân cư. Bởi vậy, quãng đường này đối với Phong chắc chỉ cỡ một đốt ngón tay, trông anh bước từng bước ung dung nhàn hạ, trong khi tay còn đang xách đồ đạc lỉnh kỉnh làm tinh thần tự nhục dâng lên mãnh liệt trong tôi. Tôi thà giả vờ tươi tỉnh bước tiếp chứ nhất định không thể bỏ cuộc dễ dàng được.
“Cùng là chân mà, sao lại có thể loại chân yếu ớt vô dụng thế này hả?”
Thôi được rồi, tôi bỏ cuộc, bỏ cuộc, bỏ cuộc. Còn khoảng chục mét là đến nhà rồi, nhưng chân cẳng tôi tựa như không còn một khúc xương nào nữa, chúng nhũn ra, hệt như hai cọng bún thiu, tôi phải ngồi xuống bên vỉa hè thở dốc mới tạm thời bảo toàn được nhận thức.
Bóng lưng cao cao cũng ngồi xổm xuống cạnh tôi, thò tay lấy một chiếc bánh ngọt từ trong túi. Tôi há miệng, miếng bánh gọn gàng chui tọt vào.
“Để anh cõng em nhé?”
“KHỒNG!”
Đêm Giáng sinh, phố xá nhộn nhịp hơn hẳn ngày thường. Ngay cả con đường nhỏ vắng lặng dẫn về nhà tôi hôm nay cũng thêm nhiều người qua lại, không ít trong số đó đã tò mò nhìn qua chỗ bọn tôi nhiều lần. Có mà điên mới gây thêm sự chú ý. Tôi thì chắc chắn không điên rồi đấy, thế thì người điên chỉ có thể là…
“Nào, để anh cõng đi. Chân em mà bị làm sao là anh đau lòng lắm, anh khóc cho em xem. Bấy bi, người thương, em iu dấu của anh ơi…”
“Đệt, nói bé thôi!!!”
“Thế cho anh cõng nhá?”
Mắt Phong long lanh đầy nhiệt huyết, khóe miệng tươi cười bọc tim tôi trong một lớp đường mật. Tôi như bị thôi miên vậy, tay quấn lấy cổ anh, ngoan ngoãn leo lên tấm lưng rắn chắc đã chờ sẵn.
Tôi thuộc dạng tốt bụng ăn nhiều, cũng mấp mé sáu mươi nhăm cân chứ chẳng ít, thế mà Phong nhấc lên một phát một, gọn gàng như khoác ba lô. Chẳng rõ trong lòng anh có dao động gì không, chứ tâm tư tôi thì rối mù cả rồi.
Cái cổ này, vai này, lưng này, êm ơi là êm, ấm ơi là ấm, thơm ơi là thơm. Người đang cõng tôi, tốt ơi là tốt, đẹp ơi là đẹp, lại còn yêu thương tôi vô cùng. Túm cái quần lại, tôi rất thích! Bây giờ có ai đứng lại nhìn hay chỉ trỏ gì đó, tôi cũng cóc thèm để ý nữa.
Đang bận đắm chìm trong sự ngọt ngào, tôi không nhận ra cổng nhà đã ở sát trước mặt từ lâu.
“Em nghĩ gì mà ngây người mãi thế? Đưa anh chìa khóa nào.”
Tôi biết rõ chùm chìa khóa đang nằm ở ngăn kéo nhỏ thứ hai đếm từ trái sang, cạnh hộp đựng tai nghe trong túi đeo vai của mình, vậy nhưng vẫn giả vờ lục tìm một chút. Tiếc ghê, nếu hôm nay không phải thực hiện kế hoạch thiên tài của mình, tôi sẽ bắt người yêu cõng mình đi 3 vòng nữa quanh khu phố. Nằm trên này thích thật, sau này phải siêng đi tập thể dục với anh hơn, để bắt anh cõng về mới được.