Giữa Vườn Xanh Có Một Quả Chanh - Bạch Tuộc Không Biết Bơi (Lthuy21) - Chương 54
Phương đin chống tay lên mặt bàn, ánh mắt gà mẹ sáng long lanh. Đây là phản ứng của nó sau khi nghe tôi kể chuyện hôm nọ ra mắt bố mẹ hai bên.
Tôi nhìn mà thương thay cho số phận bị tư bản đày đọa của nó, cả tháng không ngóc nổi đầu khỏi mớ công việc, vậy mà vừa gập được màn hình máy tính lại đã chạy ngay sang tiệm tôi mọc rễ. Tôi đặt một bàn ngập ngụa đồ ăn, vừa nhìn con bạn hăng say oánh chén, vừa lấy đà khiêng một bao đất về kho.
“Ê, mà mày ăn uống gì chưa đấy?”
Phương nhả miếng đùi gà cắn dở ra, chỉ vào mặt tôi mà hỏi. – “Sao mặt mũi nhợt nhạt thế kia?”
“Lúc chiều có gặm một quả táo cầm hơi rồi, yên tâm.”
“Trời đất, giờ này người ta đi ngủ luôn rồi, thế mà từ chiều đến giờ mày vào bụng được một quả táo?”
Nói rồi nó ấn tôi xuống ghế, mở nắp hộp cơm gà dí vào mặt tôi, ánh mắt ra chỉ thị: ăn hoặc bị kẹp cổ.
Tất nhiên là tôi chê mạnh vế thứ hai, dưới sự giám sát của Phương đin ăn bằng hết hộp cơm, không chừa lại lấy một cọng hành.
Nghĩ cũng buồn cười, tôi xót xa cho bạn mà chẳng nhìn lại mình. Lúc nào cũng vậy, cửa tiệm càng về cuối năm sẽ càng quá tải, đến cả thời gian ngồi xuống ăn hẳn hoi một bữa, tôi cũng không có. Đấy là tụi trẻ trâu đã vô cùng cố gắng ủn mông nhau, cộng thêm cả Phong giúp khuân mấy chậu cây nặng ơi là nặng. Thế mà tiến độ công việc vẫn chưa đâu vào đâu, nào là trang trí cửa hàng, nhập sản phẩm mới, xử lý đơn bị trả về, đủ các thứ chuyện làm tôi lo nghĩ bạc cả đầu.
“Mà lão nhà mày đâu?” – Phương cầm cái đùi gà lên gặm tiếp, cạp hai phát, còn lại mỗi khúc xương trơn bóng.
“Họp.” – Tôi lừ mắt nhìn đứa bạn đang ăn như hổ đói trước mắt, bất lực cầm khăn giấy lau đi vết nước chấm bên miệng nó. – “Cuối năm mà, bận lắm.”
“Ờ.” – Nó gật gật đầu, cầm cái đùi gà thứ hai lên, ngoạm một miếng to, rồi như chợt nhớ ra gì đó lại buông miếng thịt xuống. – “À, Khoa, tao bảo, mày chuẩn bị gì cho giáng sinh chưa?”
“Không thấy em đang chết đuối trong đơn hàng đây hả chị hai? Mọe, việc đâu mà lắm thế không biết? Làm hùng hục như trâu húc mả vẫn không xong!”
Tôi rất hồn nhiên xả nỗi bực tức, không để ý Phương đã đến sau lưng mình từ lúc nào.
“Chị đang hỏi kế hoạch giáng sinh của mày với lão kia kìa, không định làm gì cho nó bùng cháy hả?”
Từ xưa đến nay, con bạn tôi hầu như không có chút hứng thú nào dành cho chuyện tình trường của bản thân, nhưng lại rất thích làm bà Nguyệt bày mấy trò sến sẩm cho những cặp đôi khác, đúng kiểu huấn luyện viên thì không ra sân. Mấy hôm trước nó vừa gửi cho tôi một danh sách dài ngoằng “những việc nhất định phải làm để hâm nóng tình cảm trong những ngày đông giá rét”, tôi xem đến khờ cả người ra, cảm thấy cái nào cũng sến vượt sức chịu đựng nên gạt đi luôn, nào ngờ Phương vẫn còn tâm huyết lắm. Tiếc là lần này tôi lại làm nó thất vọng rồi.
“Chịu, tao không làm nổi đâu. Á á á, đờ mờ mày nữa, buông bố ra!!!”
Cổ lại bị kẹp gọn bởi lực tay khủng khiếp của Phương đin, tôi vừa đau vừa ngơ ngác, rốt cuộc là tôi đắc tội nó câu nào cơ chứ?
“Đồ đần này, ở cũng ở chung rồi, ngại ngùng cái gì hả? Yêu thì phải thể hiện ra cho người ta thấy chứ, mày ấy, suốt ngày cây với cối, chừa lại chút tâm trí bồi đắp tình cảm thì chết à?”
Phương thở dài ngao ngán, cuối cùng cũng chịu buông tha cho cái cổ tội nghiệp của tôi. Nó nói đúng, yêu thì nên thể hiện ra, nhưng kiểu thể hiện của tôi khổ nỗi chẳng giống người bình thường chút nào. “Em yêu anh”, “anh yêu em”, mới nghĩ thôi tôi đã nổi hết cả da gà da vịt, nói gì đến thốt ra thành lời. Tôi ấy mà, càng yêu ai lại càng thích mắng người đó, cái tính nết này mãi không sửa được.
“Tao chọn được quà rồi, chắc chắn là quà xịn. Còn mấy cái trò tỏ tình dưới ánh nến kia, mày tha cho tao đi, tao thà chết còn hơn.”
Đêm giáng sinh cách sinh nhật Phong đúng bốn ngày, anh nói với tôi là hôm đó sẽ tổ chức luôn một thể. Giáng sinh đầu tiên dưới cùng một mái nhà, sinh nhật đầu tiên bên nhau,… Đặc biệt quá, tặng quà bình thường sao mà được. Cho nên tôi cũng phải vò đầu bứt tóc nghĩ ngày nghĩ đêm mới có ý tưởng rồi lên kế hoạch thực hiện, tâm huyết cực kỳ.
Thấy Phương có vẻ xuôi xuôi, tôi giơ điện thoại ra định cho nó xem kế hoạch của mình. Trùng hợp là đúng lúc đó, từ sau lưng lại lọt vào một chút tiếng xe cộ, sau đó là tiếng bước chân.
Giờ này mà đến đây thì chỉ có thể là Phong thôi. Tôi hốt hoảng tắt ngay màn hình trước khi bị phát hiện, quay lại mỉm cười với anh. Khuôn mặt kia đã quá quen thuộc, nhưng đôi lúc vẫn đẹp đến mức khiến tôi sửng sốt vô cùng.
Anh cũng đang cười, tay áo được xắn lên đến khuỷu, lộ ra bắp tay rắn chắc với những đường gân tinh tế ẩn hiện theo từng chuyển động.
“May ghê, vẫn kịp mua cho em nè.”
Tôi nhìn hộp kem chanh phủ đầy hơi lạnh trong hộp giữ nhiệt, lại nhìn sang Phong. Đã muộn như vậy rồi mà…
Phương và tụi nhóc nhân viên cũng có phần. Kiểu gì sáng mai khi mở tủ lạnh ra, chúng nó cũng sẽ mở dàn hợp xướng ngợi ca sự vĩ đại của người yêu tôi cho mà xem. Còn bạn “chí cốt” của tôi á? Chưa gì đã thấy nó đứng cài nón bảo hiểm trước cửa tiệm rồi phóng xe chạy đi mất dạng rồi. Lủi nhanh gớm, đến cả một câu chào với thằng em ruột thừa cũng tiết kiệm.