Giữa Vườn Xanh Có Một Quả Chanh - Bạch Tuộc Không Biết Bơi (Lthuy21) - Chương 53
“Anh đã bảo bố anh dạy con rất khác người mà. Bố bảo anh lúc nào cũng biết tiến biết lùi, ăn nói khôn khéo. Nhưng khéo quá thì dễ thành giả tạo.”
“Xung quanh anh chỉ toàn những người hệt như anh thôi. Ai cũng như ai, tươi cười nhưng xa cách, lâu dần anh chẳng còn thích nói chuyện nữa.”
“Chỉ có em là khác.”
Anh nói, nâng cánh tay nghịch nghịch trên tóc tôi.
“Anh cảm thấy trò chuyện với em rất thoải mái, ngồi nghe em nói thôi cũng đủ vui rồi. Không rõ là vì sao nữa, chỉ biết là từ khi gặp em, ngày nào anh cũng muốn nghe giọng em hết.”
Hồi mới quen biết, tôi cứ thắc mắc mãi, việc gì anh phải đích thân ghé qua tiệm chỉ để hỏi mấy chuyện vặt vãnh hoàn toàn có thể tìm thấy câu trả lời trên mạng. Nhưng giờ thì tôi hiểu rồi, là do đôi tai này từ bé đến giờ đều được rót vào toàn những lời ngon tiếng ngọt. Thoạt tiên thì có vẻ dễ chịu, nhưng đặt tôi vào vị trí đó, có lẽ đôi lúc sẽ rất thiếu cảm giác an toàn, hoang mang không biết đâu mới là lời thật lòng.
Chẳng bù cho tôi, hè nào cũng được đi xem bà ngoại giao lưu ngôn ngữ đậm tính dân tộc với mấy sạp rau, sạp cá cạnh nhà, chứng kiến bọn họ mới hôm trước lật hết gia phả nhau lên để hỏi thăm, đến hôm sau đã í ới lập hội chửi sang hàng thịt đối diện. Bởi thế, tôi chẳng nói trôi chảy được câu nào dịu dàng hoa mỹ, càng không có khả năng kiểm soát lời lẽ khi tức giận, chỉ có thể dùng hành động mà bù đắp lại. Thật may là vẫn còn ôm cái mỏ hỗn mà sinh tồn được đến giờ phút này, và thật may là gặp được một người như Phong.
“Nhưng mà còn một lý do nữa.”
Đột nhiên anh thấp giọng xuống đầy bí hiểm, thấp thoáng trên mặt còn có chút ý cười.
“Là…?”
“Anh vừa được nghe kể, lúc em chửi Côn Liền, khí thế y hệt như mẹ anh chửi nhau với mấy cô ve vãn bố hồi trẻ. Mẹ cuối cùng cũng tìm ra truyền nhân, tự hào cực kì luôn nhé. Cốc nước anh đưa cho em lúc đó cũng là mẹ rót đấy.”
“Hả?”
Tôi ngẩng đầu dậy, choáng váng đến suýt lăn xuống đất, may là Phong đỡ kịp.
“Khó tin đúng không? Ngày trước bố đẹp trai nhất nhì làng, lại còn đàn giỏi hát hay, người theo đuổi nườm nượp. Mẹ anh thì trông nhỏ nhắn thế thôi nhưng thiện chiến lắm, không ngán một đối thủ nào cả. Tổng cộng năm cô tình địch, lần lượt bị mẹ mắng cho tức nghẹn. Bố anh thấy vậy thì mê như điếu đổ. Mà không phải mỗi bố, cả làng hồi đó ai cũng ấn tượng hết, sâu sắc đến nỗi, giờ về quê vẫn có người nhận ra ‘cái cô người yêu ghê gớm của anh Đức’ đấy.”
Tôi thật sự không tin nổi người phụ nữ hiền hậu mình vừa gặp khi nãy lại có một quá khứ hào hùng đến vậy. Chẳng trách Phong hấp thụ tinh hoa ngôn ngữ của tôi ngày này sang tháng nọ không biết chán, đây rõ ràng là truyền thống gia đình rồi còn gì! Cứ tưởng tôi thừa hưởng gen miệng lưỡi máu chiến của bà ngoại đã lạ lùng lắm rồi, giờ mới biết đến chuyện đam mê ăn chửi cũng di truyền được.
“Bố bảo ánh mắt của anh lúc nhìn em đứng chửi cứ sáng như đèn pha ô tô vậy, trước đây bố mẹ chưa từng thấy anh như vậy.”
Lăn lộn bao năm trên thế gian, hóa ra cũng có người đam mê nghe tôi mắng đến mức này, niềm vui sướng lồ lộ không thèm che giấu luôn mà. Tôi thấy vừa thương vừa buồn cười, nhưng như thường lệ, sẽ không kể cái phần “thương” ra ngoài miệng đâu. Thay vào đó, tôi ngả dần đầu lên cánh tay anh, duỗi ngón trỏ vuốt dọc xương hàm anh, thả bõm một câu:
“Bệnh nặng lắm rồi.”
Phong bật cười, cúi thấp đầu để tôi không phải với tay lên, giọng trầm xuống:
“Ừ, bệnh nặng lắm đấy, em chữa cho anh đi.”
“Muốn chữa kiểu gì đây? Ăn mắng hả?”
“Không. Ăn cái khác.”
Vốn dĩ phổi đã lấy đẫy hơi, cơ miệng đã bắt đầu khởi động, tôi chuẩn bị từ ngữ để “chữa bệnh” cho Phong, nhưng cái bầu không khí này hình như có gì đó…không đúng lắm thì phải. Ánh trăng trên bầu trời bị che khuất bởi khuôn mặt Phong càng lúc càng gần, gần đến mức đầu mũi chúng tôi có thể chạm nhau chỉ trong tích tắc.
“Anh…làm sao đấy? S…sao càng ngày…càng sát rạt lại thế?”
Não bộ tôi ngưng trệ hoàn toàn, kéo theo là tay, chân, mắt, mũi, miệng đồng loạt đình công. Bản năng sinh tồn khiến tôi rất muốn chạy trốn, nhưng không cách nào nhúc nhích được một mi-li-mét, chỉ có thể tiếp tục nằm ngơ ngác tại chỗ.
Có bàn tay ấm đỡ lấy vai tôi, trên trán là nụ hôn phớt, giống như vừa rơi xuống một cánh hoa mỏng. Chết thật, đâu phải lần đầu được hôn trán đâu, sao má lại nóng ran lên thế?
Tôi chưa từng thấy Phong như thế này trước đây, đôi mắt kia tựa như bầu trời trước cơn bão, vừa hiền hòa xoa dịu lại vừa có chút dữ dội bị kiềm chế. Anh cứ nhìn tôi mãi, cái nhìn thẳm sâu như đang muốn tìm mấu nối cho nhịp đập giữa hai trái tim.
“Anh ơi?” – Tôi không rõ vì sao mình lại gọi anh nữa, chỉ là đột nhiên muốn gọi như thế thôi.
Ánh mắt Phong dịu xuống, thêm vào đó là nhiều phần yêu chiều, bảo vệ.
“Em có biết mỗi lần em gọi như thế, tim anh đều mất kiểm soát không?”
Hạnh phúc nhường nào mà có thể biểu hiện ra ánh mắt mềm mại đến vậy? Tôi càng nhìn lại càng lún sâu, muốn đắm mình trong thời khắc này mãi. Đây là ánh mắt đáp lại tiếng gọi của tôi, chỉ dành cho mình tôi thôi, phải không?
“Anh ơi.”
“Ơi.”
Đây là ánh mắt đáp lại tiếng gọi của tôi, chỉ dành cho mình tôi thôi.
Tôi thấy mình dở hơi lắm rồi, gọi một tiếng cũng đủ cho trái tim hân hoan nhảy vọt lên tận ngọn cây. Người trước mặt tôi hình như cũng không khá khẩm hơn là bao, dường như có thể nghe thấy tiếng thở ngày một trầm xuống, tiếng nhịp tim đập loạn của anh ngay bên tai.
Ngay vào lúc thời gian như ngưng đọng, tôi thấy gáy mình được nâng nhẹ, và dáng hình thân thuộc phía trước hoàn toàn phủ lấy tôi.
Sức nặng từ vai Phong khẽ ghì xuống, cánh tay rắn chắc của anh bao bọc quanh tôi, đầu mũi cao thẳng của anh khẽ cọ vào cánh mũi tôi, tất cả tôi đều nhận thức được hết. Thế nhưng kể từ khoảnh khắc đôi môi ấy tiến lại gần, tri giác tôi như biến mất. Trên môi là xúc cảm gì đó thật lạ kì, giống như có bao nhiêu sự mềm mại vỗ về anh đều dành cho tôi hết, chẳng cần hồi đáp. Mọi thứ xung quanh giờ đây vừa rõ ràng vừa mờ nhạt, tôi cũng chẳng cắt nghĩa được là cảm giác gì nữa.
Hồi cấp ba, tôi kì thị mấy cuốn sách ngôn tình sến súa của Phương đin bao nhiêu thì bây giờ lại mong chộp được một cuốn ngay lập tức bấy nhiêu, để xem lúc hôn người ta phản ứng thế nào. Chứ tôi chịu thua rồi, nằm xụi lơ, tứ chi như dây leo mềm oặt vô tri vô giác. Duy chỉ có quả tim là không chịu yên ổn trong lồng ngực, tự dưng bao nhiêu tình cảm ồ ạt như lũ cuốn đến, tôi sợ mình sẽ nổ tung mất.
May thay, hôm đó trong vườn không có cái gì nổ tung hết. Nhưng tôi đã hứa với lòng rồi, tôi sẽ không kể nốt khúc sau xảy ra những gì đâu. Đờ mờ, xấu hổ chít đi được!!!