Gió Xuân Cũng Bỏ Qua Người Và Ta - Khuyết Danh - Chương 13: Tiệc trăm ngày
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Vị Thái Tử hiền hoà đơn thuần năm đó hiện giờ đã trở thành người đứng đầu thên hạ, cũng trở thành chủ nhân của ta. Có thể bởi vì xuất thân từ chi thứ, lại là người đa nghi, mỗi ngày hắn đều lo âu phiền muộn, không thể có một giấc ngủ ngon.
Lo lắng các cựu thần(*) Nội Các do Tô Dư Khánh dẫn đầu không nghe theo sự sai khiến của mình.
(*) quan to của triều đại trước còn ở lại phục vụ cho triều đại nối tiếp
Lo lắng sẽ bị Canh Hôn Hiểu của Đô Sát Viện trình bản tham tấu(*).
(*) tấu vạch tội
Càng lo lắng những Phiên Vương kia thấy hắn có cùng xuất thân mà cũng có thể làm Hoàng Đế, nảy sinh lòng khác, làm loạn phạm thượng.
Một khi lòng Hoàng Đế đã có bất an, thiên hạ theo đó mà sinh dị động. Dù là người ở bên cạnh hầu hạ như ta cũng có thể cảm nhận được tâm tư dần trở nên thâm trầm của hắn, cảm nhận được mọi thứ xung quanh đang bị điên cuồng cắt giảm, sau đó bị hắn thu về tay.
Phụ thân nói đúng, bão táp dường như đã bắt đầu tích tụ, chỉ là khi đó vẫn chưa có người phát hiện ra mà thôi.
*
Nội loạn Tác-ta bắt đầu từ mười lăm năm trước, phía biên quan của ta với Tác-ta cũng không có một ngày yên bình.
Cho đến tận khi bộ tộc mới tên Thổ Mặc Đặc xuất hiện, Yểm Đáp ở núi Thanh Sơn lên làm Khả Hãn, Tác-ta mới rốt cuộc quy về một mối.
Triệu Kỳ nhân cơ hội đó liên hợp với Ninh Hạ, cùng lúc tấn công dọc tuyến biên cương yếu địa của Tác-ta. Tác-ta đã ở trong chiến hoả mười mấy năm, khắp nơi hoang tàn, thậm chí là nói, trở nên ghét chiến tranh.
Yểm Đáp lên làm Khả Hãn, đạt được đỉnh cao của mong ước, không còn lòng hiếu chiến nữa, ba tháng sau gửi thư cầu hoà đồng ý quy phục, mỗi năm tiến công cho Thuận Thiên Phủ.
Triều đình và bách tính đều vui mừng.
Hoàng Đế cùng với Nội Các và Lục Bổ thương nghị rất lâu trong Dưỡng Tâm Điện, bàn xem nên nhận sự quy hàng của Yểm Đáp như thế nào, phong hào gì cho Yểm Đáp, ai đi chủ trì đại lễ thụ phong đó.
Đến tận nửa đêm, mọi người mới ra về.
Ta lệnh người đóng cửa lớn trước điện, tắt đèn, Ngọc Tuyền thì thay xiêm y cho Hoàng Đế. Ngày hôm nay cuối cùng cũng kết thúc, ta bèn xin cáo lui rời đi.
Hoàng Đế bỗng gọi ta lại.
Ta cung kính hỏi: “Chủ tử còn chuyện gì cần phân phó ạ?”
“Trẫm nghe nói… Năm đó Thái Thượng Hoàng vốn có ý để Triệu Kỳ trở thành Thái Tử?” Hắn hỏi.
Ta ngẩn ra.
Giọng nói của hắn bình thản, không tỏ rõ là thái độ gì.
Tuy đây không phải chuyện ai cũng biết, nhưng cũng không phải bí mật gì không thể cho ai biết. Nhưng ở thời điểm Triệu Kỳ vừa lập công lớn này nhắc đến, ít nhiều vẫn mang theo sự tế nhị khó nói.
Ta cẩn thận trả lời: “Đúng là có việc này.”
Hoàng Đế thay xong đồ ngủ, ngồi ở cửa sổ, nhẹ nhàng vỗ khung cửa, thở dài một tiếng: “May mắn quá… May mà không phải hắn… Nếu không người đang ngồi ở đây được Phương Kính ngươi hầu hạ sẽ là Triệu Kỳ rồi.”
Ta quỳ phục xuống, đầu chạm đất, nói một câu “Nô tài hoảng hốt”.
Hoàng Đế bật cười: “Ai là chủ tử thì hầu hạ người ấy, chuyện này không đến lượt ngươi lựa chọn. Trẫm cũng chỉ thuận miệng cảm khái một câu, không có ý gì khác. Ngươi lui xuống đi.”
Ta tạ ơn rồi đi ra ngoài cửa điện.
Đứng trong sân, ánh trăng như sương lạnh chiếu ra cái bóng của ta.
Hồi lâu mới giật mình nhận ra sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nhớ lại những lời phụ thân nói trước khi đi… Cuối cùng thì dấu hiệu ấy đã xuất hiện rồi, có lẽ cũng đã đến lúc ta từ bỏ đỉnh cao giữ lấy thân mình.
*
Hài tử mới sinh của Túc Vương được báo lên Tông Nhân Phủ, cần phái người đi tham dự tiệc trăm ngày. Ta nhận nhiệm vụ này từ Bệ Hạ, đi Khai Bình.
Mười ngày sau, tại tiệc trăm ngày tổ chức trong Túc Vương phủ.
Bên trong tiếng chúc mừng liên tục không ngớt.
Ta mang theo ban tặng của Bệ Hạ đến, vừa hàn huyên mấy câu với Túc Vương thì chợt nghe từ ngoài cửa có tiếng báo, nói là Phúc Vương đã đến.
– – Nhẩm tính ngày, lẽ ra hẳn phải đang ở Quy Hoá Thành dự điển lễ thụ phong lên Thuận Nghĩa Vương của Yểm Đáp, thế nào lại đến Khai Bình rồi?
Những người vây quanh ta không có ai là chưa từng nghe đến tên tuổi lẫy lừng của Phúc Vương, ngạc nhiên đến nỗi đều tràn ra cửa đại điện.
Xung quanh ta trở thành trống không, cũng quay đầu lại nhìn.
Hắn từ ngoài điện tiến vào, phong trần mệt mỏi, hẳn là đã đi một đoạn đường xa đến đây.
Hắn vào đến cửa, lại không để ý người xung quanh, chuẩn xác mà phóng tầm mắt về phía ta
Ánh trăng ngoài cửa tựa như vô cùng quyến luyến hắn, nán trên bờ vai hắn không chịu rời đi, chỉ trong nháy mắt đã nhuộm trắng áo choàng của hắn, áo giáp của hắn, bảo kiếm bên hông và cả hai bên tóc mai.
Chỉ một ánh mắt này.
Thời gian đã trôi qua mười hai năm.
Chúng ta đều già rồi.
Hắn chuyển dời tầm mắt, tháo bội kiếm bên hống xuống ném cho phó tướng vừa theo sát phía sau bước vào. Túc Vương chủ động bước ra hành lễ, ngạc nhiên hỏi hắn: “Nghe nói Vương thúc đang ở Quy Hoá Thành, thế nào lại đến Khai Bình này rồi? Hoàng Thượng… đã chuẩn chưa…”
“Chuyện Quy Hoá Thành coi như đã xong, trên đường quay về Cam Châu nghe nói Túc Vương phi lại sinh hạ một hài tử, lòng ta vui vẻ bèn muốn đến đây, không nghĩ nhiều như thế. Đi theo đường mòn, ra roi thúc ngựa ngày đêm chạy tới. Tối nay thăm đứa bé, ngày mai đi ngay.” Triệu Kỳ cười nói, “Không làm trễ nải bữa tiệc này của ngươi chứ?”
Túc Vương cười to: “Vương thúc đến đây, bữa tiệc này mới đúng chất là chuyện mừng!”
Nói xong thì sai người mang thêm rượu ngon lên, mọi người ngồi xuống bắt đầu ăn uống nói cười, bầu không khí mỗi lúc một náo nhiệt.
Túc Vương xếp ta ngồi bên trái chủ toạ, lại mời Phúc Vương ngồi bên cạnh ta.
Triệu Kỳ lên tiếng chào hỏi: “Không ngờ lại gặp được Chưởng ấn ở Khai Bình này.”
“Hồi đầu năm nghe bên Bộ Binh nói Vương gia bị thương ở eo, không biết đã khỏi chưa?” Ta đáp lễ rồi hỏi hắn.
“Vết thương cũ mà thôi.” Hắn đáp, “Để Chưởng ấn lo lắng rồi.”
Hắn rót rượu vào bát, sai người bưng đến trước mặt ta: “Nào, Chưởng ấn, cùng uống.”
Rượu kia mát lạnh, phản chiếu bóng trăng lay động.
Ta bưng bát rượu nhìn một lát, hành lễ với hắn: “Tạ Vương gia ban rượu.”
Sau đó uống một hơi cạn sạch.
Bóng trăng kia dường như cũng bị ta nuốt vào bụng, cay xè lại lạnh lẽo.
*
Rượu uống được một nửa thì Túc Vương phi bế đứa bé đi ra, đứa nhỏ kia trắng trẻo mịn màng, cực kỳ đáng yêu. Ánh mắt nhiễm sát khí của Triệu Kỳ thoáng cái trở nên mềm mại, cởi áo giáp ra, cẩn thận nhận lấy đứa bé bế trong lòng.
Đứa bé như cảm nhận được mở to mắt, cầm lấy ngón tay của Triệu Kỳ ngậm vào miệng, sau đó thf cười hì hì.
Túc Vương thấy vậy, nói với hắn: “Ấu tử còn chưa được đặt tên tự, nếu Vương thúc đã đến thì đặt cho nó một cái tên đi ạ.”
Triệu Kỳ hơi trầm tư, ánh mắt nhìn về phía đứa bé vô cùng dịu dàng: “Hải hàm địa phụ, sơn trì uyên đình(*)… Gọi là Triệu Uyên đi, thế nào?”
(*) Đại loại là:
Như biển rộng dung nạp trăm sông, như mặt đất ôm lấy vạn vật – Hàm ý người độ lượng sâu rộng, tài năng khác biệt
Tựa núi non cao ngất sừng sững, tựa nước hồ sâu mà bất động – Hàm ý người đoan chính chuyên chú, tài đức vững vàng
“Triệu Uyên.” Túc Vương cười đáp, “Tên rất hay! Vậy thì gọi là Triệu Uyên!”
*
Tiệc trăm ngày cuối cùng cũng kết thúc.
Trong đại điện trống trải lạnh lẽo, chỉ còn lại đám người hầu tất bật dọn dẹp.
Túc Vương sắp xếp chỗ nghỉ cho ta trong một viện của Vương phủ, ta bèn tự mình đi trước.
Ra khỏi đại điện, mỗi một miếng gạch bằng cẩm thạch lát ở quảng trường rộng phía trước đều được ánh trăng nhuộm thành màu sương, ánh trăng trắng bạc khiến người ta vô cớ cảm thấy cô đơn quạnh quẽ.
“Đang nghĩ gì thế?”
Không biết hắn đã đi đến bên cạnh ta tự bao giờ, đứng song song với ta.
Ta nhìn sang hắn: “Đang nghĩ, Vương gia nếu muốn có hài tử thì thú thê là xong, tuổi này của ngài vẫn còn kịp sinh đầy nhà con cháu. Hoàn toàn không cần vì con của một người họ hàng mà bôn ba tám trăm dặm chạy đến chúc mừng.”
Hắn dở khóc dở cười, hồi lâu sau mới trả lời ta: “Ta đưa ngươi về.”
“Được.” Ta không từ chối.
*
“Ngài không nên đến Khai Bình. Ngài là công thần vừa dẹp loạn Tác-ta, Hoàng Đế đa nghi, ắt hẳn đã sinh lòng kiêng kỵ với ngài.” Ta vừa đi vừa nói, “Bây giờ ngài lại tự ý chạy từ Quy Hoá Thành đến Khai Bình, Hoàng Đế sẽ nghĩ thế nào?”
Hắn ngược lại rất bình tĩnh.
“Chuyện này ta cũng đã nghĩ đến.” Hắn nói “Chỉ là những năm này, ngoại trừ lúc trên chiến trường có thể tuỳ ý làm theo ý mình, chỉ cần về đến Cam Châu là phải luôn luôn thận trọng, thật sự có hơi chán ngán… Đến cũng đến rồi. Hoàng Đế cảm thấy thế nào là chuyện của hắn. Ngược lại là ngươi…”
“Ta làm sao?” Ta nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của hắn, hỏi.
“Tân đế không phải người dễ đối phó, ta ở Cam Châu đã cảm nhận thấy sức ép rất lớn từ Kinh Thành. Ngươi còn ở ngay bên cạnh Hoàng Đế, sẽ khó khăn hơn rất nhiều.”
“Vẫn ổn.” Ta nói, “Ta đã lớn tuổi, cũng sắp nên từ quan lui về. Tương lai, nội giám nha môn có thể giao cho Ngọc Tuyền và Đỗ Lỗi. Nhường vị trí lại cho đám người trẻ tuổi bọn họ đi. Lần này ta hồi kinh… chuẩn bị sẽ cáo lão trí sĩ.”
Bước chân hắn hơi dừng lại.
Ta cũng dừng lại, nương theo ánh trăng nhìn hắn.
“Sau đó thì sao, ngươi sẽ đi đâu? Hồi hương sao?”
Ta lắc đầu: “Ngài biết mà, ta không có quê hương để quay về.”
“Vậy ngươi có suy nghĩ đến…” Hắn hơi kích động, tiến lên một bước, ánh mắt nóng bỏng nhìn ta.
Ta ngắt lời hắn: “Vương gia, ta không thể đi Cam Châu.”
Hắn hơi ngẩn ra.
“Ta không thể đi Cam Châu, ta thậm chí còn không thể rời khỏi Kinh thành.” Ta tránh đi ánh mắt hắn, trong lòng có không đành, “Hoàng Đế sẽ không cho phép ta đến cậy nhờ ngươi.”
Bởi vì là Triệu Kỳ, là Triệu Kỳ trước đây suýt thì đã trở thành Thái Tử, là Triệu Kỳ nắm trọng binh trong tay, tên tuổi đang lúc thịnh nhất, chỉ cần vung tay hô một tiếng là có thể xưng thành dòng dõi chính thống, trở thành Cần Vương thay đổi triều đại.
Hắn rõ ràng là đại anh hùng bước ra từ biển máu, vì bách tính mà chém ra một đường sống.
Nhưng hắn cũng là cái gai trong mắt Hoàng Đế.
Để nhổ cái gai này, Hoàng Đế có lợi dụng bất kể chuyện gì, bất cứ người nào có thể lợi dụng.
Bao gồm ta.
Ta dặn dò hắn: “Hoàng Đế kiêng kỵ các Phiên Vương, trong lòng đã có kế hoạch từng bước đoạt lại đất phong, không biết khi nào… Ngươi ở Cam Châu nhất định phải cẩn thận.”
“Ta hiểu.” Hắn nói, “Nếu đã như vậy, sau khi ngươi hồi kinh… sau khi hồi kinh, ta lại viết thư cho ngươi.”
Ta lắc đầu: “Không cần viết nữa. Nếu ta đã trí sĩ(*) thì không còn lại quyền lực gì cả, chỉ cần Hoàng Đế muốn cầm tù ta, thì sợ rằng một chữ một câu cũng sẽ không cho đưa đến trước mặt ta. Ngươi càng viết nhiều thì sẽ chỉ càng khiến Hoàng Đế đề phòng ngươi.”
(*) về hưu
“Nhưng như vậy mới có thể giữ mạng cho ngươi.” Hắn cực kỳ bướng bỉnh.
Ta nhất thời nghẹn lời, cuối cùng chỉ còn lại hai chữ: “Xin lỗi.”
“Ngươi xin lỗi cái gì?”
“Nếu không vì kết giao với ta thì ngươi sẽ không phải cô độc cả đời, mạch này của Phúc Vương cũng không đoạn tuyệt tại đây. Lại càng không cần bị hai vị Đế Vương trước sau kìm hãm.”
“Lời này phải là ta nói.” Triệu Kỳ trầm mặc rất lâu, giọng nói khàn khàn, “Có lúc ta nghĩ, có phải vì kết giao với ta mà ngươi mới càng chịu nhiều gian nan hơn không.”
Ta cười: “Ngươi nhầm rồi. Gian nan của ta đã bắt đầu từ khi ngươi không chịu làm Hoàng Đế.”
Hắn sững sờ hồi lâu, cuối cùng thở dài: “Ngươi nói đúng.”
*
Có một thời gian rất dài ta luôn cho rằng chúng ta sẽ không gặp lại nữa. Nhưng lại không nhịn được mà suy đoán, nếu như gặp lại, thì sẽ là tình cảnh gì.
Là buồn? Hay là vui?
Hiện tại rốt cuộc đã gặp lại rồi, tán gẫu xong chuyện sống chết của đời người, tiếp theo đi dưới ánh trăng, không buồn không vui.
Một lúc sau, tự nhiên lại chuyển thành tán gẫu việc nhà, như những người bạn cũ lâu ngày gặp lại.
“Ngươi còn nhớ tổng binh Cam Châu Khám Diệc Thăng không? Năm ngoái hắn… đã chết ngoài tường biên. Ta nhận nhi tử của hắn là Khám Ngọc Phụng làm nghĩa tử. Ngươi xem, ta cũng có nhi tử.” Hắn nói.
“Ngọc Tuyền giờ đã là thái giám chưởng điện ở Dưỡng Tâm Điện, là nội thần thân cận nhất bên cạnh Hoàng Đế. Đức Bảo đi Triều Thiên Quan làm đạo sĩ, nghe nói rất tự tại.” Ta nói.
“Ta đi Quy Hoá Thành của Tác-ta, bên đó được xây dựa theo Thuận Thiên Phủ, rất khí phái.” Hắn nói. Đam Mỹ Hài
“Ta mang theo bánh sữa và rượu, ngươi hồi kinh nhớ mang một ít về.” Hắn lại nói.
Ta im lặng lắng nghe, chậm rãi bước về phía trước.
Chiếc bóng dưới mặt đất hợp lại thành một.
Dưới ánh trăng mờ, tuy hai mà một.
Đáng tiếc, đường có xa đến mấy thì cũng đến lúc phải đi hết.
Ta về đến nơi nghỉ của mình rồi.
Hắn hỏi ta: “Bao giờ ngươi đi?”
Ta dừng chân: “Sáng mai.”
“Ngày mai ta cũng quay về Cam Châu.”
“Ừ.”
Hắn nương theo ánh trăng nhìn ta, nâng tay vuốt ve trên trán ta, tựa như trên đó có thứ gì đó dính vào, nhưng ta biết là không có.
Duy chỉ có dấu vết của năm tháng.
Ánh mắt hắn tựa như có ngàn lời muốn nói, cuối cùng lại chỉ nói ra một câu: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừ.” Ta nói.
*
Sáng sớm hôm sau, chúng ta cùng nhau ra khỏi Khai Bình.
Chỉ là hắn phải đi quan ngoại về Cam Châu, hướng Bắc.
Mà ta, đi quan đạo trở về Kinh thành, hướng Nam.
Chia tay tại đây.
“Ta đi đây.” Hắn nói.
“Ừ.”
Đi qua nửa đời, vô số khúc mắc và nhớ nhung, đến cuối cùng, chỉ còn lại một cuộc đối thoại như thế.
Hắn dẫn ngựa sắp đi.
Ta lại hỏi hắn: “Ngươi rất ít khi lỗ mãng như vậy. Ngươi không thể nào không biết Hoàng Đế có thái độ gì với ngươi, càng không nên chạy đến bữa tiệc này, là… nghe nói ta ở Khai Bình sao?”
Hắn cười với ta.
“Ừm.” Hắn thấp giọng đáp, “Bất kể thế nào, muốn gặp ngươi.”
Mặt trời dần lên.
Xua đi sương mù sáng sớm.
“Bắc Xuyên, bảo trọng.”
Hắn đứng trong ánh nắng nhạt nhoà, cúi người một cái thật sâu với ta, sau đó xoay người nhảy lên ngựa, đầu cũng không quay lại rời đi.
Đây là lần cuối cùng gặp lại Triệu Kỳ ở kiếp này của ta.