Gió Xuân Cũng Bỏ Qua Người Và Ta - Khuyết Danh - Chương 11: Bảo trọng
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Ta cùng hắn về Phúc Vương phủ.
Hắn lấy mũ trùm đầu trên xe đội cho ta, lại dùng cái đuôi mũ bằng lông hồ ly quấn lên che một nửa khuôn mặt ta, mới đưa ta xuống xe ngựa. Ta được bọc quấn kín kẽ, đến tận khi vào đến phòng mới coi như được thở một hơi.
“Vương gia đây là sợ bị người ta biết đang dây dưa với một thái giám, ảnh hưởng đến thân phận của ngài sao?” Ta hỏi hắn, “Nếu đã như vậy thì cần gì phải đợi đến tận bây giờ, tốt nhất là mau chóng cắt đứt quan hệ, mới coi như ổn thoả.”
“Ngươi rõ ràng biết không phải.” Hắn trả lời ta.
Ta biết, nhưng ta vẫn muốn nghe hắn tự mình nói ra.
“Ngươi thân là chưởng ấn của Ti Lễ Giám, tay nắm quyền cao chức trọng, đắc tội không ít quyền quý khác. Sở dĩ nội các Phố Dĩnh và các lão thần tha cho ngươi, chẳng qua là vì thấy ngươi không thể tự mình lay chuyển cái gì, phải dựa vào Đế Vương mà sống, chung quy quyền lực vẫn hữu hạn.” Hắn vững vàng nói, nắm tay ta đi vào hậu thất.
“Hiện giờ nếu như để người ta biết được ngươi và ta có quan hệ không bình thường, thái độ của nội các đối với ngươi chắc chắn sẽ thay đổi.”
“Cha nuôi ta và Phố Dĩnh là bạn tốt, đối với Tô Dư Khánh lại có ơn tái tạo. Ai dám làm gì ta?” Ta trả lời hắn.
“Ngươi hẳn rõ ràng hơn ta, đây đều dựa trên tình nghĩa thiết lập với Phó tiên sinh. Nhưng ta là Phúc Vương, tay cầm hai mươi vạn trọng binh, không lâu trước mới đánh bại Ngoã Lạt và Tác-ta, thanh thế đang trên đỉnh… Ta nói dễ hiểu thế này đi, nếu Cam Châu có động tĩnh khác thường, triều đình chắc chắn sẽ thấp thỏm không yên.” Hắn dẫn ta ngồi xuống giường, bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh, hơi dừng lại, mới tiếp, “Sức mạnh khiến người ta e ngại như vậy, nếu giao cho chưởng ấn Ti Lễ Giám vốn đã nắm quyền hành lớn trong tay, không thể nghi ngờ chính là đang tặng cho ngươi một thanh kiếm tốt. Dù tình nghĩa có tốt đến mấy cũng chỉ có thể lựa chọn quay lưng… Đến lúc đó không chỉ triều đình nội các, ngươi đoán Hoàng Đế sẽ nghĩ thế nào? Sẽ tin lời can gián của ai?”
“Hoàng Đế hẳn là biết chuyện giữa hai chúng ta.”
“Lén lút làm, hắn có thể giả vờ câm điếc. Nhưng nếu trắng trợn công khai với bên ngoài… Đến khi triều thần kết tội ngươi là quan tham thì sao đây? Hắn có thể tiếp tục khoan dung sao?”
Đương kim Thánh Thượng Triệu Húc cũng không phải vị vua nhân từ gì, tâm tư thâm trầm, đa nghi lo xa, máu lạnh quyết đoán… Có thể nói là mang tố chất tốt nhất để làm Đế Vương. Nếu không có cha nuôi ở đây, hắn sợ chọc giận cha nuôi, có lẽ ta đã chết rất nhiều lần rồi.
“Nói cứ như là Vương gia là đang lo lắng cho ta.” Ta nói.
“Ta ở Cam Châu, trời cao Hoàng Đế xa, không gì có thể ảnh hưởng đến ta.” Hắn nói, “Ngươi ở tại Kinh thành, ta không thể không thận trọng hơn.”
“Vương gia thay đổi rồi.”
“Hử?”
“Trước đây tâm tư của ngươi không phức tạp như thế.”
Hắn khẽ gật đầu: “Ừm, ta thay đổi rồi. Nhưng Bắc Xuyên ngươi lại không thay đổi gì cả.”
“Ta già rồi.” Ta sờ sờ nếp nhăn trên khoé mắt, “Sang năm sẽ bốn mươi.”
Hắn không nhúc nhích nhìn ta, tình cảm làm mềm mại góc cạnh khuôn mặt hắn, hắn nói: “Ngươi… so với lúc rời khỏi Cam Châu, không khác chút nào cả… Với người ta gặp trong mộng… giống nhau như đúc.”
Hốc mắt ta cay cay, kiên cường nói: “Ngươi mộng thấy ta được bao nhiêu lần, còn có thể nói như vậy.”
“… Rất nhiều lần.” Hắn vuốt ve khuôn mặt ta, lời nói nhẹ tựa gió thoảng, “Không nhớ rõ nữa, vô số lần.”
“Vương gia tuổi trẻ sức cường, thân phận cao quý. Tuỳ tiện tìm vài người vừa ý là có thể vượt qua đêm dài đằng đẵng. Sao phải mộng thấy ta.”
“Ngươi rõ ràng biết ta không có.”
“Một người cũng không có?”
Hắn lắc đầu.
“Một lần cũng không?” Ta lại hỏi.
“Chỉ có ngươi.”
Hắn nói xong câu này, cúi người hôn lên môi ta, làm cho ta không thể tiếp tục rảnh rỗi nói ra những lời mang theo gươm dao nữa, hồi lâu sau hắn mới buông ra, cảm thán một câu: “Quả nhiên là phải chặn lại cái miệng ồn ào này của ngươi.”
Ta nổi giận.
Đứng dậy muốn đi, lại bị hắn ấn ngã xuống giường. Lúc này mới giật mình phát hiện ra sau khi về đến đây hắn không làm gì cả, cứ thế đưa thẳng ta lên giường.
“Hoá ra Vương gia tiếp đón khách như thế này sao? Gặp mặt không có một chén trà, không một bát cơm, cứ thế đưa thẳng lên giường?” Ta không phục nói.
Thế nhưng sức lực của hắn rất lớn, chỉ dùng một tay đã có thể giữ chặt bả vai ta, khiến ta không thể nào giãy dụa, trơ mắt nhìn hắn cởi sạch y phục trên người, châm lửa khắp nơi, trêu chọc khiến ta ý loạn thần mê.
Tình ý trong phòng dần trở nên đặc hơn.
Giữa cơn mưa gió bão bùng này, ai còn nhớ đến ăn cơm uống trà nữa, chỉ có thể ôm chặt bả vai hắn, cùng nhau đắm chìm trong khoái lạc.
Hắn lại hỏi bên tai ta: “Chưởng ấn, còn cần dùng bữa sao?”
Ta thẹn quá hoá giận, hai tay nắm vành tai hắn kéo ra: “Ngươi lề mề chậm chạp cái gì, có phải tuổi không còn trẻ nữa, không lên nổi nữa rồi?”
Hắn cười lớn, nói: “Tuân lệnh.”
Sau đó cúi người hôn ta.
Nụ hôn dừng trên cánh môi, trên má, trên đầu vai, dày đặc khắp nơi trên cơ thể, khi thì dịu dàng, khi lại dai dẳng, có khi nhẹ nhàng như đang ai oán nhớ nhung, cũng có khi, hung hăng mà cắn ta, như đang trừng phạt vì ta đã nói dối hắn.
Thân thể cũng có suy nghĩ của riêng nó, muốn tìm đến nơi ấm áp.
Hồn phách đều đã bay mất, dễ dàng bị hắn thu phục.
Nhìn dung nhan tuấn mỹ như được trạm khắc ra kia của hắn, cái gì cũng đều đi xa, cái gì cũng không cần nghĩ đến nữa, chỉ muốn đắm chìm vào đó, trầm mê vào đó.
*
Hai ta quấn quýt nhiều ngày bên trong Phúc Vương phủ, cho đến tận khi không thể không tách ra.
Ngày Ngọc Tuyền đến đón ta, Triệu Kỳ cho toàn bộ người lui đi, sửa sang cẩn thận xong y phục cho ta, mới để ta bước ra ngoài. Bên ngoài tuyết đã dừng từ lâu, bầu trời xanh thẳm, ánh nắng rực rỡ.
Khiến lòng người bỗng sinh ra hoảng hốt.
“Nghĩ gì thế?” Hắn hỏi ta.
“Nghĩ…” Ta thoáng do dự, “Khi nào thì ngươi khởi hành quay về Cam Châu.”
Hắn sửa sang lại mũ đội đầu cho ta, làm như tuỳ ý đáp: “Sáng sớm mai.”
“Nhanh vậy sao?” Ta kinh ngạc.
“… Ngày đến đón ngươi ta đã đi gặp Hoàng Thượng, thời gian rời kinh cũng do hắn phê chuẩn.” Triệu Kỳ nói “Ngươi nói không sai, chỉ cần giữ bí mật chuyện này thì hắn cũng ngầm tán thành chuyện của hai ta. Có ngươi ở Kinh thành… Hắn cũng sẽ an tâm hơn nhiều.”
Nửa câu sau hắn giống như khó mà nói ra khỏi miệng.
Nhưng ta hiểu.
– – Cũng là vì lẽ đó, Hoàng Đế mới không cho phép Phúc Vương tiếp tục nán lại Kinh thành.
Không chỉ có lần này, mà còn là nhiều năm về sau.
“Ngươi còn đồng ý gì với Triệu Húc?” Ta hỏi hắn.
“Không có gì.” Hắn nói.
“Đừng gạt ta. Ta hiểu rất rõ con người Triệu Húc.”
“Ta không gạt ngươi.” Hắn nói, “Chỉ là một vài chuyện… dù Hoàng Đế không nói thì ta cũng sẽ làm như thế.”
“Là cái gì?” Ta truy hỏi.
Hắn do dự một lát, cuối cùng nói: “Ta đồng ý với hắn cả đời này sẽ không thú thê. Mạch Phúc Vương sẽ đoạn tuyệt ở ta.”
Ta kinh hãi, bắt lấy cánh tay hắn, dùng sức mà nắm, tức giận nói: “Ngươi điên rồi! Triệu Kỳ, ngươi không thể như thế! Ngươi như vậy đặt ta ở đâu? Bây giờ ngươi lập tức tiến cung, xin Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh!”
“… Bắc Xuyên.” Hắn khẽ thở dài.
Ta ngẩn ra, buông lỏng cánh tay hắn.
Chúng ta đều im lặng.
Tiếng chim hót líu lo trên cành.
Ngàn dặm mây trắng trên không trung, ánh nắng chiếu lên mặt tuyết, nhưng lại không cảm nhận được độ ấm như trước.
“Ta chỉ là một nô bộc, không có sự bố thí của Đế Vương thì chẳng là cái gì cả.” Ta phá vỡ sự yên lặng này, “Thật ra ngươi không cần làm như thé, ngươi có thể xin Hoàng Đế ban ta cho ngươi.”
Hắn cười cười: “Cũng không phải là ta chưa từng có suy nghĩ này… Ngươi nhớ năm ta mười lăm tuổi, lần đầu tiên đến Thuận Thiên phủ không?”
“Ừm.”
“Trước khi đi ta đã tìm đến Phó tiên sinh. Ta hỏi y, ta có thể hỏi Hoàng Thượng ban ngươi cho ta không, như vậy thì ngươi có thể cùng ta về Cam Châu rồi.”
“Cha nuôi đã nói thế nào?”
“Phó tiên sinh hỏi ta, ‘Phương Kính với ngài là gì?’
Ta đáp, ‘Là người mà ta rất rất thích, rất rất quý trọng. Chỉ cần nghĩ đến chuyện không thể gặp nữa là rất không nỡ.’
Phó tiên sinh nói, ‘Chỉ có đồ vật và thứ tiêu khiển mới có thể đưa cho người khác. Nếu là người, thì không thể tặng. Nếu như ngài thật lòng với nó, thì sẽ chỉ hy vọng nó vui vẻ hạnh phúc, sẽ không nỡ coi nó như con mèo con chó nuôi trong hậu viện, dựa vào sự ban phát của chủ nhân mà sống, khom lưng uốn gối trước người khác.'”
Ta không nhịn được bât cười: “Đúng là lời cha nuôi sẽ nói ra.”
“Từ đó về sau, ta đã tự chặt đứt suy nghĩ này.”
“Biết đâu ta lại nguyện ý thì sao?” Ta nói, “Có lẽ ta muốn theo ngươi về Cam Châu, không ngại thân phận.”
“Ngươi sẽ không nguyện ý.”
“Ngươi còn chưa từng hỏi ta.” Ta mạnh miệng.
“Ngươi nhận sự uỷ thác của Phó tiên sinh, gánh vác xã tắc, sao có thể đi? Giống như lòng ta có Cam Châu, thề phải bảo vệ mỗi tấc đất Cam Châu. Ngươi cũng có hoài bão và chí lớn của mình, lại không bởi vì ngươi là thái giám mà thua kém nửa phần.”
Lúc hắn nói lời này, ta vậy mà nghe ra sự chân thành tha thiết trong đó.
Từng câu từng chữ, đều gõ mạnh vào tim ta.
“Ta sao có thể vì ham muốn riêng của bản thân mà chặt đứt đại lộ của ngươi?”
Hốc mắt ta ươn ướt, không dám nhìn hắn: “Ngươi vậy mà đã nghĩ tận đến đây.”
“Ngày tháng phải xa ngươi quá dài, trong thời gian chờ thư gửi đến chỗ ngươi, ta đã suy nghĩ những điều này.” Lời hắn rất nhẹ.
Ánh nắng cuối cùng cũng chiếu đến bên dưới mái hiên, đàn chim đậu trên cành đã bay đi, cành cây rung động khiến những bông tuyết rơi rụng xuống, có cả rơi trên mặt ta.
Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại quay sang dùng ngón cái lau tuyết trên mặt cho ta, dùng ánh mắt dịu dàng cực độ nhìn ta: “Ngươi hồi cung đi. Ngày mai… không cần đến tiễn ta.”
*
Sáng sớm hôm sau, thời điểm trời sáng, ta biết hắn đã ra khỏi Hoàng Thành.
Nhưng ta bỗng nhớ đến lời nói hôm qua của hắn.
Ta nghĩ đến tương lai rất nhiều năm nữa sẽ không còn lại cơ hội thế này, hắn sẽ không quay về Kinh thành, ta cũng không thể gặp lại hắn.
Ý niệm đó chỉ vừa hiện lên trong đầu, nỗi sợ hãi đã thoáng chốc bao trùm lấy ta.
Hắn còn chưa rời đi, ta đã bắt đầu nhớ nhung điên cuồng.
Trước khi ta ý thức được, bước chân đã vô thức đuổi theo.
Cưỡi ngựa qua cổng phụ, lại dọc theo quan đạo đi về hướng tây, vội vã đuổi theo, cách không xa Kinh thành, ta nhìn thấy bóng dáng đoàn người bọn họ.
“Triệu Kỳ!” Ta dùng sức hô to tên hắn.
Hắn ghìm dây cương quay đầu, kinh ngạc nhìn ta: “Sao ngươi…”
Ta xuống ngựa chạy tới, bỗng nhiên ôm lấy hắn, hắn không đứng vững, lảo đảo một cái, sau đó cũng ôm chặt ta.
“Đưa ta đi.” Ta nói.
“Bắc Xuyên?”
“Bây giờ lập tức đi xin Hoàng Thượng ban ta cho ngươi. Ta có thể buông bỏ hết thảy, ta có thể chẳng là gì cả.” Ta khẩn cầu hắn, “Đưa ta đi, đưa ta đi…”
“Ta xin Hoàng Đế ban ngươi cho ta, ngươi dùng thân phận nô bộc cùng ta quay về Cam Châu, sau đó trở thành tổng quản của Phúc Vương phủ, ngày ngày quanh quẩn trong hậu viện. Làm nô bộc của ta, mà ta là chủ nhân của ngươi, tuỳ ý cho ngươi sống hoặc chết?” Hắn hỏi.
“Đúng. Năm ngươi mười lăm tuổi đến Kinh thành ta đã nghĩ như vậy, hiện tại lại có sá gì. Ta nguyện ý hầu hạ ngươi, phụ thuộc vào ngươi… Ta không cần thân phận, chỉ cần ở bên cạnh ngươi, ở bên cạnh ngươi…” Giọng ta khàn khàn, nhưng chỉ có ban đầu là trôi chảy, càng về sau, mỗi chữ nói ra đều vô cùng gian nan.
Có lẽ ta từng có thể.
Nhưng nếu như yêu một người, lại làm thế nào nguyện ý sống nhờ vào hơi thở của người khác, phụ thuộc vào hắn?
Ta không làm được.
Ta chỉ muốn sóng vai cùng hắn, rong ruổi trên mảnh núi sông này.
Ta ý thức được, dù ta chỉ là thái giám, cũng hy vọng được ngang hàng với hắn mà đối diện.
Mà cha nuôi… cha nuôi đã đặt xã tắc vào tay ta, ta không có cách nào…
Triệu Kỳ nói đúng, ta tuyệt đối sẽ không lựa chọn con đường đó.
“Xin lỗi, Khiếu Lâm.” Ta nói xong câu này, sự khổ sở thấu tận tâm can như muốn xé rách ta, khiến các cơ quan nội tạng đều đau đớn, nước mắt dàn dụa, hắn ôm chặt ta, không nhiều lời một chữ.
Ta ở trong lòng hắn khóc hồi lâu.
Làm chậm trễ mất hành trình của bọn hắn rồi.
Hắn vỗ về ta.
“Ngươi không cần nói xin lỗi. Những lời vừa rồi của ngươi, ta… ta rất vui vì ngươi đã nói thế… Bắc Xuyên, ta rất vui.” Hắn hơi dừng, lại nói. “Ngươi yên tâm, chúng ta có thể gặp lại nhau sớm thôi.”
Một câu nói quen thuộc, nhưng lần này đổi lại là từ miệng hắn nói ra. Ta muốn cười đáp lại, nhưng nước mắt nóng hổi lại theo hai má trượt xuống.
“Lần này đến lượt ngươi gạt ta, có đúng không?” Ta hỏi hắn.
Hắn không nói gì, nắm lấy hai bàn tay đang bám chặt lưng áo hắn, dịu dàng gỡ mười ngón tay của ta ra, sau đó cái ôm của ta không còn, hắn đã đẩy ta ra xa.
“Nếu là đến tiễn đưa, sao không chúc ta lên đường bình an?” Hắn hỏi.
Ta lau nước mắt, cổ họng nghẹn ứ, thử mấy lần mới có thể miễn cưỡng nâng tay hành lễ: “Lên đường bình an, Khiếu Lâm.”
Hắn hôn ta, lại lưu luyến không rời tách ra.
Ta đứng chôn chân tại chỗ nhìn hắn xoay người lên ngựa.
Bóng lưng hắn cao ngất, cánh tay mạnh mẽ, vững vàng như núi.
Khiến người ta không cần nguyên do mà tin tưởng, chỉ cần có hắn ở đây, ai cũng có thể vững tâm.
“Ta sẽ viết thư cho ngươi.” Hắn dịu dàng nói với ta, “Bắc Xuyên, bảo trọng.”